Thấy Phong Lăng quay đi, không muốn nhìn thẳng vào mắt mình, đôi mắt lạnh lùng của Lệ Nam Hành dần híp lại: “Phong Lăng, cả đời này anh chưa từng chân thành với ai như với em.”
Phong Lăng vẫn chỉ để A K đỡ mình, cô mệt mỏi dựa vào anh ta, ánh mắt hơi rã rời nhìn về phía thân cây cách đó không xa, không chịu nhìn Lệ Nam Hành.
“Với chuyện xảy ra hai năm trước, em hận cũng được, oán cũng được, anh đều có thể cho em một lời giải thích hợp lý. Dù em không thể hiểu, nhưng chí ít anh không cho phép có những hiểu lầm này xen vào giữa chúng ta. Anh đã nói với em hết lần này đến lần khác, anh chưa từng cưới bất kỳ ai nhưng em nhất quyết không tin. Đúng, ngày xưa là anh đã quá tự tin, tưởng rằng có thể phối hợp cả trong lẫn ngoài một cách nhịp nhàng nhưng đã không chú ý đến cảm nhận của em, cho nên những chuyện này anh đều đáng phải nhận lấy.” Trong giọng nói lạnh lùng, trầm thấp của người đàn ông lộ ra vẻ hơi tiều tụy và mệt mỏi, giọng nói u ám và lạnh lẽo: “Bất kể đã từng xảy ra chuyện gì, anh cũng không bao giờ giấu giếm em điều gì cả, anh luôn thẳng thắn, chẳng hề sợ sệt. Ít nhất thì trái tim của anh cũng sạch sẽ và chân thành, nhưng khi phủ nhận hết tất cả những chuyện đã xảy ra, em cũng đã phủ nhận chính bản thân mình, đúng không?”
Giọng nói lạnh lùng của Lệ Nam Hành khiến Hàn Kình và Tiểu Hứa đều cảm nhận được sự lãnh lẽo trong lòng lão đại lúc này. Hơn nữa vì luôn đỡ anh nên họ cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể anh đang giảm dần. Phải nói trước rằng bây giờ không thể chậm trễ thêm một phút nào nữa, nếu không thì tính mạng của lão đại sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng bây giờ hai người họ không dám nói một câu nào, chỉ có thể cố gắng hết sức đỡ lấy anh.
Trước ánh nhìn chăm chú của các anh em trong căn cứ XI, Phong Lăng không nói thêm một câu nào nữa, chỉ đáp: “Không cần phải phủ nhận, bởi vốn dĩ chẳng có gì xảy ra.”
Vừa nghe thấy câu nói này của cô, A K đã dùng sức bấm vào cánh tay Phong Lăng, nhắc nhở cô đừng tiếp tục thách thức giới hạn của lão đại nữa.
Lão đại đã tìm cô hai năm, khó khăn lắm mới tìm thấy, vả lại bây giờ hai người đều đã bị thương nặng, lúc này hà tất còn phải làm tổn thương lẫn nhau.
Nhưng rõ ràng, trái tim Phong Lăng đã khép chặt đến mức không có thứ gì chui lọt được, dù là một chút xúc động cũng là do gặp tình huống nguy hiểm mà thôi. Sau khi bình tĩnh lại, cơn xúc động đó lại tiếp tục bị sự bình tĩnh của cô chế ngự.
Đáng ra trước kia có những điều mà cô phải nghĩ cho kĩ, đáng lẽ cô nên kiên định ngay từ lúc mới vào căn cứ thì khi rời đi sẽ không bị tổn thương đến thế.
Lệ Nam Hành làm như không nhìn thấy tất cả thành viên của căn cứ XI ở xung quanh mà chỉ nhìn cô, hỏi: “Em chưa từng yêu anh?”
Ngày trước, các thành viên của căn cứ XI ở xung quanh đã nghe nói đến chuyện liên quan đến Phong Lăng và Lệ Nam Hành, nhưng đó vẫn luôn chỉ là lời đồn. Mọi người đều nửa tin nửa ngờ. Sau này khi biết Phong Lăng là con gái, dù thấy ngạc nhiên, nhưng chí ít thì họ cũng không có những suy nghĩ khác giống đám thành viên khốn kiếp ở đội Ba.
Bây giờ đột nhiên trông thấy cảnh tượng này, nghe thấy câu nói này, ai nấy lập tức đều ngừng thở, không dám hé răng một câu.
“Đúng vậy.” Phong Lăng trả lời một cách dứt khoát.
Lệ Nam Hành lập tức cười lạnh, dưới sự chiếu rọi của ánh lửa ở sau lưng Phong Lăng, dường như gương mặt trắng bệch của người đàn ông ánh lên chút hơi ấm, nhưng nhìn kỹ thì lại cực kỳ lạnh lẽo.
“Chưa từng thích sao?” Anh lại hỏi.
Cánh tay vô lực buông thõng bên người của Phong Lăng chầm chậm nắm thành nắm đấm: “Chưa từng.”
Lệ Nam Hành lập tức cười lạnh nhìn cô: “Nực cười.”
A K cảm thấy trái tim mình sắp sợ đến mức ngừng đập vì cảnh tượng trước mặt rồi, anh ta không ngừng nhủ thầm, tiểu tổ tông Phong Lăng của tôi ơi, cô đừng có làm lão đại kích động nữa, cô mau nhìn lão đại đi, cô nhìn anh ấy một cái đi mà.
