TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1088: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (349)

"Ở trong có chứng minh nhân dân và tiền mặt, anh đem đến quầy lễ tân đưa cho nhân viên đi." Phong Lăng đứng trước cửa rồi nói.

Bảo vệ nhận lấy ví tiền mà Phong Lăng đưa, sau khi kiểm tra hai thẻ chứng minh thư một lượt thì gật đầu: "Được rồi, để tôi đưa giúp cô, có chuyện gì cô cứ gọi cho quầy lễ tân nhé."

“Vâng, cảm ơn anh."

Phong Lăng đóng cửa, vừa quay đầu lại thì cô đột nhiên thấy người đàn ông vừa nãy còn say khướt trên giường không biết đã ngồi dậy từ lúc nào. Anh tự cởi áo khoác rồi tiện tay ném sang một bên. Lúc này, Lệ Nam Hành đang kéo cổ áo chiếc sơ mi đen mặc bên trong, trông anh có vẻ vì mất kiên nhẫn mà giằng loạn xạ, ba bốn khuy cài trên cổ áo cứ thế bị tháo bung ra một cách đầy bạo lực, để lộ ra phần xương quai xanh gợi cảm và hoang dã khó nói thành lời.

Phong Lăng nhìn động tác ấy của Lệ Nam Hành, đi tới nhặt chiếc áo khoác bị anh đã ném xuống lên, gấp gọn lại, rồi đặt lên ghế sofa bên cạnh. Cô xoay người định hỏi bây giờ anh rốt cuộc đã tỉnh hay chưa thì lại thấy người đàn ông cởi áo rồi nằm xuống tiếp.

Tiếng hít thở của người đàn ông đang nằm kia hình như có nặng nề hơn thường ngày nhưng chỉ nặng nề hơn một chút mà thôi, chắc tại uống nhiều rượu nên anh cảm thấy nóng.

Phong Lăng đi đến, tiện thể sờ trán anh, đúng là có hơi nóng, cũng may không phải kiểu nóng như phát sốt.

Cô xoay người đi vào phòng tắm, nhúng ướt khăn mặt rồi đem ra lau trán cho người đàn ông kia. Cô vừa lau vừa phát hiện rằng mặc dù bản thân mình cũng coi như quen biết Lệ Nam Hành rất nhiều năm rồi nhưng trước giờ, cô chưa từng có cơ hội như hôm nay - có thể ngồi bên cạnh ngắm nhìn gương mặt anh mà không phải bận tâm điều gì khác.

Người đàn ông này thật sự rất đẹp trai, nhiều năm qua, cô đã gặp không ít các chàng trai đẹp mã. Trong căn cứ có nhiều đàn ông như vậy, đẹp hay xấu đều không thiếu nhưng người đẹp như Lệ Nam Hành thì đúng là chưa thấy ai.

So với vẻ khôi ngô nhã nhặn, thần bí của Mặc Cảnh Thâm, hay vẻ phóng khoáng lại dịu dàng của Bác sĩ Tần thì Lệ Nam Hành thuộc tuýp hồi còn trẻ chắc chắn sẽ là một anh chàng đẹp trai rực rỡ như ánh mặt trời. Còn bây giờ, khi anh đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi thì lại là kiểu cường tráng hơn hẳn so với những người đàn ông đẹp mã khác. Ba người bọn họ không ai giống ai nhưng so với hai người đàn ông nhìn có vẻ dịu dàng nhưng thực tế lại xấu bụng như anh Mặc và Bác sĩ Tần thì đúng là chỉ có ở chung với kiểu người như Lệ Nam Hành mới khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn chút.

Thế nhưng cô cũng từng nghe người khác nói, thật ra Lệ Nam Hành cũng xấu xa lắm, người duy nhất anh đối xử thẳng thắn chỉ có cô mà thôi.

Sự điềm tĩnh của anh cũng chỉ dành cho cô.

Trước đây Phong Lăng không cảm nhận được.

Sau khi đến Hải Thành gặp được anh Mặc rồi, cô mới biết cái gì gọi là vừa cười xong đã tỉnh bơ, lật mặt như cắt, cái gì gọi là xấu xa thật sự.

Nếu đổi lại là Lệ Nam Hành, trước lúc anh hô mưa gọi gió chắc chắn sẽ kéo cô ra phía sau mình, nói cho cô biết chỗ nào có mưa chỗ nào có gió, ngay lúc cô đang chuẩn bị để ứng phó thì anh đã giải quyết tất cả mọi chuyện giúp cô rồi.

Ba người đàn ông này tính cách hoàn khác nhau nhưng lại trở thành anh em thân thiết cứ như thể phép màu vậy, nhất là với tính tình như Lệ Nam Hành. Trước đây, lúc ở căn cứ và Los Angeles, cô luôn cho rằng ai cũng sợ anh, sau này khi đến đây cô mới biết, lúc ba nhân vật hung ác ngồi cùng với nhau, hoàn toàn không có sự sợ hãi, mà chỉ có làm tổn thương nhau, cầm dao đâm nhau chí chóe.

