Phong Lăng còn chưa lên tiếng hỏi thì A K ở bên cạnh đã nói: "Ầy, Phong Lăng, EQ của cô thấp thế à? Anh Mặc với cô Mặc vừa mới thoát khỏi hiểm nguy, hai vợ chồng nhà họ chắc hẳn có rất nhiều chuyện riêng muốn nói với nhau, cho dù họ không xem cô là người ngoài nhưng chắc chắn khi cô còn ngồi đó, sao họ có thể bày tỏ tình cảm gắn bó như keo sơn trong cơn hoạn nạn của họ ra được. Vậy mà cô cứ ngồi mãi ở chiếc trực thăng số sáu kia, nếu Lệ lão đại không gọi cô sang đây thì cô cứ ngồi lì ở đó với họ thật đấy à?"
Phong Lăng: "... Vết thương của anh Mặc rất nặng, bây giờ có vẻ anh ấy không có tinh thần để bày tỏ tình cảm gắn bó keo sơn gì đó đâu."
"Người ta chỉ cần trao nhau ánh mắt yêu thương đằm thắm là đã đủ cho cô chịu không nổi rồi đó. Với cả cũng chẳng còn nguy hiểm gì nữa, không cần phải lúc nào cũng kè kè bên cạnh cô Mặc đâu, vì mấy ngày trước để cô Mặc mất tích nên giờ cô bị sinh ra ám ảnh trong lòng đúng không?"
Phong Lăng không đáp, nhưng đúng là gần như thế.
Lúc trước ở thành phố T một lần, bây giờ ở Campuchia thêm một lần nữa, tuy rằng hai lần Quý Noãn xảy ra chuyện đều có nguyên nhân chính đáng, nhưng suy cho cùng cô vẫn thấy rằng phần lớn là do mình đã không bảo vệ an toàn mọi mặt cho cô ấy, đều là do cô chưa làm tròn trách nhiệm.
Quả thật cô rất sợ Quý Noãn lại xảy ra chuyện gì nữa, vậy mà không ngờ đám người này lại cho rằng cô không hiểu chuyện, muốn làm kỳ đà cản mũi ở bên đấy, còn cố ý bảo Lệ Nam Hành kéo cô qua đây.
Phong Lăng không nói gì thêm, còn Lệ Nam Hành sau khi nói chuyện xong với Sĩ quan Ent thì mỉm cười bắt tay đối phương. Khi thu tay về, anh lại ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, chỗ ngồi trong chiếc trực thăng này không được bố trí sắp xếp theo kiểu ghế nhỏ dành cho một người một, mà ghế trong đây vừa dài vừa rộng, thậm chí chỗ Sĩ quan cảnh sát Ent và những người khác đang ngồi là hai hàng ghế sofa sát phía bên vách trái dài dọc theo cabin.
Chỗ mà Phong Lăng đang ngồi nói là ghế đơn nhưng thật ra không hoàn toàn là thế, bởi vì nếu hai người ngồi chen nhau thì vẫn vừa.
Hiện tại Lệ Nam Hành đang ngồi chen với cô như vậy đấy.
Quan trọng là anh ngồi xuống cạnh cô một cách rất tự nhiên, thậm chí để cả hai ngồi thoải mái hơn mà còn vòng tay choàng lên tay ghế phía sau lưng cô, thế là đã gần như ôm cô vào lòng rồi. Thế mà mấy người ngồi ở đây lại không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, họ chỉ vô cùng tự giác quay đầu sang chỗ khác trò chuyện với nhau hoặc là việc ai nấy làm.
Phong Lăng: "..."
Cô liếc sang người đàn ông bên cạnh một cái.
Lệ Nam Hành nhìn vẻ mặt hung dữ kia của cô, trong lòng lại bùi ngùi nhớ đến cô gái sau khi uống say khướt, biến thành một chú mèo con ngoan ngoãn tối hôm qua kia. Lúc đó, Phong Lăng rất nghe lời, bảo cô làm cái gì là làm cái đó ngay, ngay cả dùng tay giải quyết giúp anh đến hơn nửa đêm mà chưa từng nói một từ "không" nào.
Giờ thì hay rồi, tỉnh táo là lại trở lại dáng vẻ "người sống đừng đến gần".
Cánh tay đang khoác hờ phía sau lưng Phong Lăng của Lệ Nam Hành bỗng rủ xuống đặt lên vai cô, mấy ngón tay thon dài cũng nhân cơ hội khẽ cào cào vài cái như gãi ngứa trên bả vai cô. Phong Lăng nhìn chòng chọc vào anh, rõ là đang trừng mắt cảnh cáo anh đừng có làm điều xằng bậy ở trước mặt nhiều người như thế.
Nhưng Lệ Nam Hành đang chen chúc ngồi bên cạnh nửa khoác vai cô chỉ cười không nói, nụ cười này khiến cô có cảm giác mặt mình đang nóng lên một cách khó hiểu. Tiếng trò chuyện của những người ngồi bên kia bỗng lớn hơn, như thể sẽ không có ai quấy rầy hay quan tâm đến chuyện của hai người, hai người cứ tự nhiên yêu thương nhau, không ai xen vào nửa lời đâu.
"Lệ..."
Phong Lăng vừa định lên tiếng thì đúng lúc này người đàn ông kia cũng cúi đầu xuống, anh ghé sát vào tai cô, giọng nói chỉ đủ để mình cô nghe thấy vang lên: "Tối hôm qua đã ngủ không ngon giấc, sáng nay vừa tỉnh dậy đã phải vào rừng ngay, em thấy mệt lắm phải không?"