Song rõ ràng là Phong Lăng không cảm nhận được sự lo lắng của A K, cô chỉ mệt mỏi dựa vào người anh ta, rồi nói khẽ: “Cuộc sống của tôi ở Boston rất êm ả, bọn bắt cóc mà anh gặp hôm đó chỉ là một sự trùng hợp thôi, nguyên do của sự việc không nằm ở phía tôi, tôi vốn chẳng gặp nguy hiểm gì cả. Rất cảm ơn Lệ lão đại đã niệm tình xưa nghĩa cũ cứu tôi một lần, nhưng hôm nay tôi cũng đã cứu anh một lần, chúng ta hòa rồi.”
Lệ Nam Hành chỉ nhìn cô mà không nói một lời.
Tất cả mọi người đều cảm thấy chắc sức lực của Lệ lão đại đã cạn kiệt, biết rõ là nên mau chóng đỡ anh quay về, nhưng đến tận bây giờ cũng không có một ai dám hành động, hay nói thêm một lời. Đặc biệt là Hàn Kình và Tiểu Hứa ở sau lưng Lệ Nam Hành, đối mặt với Lệ lão đại lúc này dường như đã bị thương đến độ sắp ngã quỵ đến nơi, và Phong Lăng cứng rắn như sắt đá không thể lay chuyển được, họ đều không dám thở mạnh.
“Chưa từng yêu đúng không?” Lệ Nam Hành dường như không cam lòng, hỏi lại, chỉ có điều lần này giọng nói bình tĩnh và trầm thấp của anh khiến trong lòng người nghe cũng lạnh đi.
Phong Lăng cau mày lại hệt như đã mất kiên nhẫn, khàn giọng đáp lời: “Đúng.”
Lệ Nam Hành chợt cười lạnh thành tiếng, đột nhiên hất tay của Hàn Kình và Tiểu Hứa ra. Anh đứng loạng choạng tại chỗ một lúc mới miễn cưỡng đứng vững lại được, nhìn thẳng vào cô gái từ đầu đến cuối không chịu nghiêng đầu sang, cất tiếng hỏi như nghiến răng: “Anh hỏi lại em một lần nữa, em chưa từng yêu anh sao?”
Lúc này, cuối cùng Phong Lăng cũng đã quay sang, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, cô không phân tích cảm xúc trong mắt anh nữa mà chỉ đanh giọng đáp: “Đúng, Lệ Nam Hành, cùng lắm thì chúng ta cũng chỉ là có một mối tình không có kết quả và cũng không cần kết quả mà thôi, vừa hay mối tình này lại rơi vào khoảng thời gian tuổi trẻ bồng bột của tôi, nhưng tôi chưa từng yêu anh, chưa bao giờ.”
Lệ Nam Hành bất động, sững sờ nhìn cô năm giây.
Phong Lăng cũng nhìn thẳng vào anh, trong ánh mắt cô chứa đầy sự kiên định, hờ hững, lạnh lùng và cả sự giải thoát, như thể cuối cùng cô đã có thể hoàn toàn giã từ bản thân đáng thương của mình ở hai năm trước.
Lúc Hàn Kình và Tiểu Hứa không thể nhìn tiếp được nữa, cảm thấy đời này họ chưa bao giờ nhìn thấy Lệ lão đại lại thảm hại và thất bại như thế này, giây phút hai người vội tiến lên định tiếp tục đỡ anh, người đàn ông dường như vốn đứng không vững phía trước chẳng thèm đếm xỉa gì đến cánh tay đang giơ ra của họ, anh thờ ơ hất tay họ ra, sau đó bất chợt đi thẳng về phía Phong Lăng.
Khoảng cách chỉ có năm, sáu bước, nhưng mỗi giây anh cất bước, gương mặt anh lại càng nhợt nhạt và trắng bệch.
Phong Lăng không biết anh định làm gì, chỉ thấy anh bước đến gần, A K cũng không biết bây giờ nên làm thế nào, đang định lên tiếng, nhưng Phong Lăng đang được anh ta dìu đỡ vững vàng đột nhiên bị người đàn ông tiến lại gần trước mặt giơ một tay ra kéo lấy. Cô cũng đang bị thương nặng, nên căn bản không thể giữ vững cơ thể, như vậy lảo đảo ngã nhào vào lòng Lệ Nam Hành.
Phong Lăng tưởng anh điên rồi, lúc cô đang định hỏi có phải anh bị điên rồi hay không, người đàn ông chợt dùng một tay giữ lấy cằm cô, sau đó cúi đầu hung hăng hôn cô!
Thoáng cái, cô trợn trừng mắt, muốn đẩy Lệ Nam Hành ra nhưng lại không còn sức để giơ tay lên. Cả người cô bị người đàn ông giam trong lòng, anh ôm lấy eo cô, lưng cô, hôn cô mãnh liệt như muốn siết cô đến chết. Cô chỉ thấy trong miệng hai người đều có mùi máu tanh, mùi máu này trộn lẫn với nhau, trên người cô chỗ nào cũng đau nhức, đau tới mức khi bất chợt bị người đàn ông cắn mút tàn phá một cách vừa tàn nhẫn vừa hung ác thế này, môi và lưỡi của cô cũng không còn cảm giác nữa. Người Phong Lăng cứng đờ, cô muốn vùng ra nhưng lại không thoát được, đành phải để người đàn ông hôn mình như phát điên trước mặt mọi người.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1056: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (317)
Chương 1056: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (317)