Trên tầng trụ sở căn cứ, Phong Lăng vừa thay bộ quân phục màu đen trên người mình ra thì đột nhiên nghe thấy điện thoại báo có tin nhắn đến.
Cô tiện tay cầm chiếc điện thoại lên thì nhìn thấy bức ảnh mà Lệ Nam Hành gửi đến, anh nói đã mua vé xem phim chiều nay, hơn nữa còn là vé cặp. Rạp chiếu phim đã tặng mấy món quà nhỏ cho cô chọn, có vài con thú nhồi bông trông rất đáng yêu, còn có ít đồ ăn vặt và đồ chơi.
Rạp chiếu phim?
Như vậy là anh muốn dẫn cô đi xem phim sao?
Phong Lăng chưa từng xem phim ở bên ngoài bao giờ. Rõ ràng trong mắt những cặp đôi yêu nhau, đi xem phim là một chuyện hết sức bình thường nhưng với Phong Lăng thì cô lại rất chờ mong được trải nghiệm. Trong lòng cô thấy khá ngọt ngào, cô đã chọn một cặp Mickey, sau đó nhắn tin trả lời anh: “Vé cặp đôi là chỗ ngồi như thế nào?”
Tin nhắn gửi đi chưa được mấy giây, Phong Lăng đang định đi lấy áo khoác thì chiếc điện thoại trên giường lại rung lên.
Lệ Nam Hành: “Là kiểu ghế mà ở giữa không có gì ngăn cách, đèn tắt thì anh muốn làm gì với em thì làm, muốn hôn thì hôn, sợ không?”
Phong Lăng nhìn màn hình điện thoại, hồi lâu cũng không nhắn lại. Ngay sau đó, Lệ Nam Hành lại gửi tiếp một tin nhắn đến: “Có cho anh hôn không?”
Anh nói cứ như thể nếu cô không cho anh hôn thì anh sẽ không hôn vậy.
Ngón tay của Phong Lăng ngập ngừng trên màn hình một lúc, sau đó cô ngượng ngùng nhắn lại: “Cho.”
Ở phía đầu dây bên kia, Lệ Nam Hành nhìn thấy một từ kèm thêm dấu chấm câu này, đã bật cười.
Dù bây giờ đang là cuối tuần, nhưng vì gần đây có người mới, nên bầu không khí trong cả căn cứ có thể diễn tả bằng hai chữ bận rộn. Trước sự cưỡng ép của Lệ lão đại, A Phong không thể không để Phong Lăng tạm thời nghỉ ngơi, đám người mới đến đó hôm nay cũng được nghỉ theo hai ngày, phải nói là ai nấy đều mừng rỡ.
Lúc đi ra khỏi căn cứ, Phong Lăng mặc một bộ quần áo phong cách thể thao thoải mái, bên trong là một chiếc áo hoodie màu đen có mũ, bên ngoài là chiếc áo khoác dạ màu trắng kết hợp với một chiếc quần màu đen, tôn đôi chân thon dài của cô. Phong Lăng trông có vẻ gọn gàng, hoạt bát nhưng đây vẫn là phong cách đơn giản, thoái mái bình thường của cô. Tóc mái ngắn đã dài đến mức hơi chạm mắt, cô tiện tay vén tóc sang mang tai.
Trước khi ra khỏi căn cứ, Phong Lăng còn bị một người mới của đội cô bắt gặp. Trông thấy Phong Lăng hiếm khi không mặc trang phục chiến đấu nhưng cũng vẫn là kiểu quần áo màu đen trắng cơ bản, dẫu vậy lại ưa nhìn một cách khó tả, cậu ta huýt sáo với Phong Lăng từ xa, hỏi cô định đi ra ngoài à. Phong Lăng vốn đang cúi đầu nhìn điện thoại, cô bị mấy tin nhắn mà Lệ Nam Hành gửi đến khiến cho hai gò má ửng hồng. Đột nhiên nghe thấy giọng nói của người mới, cô lập tức cất điện thoại vào trong túi, thờ ơ nhìn đối phương, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa hờ hững này hoàn toàn không phải là dáng vẻ của cô gái nhỏ khi ở trước mặt Lệ Nam Hành.
Lệ Nam Hành lái xe ra khỏi căn cứ, Phong Lăng ngồi ở vị trí cạnh ghế lái. Rõ ràng chỉ là ra ngoài xem phim thôi, nhưng cô lại thấy rất hồi hộp.
“Em muốn ăn gì? Buổi trưa và tối đều ăn ở ngoài, em nghĩ kỹ đi, để đỡ phải lòng vòng ngoài đường, không có chỗ đỗ xe.” Lệ Nam Hành vừa nói vừa đưa cho Phong Lăng một túi thịt bò khô: “Rạp chiếu phim rất xa căn cứ, ít nhất phải lái xe mất một tiếng mới đến, em ăn thứ này lót dạ trước đi.”
Túi thịt bò khô này là do thành viên của đội tinh anh chạy ra ngoài mua lót dạ vào buổi tối ngày hôm qua, lúc về thì bị Lệ Nam Hành tóm được, nên chột dạ, bèn vội vàng giao nộp biếu xén.
Phong Lăng cầm túi thịt bò khô trong lòng vừa ăn vừa nghĩ thầm mình không phải người thích ăn vặt, nhưng mùi vị của món này quả thực rất hấp dẫn. Cô lấy một ít ra ăn thử, thấy thịt hơi cứng, nhưng lại rất thơm, cô vừa cố gắng nhai, vừa híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Sau khi ăn hết một miếng, cô lại vô thức lấy thêm một ít nữa bỏ vào miệng.