Phong Lăng thoáng cứng đờ rồi lại liếc anh: "Sao anh biết tối qua em ngủ không ngon giấc?”
Tránh để cô phát hiện chuyện tối qua bản thân đã được "dạy dỗ" như thế nào rồi nổi điên lên chém phăng đầu anh, Lệ Nam Hành giả vờ hững hờ đưa mắt ngắm nhìn bầu trời ở bên ngoài cabin rồi thấp giọng bảo: "Anh thấy tối qua em có uống rượu nên đoán lúc về chắc cũng không ngủ ngon được."
"Tối hôm qua ai cởi quần áo em? Anh à?"
Người đàn ông kia rũ mắt nhìn cô: "Em nghĩ còn ai khác dám chạm vào em sao?"
Dù sao cũng chỉ cởi áo khoác ở bên ngoài, Phong Lăng nhịn: "Thế em..."
Thế cô làm sao?
Lời đã đến đầu môi lại bị cô cố sức nuốt ngược trở về, định hỏi gì? Hỏi tối qua sau khi uống say rồi cô có làm chuyện gì không à? Cô cũng không rõ bản thân sau khi uống say sẽ thế nào, nhưng cũng chưa từng thấy ai nhắc tới chuyện đó, với cả hình như mỗi lần uống say vào đều là ở trước mặt Lệ Nam Hành hết, cô rất nghi ngờ rốt cuộc tối hôm qua bản thân... đã làm chuyện gì?
Định hỏi gì đây? Hỏi tại sao sáng nay dậy cô lại thấy tay mình nhức mỏi à?
Trong đầu thoáng nghĩ ra được một khả năng, nhưng cô lại cảm thấy Lệ Nam Hành chắc sẽ không mặt dày đến mức không biết xấu hổ như vậy.
Hôm qua anh Mặc và cô Mặc còn chưa được cứu, anh không đến mức còn dư sức lực để ép cô làm chuyện đó chứ, hơn nữa chỗ này cách âm không tốt, điều kiện vệ sinh cũng tồi tàn, chắc là... sẽ không...
Nhưng tay cô mỏi nhừ cả ngày trời, cô thật sự hoài nghi tối qua rốt cuộc bản thân đã làm cái gì.
"Muốn hỏi gì à?" Dù người đàn ông kia đang ngồi cùng hàng và thậm chí là sóng vai với Phong Lăng, nhưng anh vẫn cao hơn cô một chút, vẫn phải cúi đầu xuống mới nhìn cô được, đôi mắt bnh tĩnh của anh bỗng lộ ra ý cười cùng sự thiết tha khiến người ta khó lòng hiểu được.
"Tối hôm qua anh đưa em về ngủ xong là đi ngay à? Không có chuyện gì xảy ra chứ?" Hỏi thẳng thì ngại quá, nhưng cô vẫn không cam lòng, vẫn muốn hỏi cho ra rốt cuộc có chuyện gì mà bản thân mình không nhớ không.
Cô lại chỉ thấy anh nhíu mày lại, vẻ đẹp trai và phóng khoáng hằn giữa đôi mày của anh khiến cô chẳng thể rời mắt trong phút chốc, mãi đến khi nghe anh cất tiếng: "Em mong chuyện gì xảy ra?"
Vậy chắc là không có chuyện gì xảy ra cả.
Dù sao sáng nay cô vẫn còn mặc quần áo, phía dưới cũng ổn chứ không có gì khác lạ cả.
Phong Lăng ho một tiếng, cảm thấy hơi lúng túng khi bị người đàn ông này nhìn quá gần, cô quyết tâm quay đầu sang chỗ khác không nhìn anh nữa, mắt chuyển sang nhìn về phía đám người A K, cũng thấy họ đang tán gẫu với nhau thật chứ không hề quay sang đây soi mói gì.
Lệ Nam Hành nhìn cô gái chỉ cần tỉnh táo là sẽ giữ một khoảng cách nhất định với mình, anh không tức giận, cũng không vội vàng, dù sao tối qua, nhân lúc cô say anh cũng đã biết được những điều mình cần biết. Cho dù bây giờ cô gái này có dựng lên một lớp ngụy trang xa cách thì trước mặt anh nó cũng trở nên trong suốt mà thôi.
Anh cứ ngồi im bên cạnh cô như thế, thấy Sĩ quan Ent lên tiếng bắt chuyện thì quay sang tán gẫu vài câu với đối phương.
Hôm nay chiến đấu hơn nửa ngày trời ở trong rừng, tuy họ đã tóm gọn được bè lũ của chúng, nhưng vẫn để xổng mất hai tên quan trọng, song chúng cũng không thể chạy thoát khỏi khu rừng này được, có lẽ sẽ còn nổ ra thêm một trận chiến ác liệt nữa. Bây giờ họ phải nhanh chóng trở về doanh trại nghỉ ngơi lấy lại sức. Lệ Nam Hành không nhiều lời nữa, chỉ duy trì tư thế nửa ôm vai Phong Lăng, một lúc lâu sau vẫn không chịu buông tay xuống. Dáng vẻ này tự nhiên đến mức không thể tự nhiên hơn, như thể Phong Lăng ở bên cạnh anh đã thành lẽ thường mà mọi người đều đã biết.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1171: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (432)
Chương 1171: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (432)