TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1127: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (388)

Nếu thật sự muốn gỡ bỏ khúc mắc thì sẽ gỡ bỏ được thôi, Phong Lăng cũng không phải người quá khó tính hay gì.

Nhưng mấu chốt là người đàn ông Lệ Nam Hành này có hơi nhiệt tình quá, làm lành thì làm lành, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, thế không phải là được rồi sao, anh còn cứ phải đè cô xuống giường ra sức hôn một trận mới được. Phong Lăng né mãi mà vẫn không thoát được, bị người đàn ông này bịt kín miệng, đè lên giường, “gặm” suốt nửa ngày, anh còn nói rằng phải trả hết nợ nần ba năm này của anh mới chịu thôi.

Ai nợ anh ba năm?

Ai nợ cơ chứ?

Phong Lăng muốn đạp đối phương ra, nhưng chút võ nghệ cô học được đều là do anh dạy mà thành, cho dù ra đòn gì thì với anh, nó cũng như không cả. Ngược lại, cô còn bị anh dùng đôi tay như kiềm sắt của mình siết chặt hơn. Anh ngang ngược hôn lên bờ môi, khóe miệng đến mức nơi đó đã sưng như sắp nở hoa. Cô bực mình há miệng cắn ngược lại anh, nhưng đầu lưỡi của người đàn ông kia lại quá thần tốc, chớp cơ hội hôn cô đến mức da đầu tê rần, cuối cùng cô dứt khoát không giãy giụa nữa, nằm im trên giường nhìn anh.

Nhìn bộ dạng như muốn duỗi vuốt mèo ra để cào anh nhưng rốt cuộc lại chẳng làm được gì của Phong Lăng, Lệ Nam Hành không kiềm được, lại hôn lần nữa như thể vẫn chưa đủ ghiền, thậm chí còn hôn vài cái khắp mặt cô. Cuối cùng anh mới trở mình, ôm cô gái nhỏ gầy gò trước mặt vào lòng mình, vùi mặt mình xuống cần cổ lành lạnh, thơm ngát của Phong Lăng, tiếp đó lại thở dài một hơi vô cùng sảng khoái.

Dù người đàn ông này không nói gì nhưng Phong Lăng vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của anh đang rất tốt.

Là vô cùng, vô cùng tốt mới đúng.

Phong Lăng nằm yên, để mặc anh ôm mình, cô nhớ về cảnh lúc Lệ Nam Hành đến Boston để tìm cô, nhớ tới sau khi cô bị đuổi khỏi căn cứ thì vẫn luôn trốn tránh, mãi đến một năm gần đây, hai người mới dây dưa gặp gỡ rồi lại chia lìa, nhớ đến cả lúc ở trong rừng rậm ở Boston, dù khi đó người đàn ông này đang bị thương nặng nhưng vẫn có thể giơ súng giúp cô khống chế kẻ địch trong lúc lâm nguy, nhớ lại ánh mắt khi anh nghiến răng nghiến lợi bảo cô nhớ cho kỹ lời của mình sau khi bị cô từ chối hết lần này đến lần khác...

Phong Lăng chỉ cảm thấy trái tim đập liên hồi, như thể đang bị người ta bóp ở trong tay.

Sự ngột ngạt trong cơ thể, không thể thở ra mà cũng không hít vào được.

“Anh đã phải nín nhịn cơn tức này suốt ba năm qua, giờ thì thoải mái rồi.” Người đàn ông cứ ôm chặt cô rồi không nói gì nữa, cũng không làm gì tiếp nhưng anh giống như đã trút được nỗi uất ức bao lâu nay, nên bây giờ rất thoải mái mà bật thốt nên lời.

Phong Lăng bất thình lình cắn quai hàm của anh, cánh tay vô ý bám chặt vào áo thun trên người của đối phương, còn khóe miệng thì không kìm nổi mà vẽ thành một đường cong.

Lúc này, người đàn ông bỗng cúi đầu nhìn cô, Phong Lăng lập tức kéo khóe miệng đang cong lên của mình về lại thành một đường thẳng bình thường, tiếp tục làm vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng. Lệ Nam Hành cũng không quan tâm cô có vẻ mặt gì, anh vui sướng hôn lên trán cô một cái, sau đó lại ôm đối phương, tiếp tục thở phào dễ chịu rồi bảo: “Thoải mái!”

Lại thoải mái!

Nhưng cô bị ôm thế mãi thì không thấy “thoải mái” chút nào cả.

Phong Lăng hơi vùng ra, cô muốn đứng dậy nhưng không được, đành phải nói: “Lúc nãy, chị Văn đến đây là định rủ em đi ăn cơm trưa nhưng chưa kịp ăn thì chị ý đã chuồn mất rồi.”

“Ừm, không sao, cô ấy cũng đâu phải người ngoài, hôm nào có thời gian thì em mời một bữa bù cho cô ấy là được.” Lệ Nam Hành ôm cô mãi không chịu buông, giọng nói trầm thấp chẳng hiểu sao luôn khiến người ta nghe ra được bây giờ anh đang rất sảng khoái.

Phong Lăng: “... Ý của em là em vẫn chưa ăn trưa.”

“Muốn ăn gì?” Lúc này, Lệ Nam Hành mới cúi đầu nhìn cô.

“Ăn đại chút gì đó ở khách sạn đi, không thì ra ngoài phòng khách ăn cũng được.”

“Thế để anh gọi nhân viên khách sạn đem tới đây vậy, em chờ một lát.” Lệ Nam Hành xoa xoa đầu Phong Lăng một lát, đến khi tóc cô rối tung cả lên mới đứng dậy đi lấy điện thoại.

