Lệ Nam Hành, em nuôi một mình anh đã đủ lắm rồi, anh còn bắt em nuôi lợn?
Nửa vế sau của câu nói này không có vấn đề gì, nhưng vế trước lại khiến Lệ Nam Hành nhíu mày, anh dừng ngay việc hắt nước lên người lại.
Lệ Nam Hành đột nhiên mỉm cười một cách sâu xa rồi nhìn cô: “Em lại đây.”
Trông thấy ánh mắt cười hơi nguy hiểm đó của anh, Phong Lăng khều hai cái móng trước của con lợn rừng nhỏ. Nghe thấy tiếng kêu éc éc của nó, cô vừa kiên quyết, vừa khăng khăng: “Không.”
Lệ Nam Hành lập tức liếc mắt nhìn cô, Phong Lăng tiếp tục trêu đùa con lợn rừng nhỏ đã sợ đến độ kêu ầm lên. Cô đang định tháo sợi dây thừng ra cho nó, nhưng lúc này, Lệ Nam Hành đã từ bên dòng suối đi đến.
Người đàn ông vẫn để trần nửa người trên, ống quần của chiếc quần dài đã ướt sũng, nhưng không ảnh hưởng gì đến vẻ tuấn tú của anh. Anh cứ thế bước tới và nói: “Em dám thả nó ra, tối nay anh không nướng được nó thì anh sẽ nướng em.”
Phong Lăng dừng ngay lại, cô lườm anh một cái: “Dù em có làm một đĩa thịt lợn rừng bày trước mặt anh, thì anh vẫn ăn em nếu anh thích thôi. Nói cứ như kiểu tối nào anh cũng để em ngủ yên ổn trên giường vậy.”
Nói rồi, cô lại chỉ vào con lợn rừng: “Hơn nữa con lợn này còn nhỏ quá, nhìn đã biết vừa sinh chưa được nửa tháng. Anh muốn ăn thịt tươi ngon thì cũng phải biết lớn biết nhỏ chứ, thịt con này không ngon đâu, ngược lại còn non quá, nói chung là không ngon.”
Lệ Nam Hành nhìn từ trên cao xuống, híp mắt nói: “Thế thì làm như cách em nói đi, nuôi nó lớn rồi thịt.”
Phong Lăng cong khóe miệng: “Bình thường cũng có thiếu cái ăn đâu, tại sao cứ phải nuôi nó làm gì? Dù con người sống là nhờ vào đồ ăn thức uống, nhưng con vật do chính tay mình nuôi lớn, kiểu gì cũng có tình cảm, làm sao có thể ăn được chứ.”
“Không thịt thì nuôi thôi, vừa hay nhà mình cũng đang thiếu vật nuôi, bình thường có thể để cho em giải sầu mà.”
“… Anh thấy trong khu rừng này còn thiếu động vật hay sao? Hay là lát nữa, em sẽ bắt vài con rắn độc về nuôi, sau đó để chúng nó ngủ dưới gầm giường, bọn mình mỗi ngày nhá?”
Lệ Nam Hành cười trừ, cúi người xuống nắm lấy cằm cô, hôn mạnh lên môi cô, vừa trực tiếp vừa quyết đoán. Lúc Phong Lăng bị hôn đến mức đầu váng mắt hoa, suýt nữa ngồi phịch xuống đất, giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên: “Tùy em, nếu em thích kiểu kích thích này thì anh chiều thôi.”
Kích thích?
“…”
Kích thích kiểu nuôi rắn dưới gầm giường á?
Nghĩ thôi mà cô đã thấy ớn lạnh rồi!
Phong Lăng vội vàng đẩy tay anh ra: “Em không thèm! Em nuôi một mình anh là đủ rồi, các con vật khác em không nuôi đâu. Thả con lợn rừng này đi đi, chúng ta ăn thứ khác.”
Thấy cô kiên quyết muốn thả con lợn rừng nhỏ này đi, người đàn ông cũng không có ý kiến gì.
Phong Lăng nhanh chóng tháo sợi dây ở hai cái móng trước của con lợn ra, con vật nhỏ lại kêu lên éc éc mấy tiếng, sau đó nó vặn mình, rồi vội vàng nhảy ra thật xa. Tốc độ chạy trốn của con vật nhỏ này không giống như mấy con vật nuôi trong nhà, lợn rừng trời sinh đã chạy nhanh. Thân thủ của Phong Lăng nhanh như vậy, chính là nhờ lúc nhỏ khi ở trong rừng phải kiếm được đồ ăn, nếu không nhanh thì sẽ chẳng bắt được con vật nào cả.