Nhưng hình như chỉ có lúc ở cùng với Bác sĩ Tần và anh Mặc, Lệ Nam Hành mới thật sự thoải mái, không phòng bị, không cao ngạo.

Sau khi lau mặt cho Lệ Nam Hành xong, Phong Lăng ngồi trên giường nhìn ngắm anh một lúc, nhớ đến việc dạo này Lệ Nam Hành luôn lạnh lùng xa cách với cô, giữ một khoảng cách như vậy quả thật là điều mà cô luôn mong muốn.

Cô đang định đứng dậy đem khăn mặt vào trong phòng tắm thì cổ tay bỗng bị siết chặt, kéo về phía sau khiến cô ngã xuống giường.

Người đàn ông kia bỗng lật người đè cô xuống dưới, Phong Lăng kinh ngạc, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm trong bóng tối vì ngược hướng ánh đèn của anh, không thể thấy rõ được trong mắt anh liệu có men say hay không. Còn chưa kịp nói gì, đôi môi mang theo mùi rượu của người đàn ông kia đã kề sát xuống.

Phong Lăng lập tức nghiêng đầu sang một bên, bởi vì cô tránh né quá nhanh, nụ hôn của người đàn ông kia lại rơi vào tai cô. Vì đó là nơi mẫn cảm nhất nên Phong Lăng bỗng giật bắn, vội vàng đẩy người trước mặt ra giống như bị kích thích. Nhưng người đàn ông ấy vẫn ra sức trói hai tay cô ra phía sau lưng, một tay ghì tay cô lại, tay kia thì nhẹ nhàng đặt phía sau đầu Phong Lăng rồi quay mặt cô lại, ghì đầu cô xuống, ép cô đến mức cô phải vội vàng lùi lại về giữa giường. Nguồn:

Thậm chí vì say rượu, người đàn ông này gần như không có khả năng kiềm chế, lúc đè cô xuống, anh cũng không màng đến trọng lượng của bản thân như những lần trước đây. Bây giờ, anh đang đè lên cô với tư thế vừa nặng vừa mạnh bạo, đè đến mức cô không thể hít thở được. Phong Lăng muốn vùng vẫy nhưng lại bị người đàn ông này dùng cả tay chân để kiềm hãm lại.

Phong Lăng thầm nguyền rủa, khi Lệ Nam Hành cúi đầu định hôn lần nữa, Phong Lăng nghiến răng khẽ mắng: "Cứ lạnh lùng như trước không phải rất tốt sao? Sao lại phải mượn cớ say để làm ra mấy hành vi cầm thú này chứ. Anh nghĩ anh có thể đánh lừa được tôi hay là tự lừa được bản thân mình?

Lệ Nam Hành cau mày lại, hơi thở nóng rực phả xuống vành tai mẫn cảm của cô: "Vợ yêu à, cho anh hôn đi mà, nhé?”

Phong Lăng: "..."

Vợ yêu?

Anh tưởng cô là vợ anh?

Chẳng lẽ anh say thật rồi? Say đến mức người bị anh đè xuống giường bây giờ là ai cũng không biết?

Phong Lăng cho rằng bản thân rất bình tĩnh nhưng trong khoảnh khắc ấy, cảm giác núi lở đất rung khiến đầu óc cô nóng phừng phừng, cô bắt đầu ra sức giãy giụa: "Anh thả tôi ra! Lệ Nam Hành!"

Tuy Lệ Nam Hành có thể đè cô lại, nhưng lúc này, Phong Lăng thật sự tức lắm rồi, lực đấm đá của tay chân cũng không hề nhẹ. Lệ Nam Hành bị cô đá đau, lại lập tức đè nặng lên cô hơn nữa, đồng thời tách hai tay cô ra ấn xuống sát hai bên cơ thể, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Anh cụp mắt, nhìn khuôn mặt tức giận ở gần trong gang tấc của Phong Lăng: "Vợ ngoan, đừng ầm ĩ, hôn một cái thôi.”

"Lệ Nam Hành, đồ khốn kiếp! Tôi còn nghĩ chí ít anh cũng còn chút nhân tính, không ngờ anh lại vô liêm sỉ như thế..." Phong Lăng tức đến mức mặt mũi trắng bệch, người đàn ông này kết hôn rồi thì thôi đi, bây giờ còn ngộ nhận cô thành vợ của anh, chẳng lẽ thường ngày ở nhà, quan hệ giữa anh và vợ anh lại thân thiết, tốt đẹp như thế sao? Vậy mấy lời thề non hẹn biển trước kia anh từng nói với cô là thế nào?

Nhưng giãy giụa một hồi lâu Phong Lăng vẫn không thoát ra được, cô tức giận mà nghiêng đầu định cắn vào vai anh. Nhưng ngay lúc đó, người đàn ông kia đột nhiên quay đầu rồi đón lấy, chặn ngay hàm răng đang mang theo sự phẫn nộ giống như đang giương nanh múa vuốt của cô, rồi quấn quít hôn cô thật sâu.

Bởi vì nụ hôn mãnh liệt bất ngờ này mà Phong Lăng suýt đã không thở được, giận đến mức người run rẩy, cô hung dữ trừng mắt nhìn người đàn ông đang ở trên người mình.

| Tải iWin