Bấy giờ rốt cuộc Phong Lăng cũng được trả tự do, cô ngồi dậy bên cạnh giường ngủ của anh, liếc mắt nhìn quần áo người đàn ông kia đang mặc trên người. Cô nhớ vừa rồi, lúc đi vào, cô nhìn thấy cảnh anh đang thay quần áo, giờ nhìn lại quần áo trên người mình vừa bị anh đè nên có hơi nhăn rúm lại, cô đứng dậy bước đi ra ngoài.

Phía khách sạn đã chuẩn bị xong xuôi tiệc buffet và cơm trưa từ lâu, bây giờ lại vừa khéo đúng giờ dùng bữa, chỉ cần điện một cuộc thì chưa đến mười phút, đã có nhân viên đẩy xe thức ăn lên phòng.

Sau khi bày biện vài món chính cùng các món ăn kèm lên trên bàn xong, nhân viên nhanh nhẹn đẩy xe thức ăn ra ngoài.

Phong Lăng vừa về phòng ngủ gọi điện cho Văn Nhạc Tình, cô bảo sau khi rời đi đã kéo một đàn chị đi ăn cơm chung rồi, Phong Lăng biết được cô có người ở cạnh, lúc này mới yên tâm.

Lúc Phong Lăng đi ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc Lệ Nam Hành đang định đến gọi cô ra ăn cơm, hai người nhìn nhau, ý cười đã nửa ngày rồi mà vẫn không giảm trong mắt người đàn ông kia khiến cho tâm trạng tự nhận là bình tĩnh của Phong Lăng cũng phải gợn sóng. Cô ho “khụ” một tiếng rồi nhìn về phía bàn ăn: “Sao có nhiều món vậy?”

“Trong khách sạn hôm nay có người bày tiệc, nhà bếp làm nhiều món ăn lắm, đồ ăn mà các phòng đặt cũng đã được tiện thể làm luôn cùng nhau, bình thường đúng là không nhiều như thế này đâu.” Lệ Nam Hành vừa nói vừa ra hiệu, gọi Phong Lăng qua đây ngồi.

Phong Lăng đi đến rồi ngồi xuống, cô thấy có cả canh nấm Tùng Nhung ở đây, thầm đoán người đãi tiệc ở khách sạn hôm nay hẳn không phải là người bình thường. Lại nhớ đến Lệ Nam Hành từng bảo hôm nay phải tham gia hoạt động với phía đối tác có liên quan đến Lệ thị nhưng anh lại không nói là tổ chức ở khách sạn này hay là nơi nào khác. Nhưng đúng là anh về rất sớm mới khiến cô không hề đề phòng, suýt nữa ban nãy đã chọc giận người ta.

Lệ Nam Hành ngồi xuống, nhìn Phong Lăng cẩn thận dọn bát đũa cùng muỗng dĩa lên bàn ăn, sau đó lại nhìn cô múc canh lên uống, xem chừng cô đang đói bụng thật.

Lúc đói bụng, cô không phí sức khách sáo làm gì, có lẽ là thói quen hình thành khi còn ở trong căn cứ, lúc đói là ăn, khát thì uống nên Phong Lăng không ngại ngùng e thẹn bất cứ chuyện gì cả, cứ thoải mái thì ai nấy đều dễ chịu.

Trước đó vẫn còn ức chế vì chuyện cô nói cô có thể yêu đương ba năm với Kiều Phỉ, tuy đã được dỗ xuôi xuôi, nhưng giờ khi thấy dáng vẻ lúc ăn của cô, anh mới hoàn toàn “tan chảy”.

Lệ Nam Hành cũng không biết tại sao lại có tâm trạng này.

Thậm chí, càng ngày anh càng thấy cô gái có mái tóc đen nhạt được cắt ngắn quá tai này xinh đẹp và hợp ý mình.

Lúc cô không trưng ra dáng vẻ lạnh lùng với mình nữa lại càng xinh hơn.

“Buổi chiều anh phải đi họp, chắc qua giờ cơm tối anh mới về được nên bữa tối em tự ăn đi nhé.”

“Ừm.” Phong Lăng vừa ăn vừa đáp.

Lúc vừa làm hòa với nhau, chẳng phải các cặp đôi sẽ giống với các đôi vợ chồng trẻ xa cách nhau lâu ngày, vừa gặp là dính nhau không rời ư?

Thái độ “sao cũng được” rất riêng này của Phong Lăng khiến Lệ Nam Hành cảm thấy dở khóc dở cười: “Không muốn anh về sớm một chút sao?”

“Muốn chứ, nhưng hiếm khi anh lại có việc bận ở ngoài căn cứ XI, hiện tại sức khỏe của ông cụ Lệ lại không tốt, có lẽ dù anh có đùn đẩy chuyện của nhà họ Lệ thế nào đi nữa thì cũng không đùn đẩy hết được, khó tránh sẽ có rất nhiều chuyện cần anh đi giải quyết. Anh cũng đã nói là qua giờ cơm tối là về được, chẳng lẽ em còn cấm anh không được đi sao?” Phong Lăng vừa nói vừa múc cho anh một bát canh: “Đây, thấy biểu hiện của anh tốt nên thưởng cho anh một bát canh.”

Lệ Nam Hành hài lòng bưng bát canh lên, miệng lại bảo: “Rõ là em chẳng thật lòng gì cả.”

“Thế anh còn muốn em thật lòng như thế nào nữa? Ba năm qua em không chạy theo người đàn ông nào khác, thế vẫn chưa đủ thật lòng thật dạ à?”

| Tải iWin