“Anh bảo em ăn lót dạ, chứ không phải bảo em ăn no, đợi lát còn ăn cơm trưa nữa.” Lệ Nam Hành mỉm cười.
“Vâng.” Phong Lăng đáp một tiếng, vội thả túi thịt bò khô ra ghế sau, sau đó tìm một chai nước khoáng còn nguyên trong xe, mở nắp uống một ngụm.
Cô vừa uống được một ngụm, Lệ Nam Hành chợt nói: “Cho anh uống một ngụm, khát quá.”
Phong Lăng định mở một chai mới cho anh theo bản năng, nhưng Lệ Nam Hành lại liếc cô một cái: “Anh uống luôn chai của em cũng được.” Dứt lời, anh không nhìn cô nữa, tiếp tục lái xe.
Phong Lăng: “…”
Cô do dự một lát, sau đó lại nhìn anh, thấy anh vẫn nhìn về phía trước tập trung lái xe, cuối cùng cô lại mở chai nước khoáng mà mình vừa uống ra, đưa đến bên miệng anh.
Lệ Nam Hành vừa lái xe vừa uống hai hớp nước mà cô đưa đến bên miệng mình. Rõ ràng không phải hai người chưa từng hôn nhau, đến cả chuyện thân mật nhất họ cũng đã làm rồi, nhưng động tác chủ động đưa chai nước khoáng mà mình đã uống đến bên miệng anh một cách thản nhiên thế này… vẫn rất…
Thân mật tới mức khó tả.
Nếu là Phong Lăng của mấy năm trước vẫn còn ở trong căn cứ, chắc chắn cô không thể tưởng tượng nổi sẽ có một ngày mình và Lệ lão đại sẽ yêu nhau, hơn nữa còn tranh thủ thời gian cùng anh ra ngoài căn cứ hẹn hò đi xem phim, và càng không thể nghĩ rằng mình sẽ chủ động cho anh uống nước như thế này.
Cả đoạn đường, Phong Lăng cứ ôm chai nước trong lòng như có điều suy nghĩ. Trong lúc đó, Lệ Nam Hành lại như đang cố ý chọc nghẹo cô, cứ một lát, anh lại đòi uống nước, nên cô lại cho anh uống. Chưa đến một tiếng đồng hồ mà quá nửa chai nước đã bị anh uống hết, Phong Lăng thấy mình cũng càng ngày càng khát. Thấy chiếc xe đã tiến gần vào trung tâm thành phố Los Angeles, cô không nhìn người đàn ông đang lái xe nữa mà nghiêng đầu sang một bên vừa nhìn ngắm đường phố sầm uất bên ngoài cửa sổ, vừa mở nắp chai nước uống một ngụm.
Lệ Nam Hành mỉm cười: “Em đã nghĩ được muốn ăn gì chưa?”
Phong Lăng hoàn hồn lại, bấy giờ mới nhớ đến vấn đề mà anh đã nói lúc trước. Hơn nữa chuyện hẹn hò còn là do cô chủ động nhắc tới. Hình như các cặp đôi đi hẹn hò cũng chỉ quanh quẩn với chuyện ăn uống, chơi bời, dạo phố các kiểu, hơn nữa có vẻ như ăn gì mới là nội dung chính.
Cô hướng ánh mắt ra phía ngoài tìm kiếm một lát, nhìn tới mức có hơi hoa mắt chóng mặt: “Ăn gì cũng được, sau khi về căn cứ còn có mấy ngày huấn luyện vất vả, tránh cho bụng dạ không ổn làm lỡ thời gian của người mới, chúng ta đừng ăn đồ cay, chọn món nào dễ tiêu chút đi.”
Lệ Nam Hành nghe theo lời cô, dừng xe ở bãi đậu xe của một nhà hàng Pháp. Điểm hẹn hò đầu tiên, anh đã dẫn cô đi ăn đồ tây là món Pháp trước.
Không phải là lúc trước cô chưa từng ăn món Pháp, nhưng khi ấy, tình cảm của hai người họ vẫn chưa rõ ràng, Phong Lăng vẫn còn nóng nảy, bướng bỉnh. Lần này, hai người ăn ở ngoài, dù Phong Lăng vẫn ít nói nhưng dẫu sao cô cũng đã phối hợp với anh ở rất nhiều phương diện, hết sức cố gắng tìm cảm giác trong chuyện hẹn hò. Dù trong lúc dùng bữa, cô thường xuyên đỏ bừng mặt vì mấy câu nói chọc ghẹo bâng quơ của Lệ Nam Hành, nhưng chí ít chắc chắn những câu nói của anh có tác dụng trong giây phút ngọt ngào này.
Đến lúc sắp ăn no, Phong Lăng cầm cốc trà sữa mà Lệ Nam Hành gọi cho mình lên uống mấy ngụm, đột nhiên cô nghe thấy người đàn ông nói: “Tối nay không về căn cứ, chiều mai mới về, em có việc gì muốn làm không?”
Nghe thấy anh nói tối này không về căn cứ, Phong Lăng lập tức sặc trà sữa, cô đặt chiếc cốc xuống ho khù khụ.
Lệ Nam Hành nhìn cô như cười như không, anh ngồi trước chiếc bàn của nhà hàng Pháp, dù không nói nhiều, nhưng ánh mắt anh rõ ràng đang muốn nói: Em tưởng tối nay anh sẽ thả cho em về chắc?
Phong Lăng: “…”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1203: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (464)
Chương 1203: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (464)