“Anh không tắm nữa à?” Thấy người đàn ông không bận tâm đến chuyện của con lợn rừng nhỏ này nữa, sau nụ hôn vừa rồi anh vẫn còn muốn hôn tiếp như chưa thỏa mãn, cô giơ tay cản anh lại: “Người anh toàn mồ hôi này!”
Lệ Nam Hành bật cười, nhớ lại sáng nay, mình bận bịu một lúc lâu nên người nhễ nhại mồ hôi, còn người cô thì sạch sẽ, người thơm mát. Anh lại hôn lên môi cô một cái, nhưng lần này chỉ hôn phớt qua, sau đó quay lại dòng suối tắm rửa.
Con suối này rất nông, rất nhiều chỗ chỉ sâu khoảng mười mấy centimet. Chỗ sâu nhất chính là vị trí mà anh đứng lúc này, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng cao đến eo của anh. Lệ Nam Hành đứng ở đó, nhàn nhã dựa vào bờ phía sau, ngậm một ngọn cỏ xanh.
Phong Lăng nhìn một lúc, bước tới, cố ý hắt nước lên đầu anh. Lệ Nam Hành không tránh, chỉ trêu chọc hỏi: “Sao? Định đích thân tắm cho chồng à?”
Cái gì mà chồng với con, đến tận bây giờ, Phong Lăng vẫn ngại ngùng, chưa từng chính thức gọi anh một tiếng chồng bao giờ.
Còn người đàn ông này thì ngày nào cũng luôn mồm một tiếng vợ ơi, hai tiếng vợ à.
Hơn nữa, mấy hôm nay trước khi đi ngủ, cô đã nằm trong lòng anh và vặn hỏi rõ ràng rồi. Lý do khiến lúc đó Lệ Nam Hành không thể giải thích với cô chuyện anh cưới di vật là vì hai nhà Phong - Lệ đã có giao ước: Trong vòng ba năm, không thể để cho bất kỳ ai biết chuyện nhà họ Lệ cưới di vật của nhà họ Phong. Dẫu sao, người khác sẽ cảm thấy chuyện này quá hoang đường, đồng thời cũng là để tôn trọng đứa trẻ đã mất, không thể để người khác bàn tán xôn xao. Vì vậy, hai nhà bắt buộc phải tuân thủ giao ước ba năm này. Trong ba năm, Lệ Nam Hành không được lấy bất kỳ ai khác, cũng không được giải thích về cuộc hôn nhân khó hiểu này.
Nhưng đây cũng chỉ là thỏa thuận miệng của hai nhà, không phải một cuộc hôn nhân thật sự. Vả lại, đối với Lệ Nam Hành thì đó cũng chỉ là mấy bộ đồ cô từng mặc hồi nhỏ mà thôi.
Thế mà ngày nào anh cũng không biết xấu hổ gọi cô là vợ, như thể cô đã hoàn toàn thuộc về anh rồi vậy.
Cô lại hắt nước lên đầu anh, rồi nhìn mấy vết thương cũ không quá rõ sau lưng người đàn ông. Những vết sẹo mờ mờ trên người anh không hề xấu xí, anh là một người đàn ông, lại là người đàn ông xuất thân từ căn cứ XI, trên người không có vài ba vết sẹo do vết thương cũ để lại chắc chắn là điều không thể. Con người không sống trong thế giới cổ tích, chẳng ai hoàn hảo và vô địch cả, thi thoảng bị thương là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng vết thương đạn bắn ở sau bả vai anh…
Phong Lăng đưa tay chạm vào vết thương, chính cô đã từng dùng dao để lấy đạn ở vị trí này ra cho anh. Lúc đó, người đàn ông đau đến mức toát mồ hôi, nhưng vẫn không kêu lên một tiếng nào. Khi ấy ở Boston, anh đã ôm cô vào lòng, đỡ đạn cho cô. Sau đó… rõ ràng anh đã rất yếu, nhưng vẫn giơ súng xuất hiện đúng lúc cô suýt nữa bị vây đánh, hệt như một vị thần giáng thế.
Ngón tay cô vuốt ve ở đó hồi lâu, thấy bàn tay cô đặt sau bả vai mình không rời đi, nhẹ nhàng vuốt ve hết lần này đến lần khác, người đàn ông biết cô đang nghĩ gì, anh dùng tay đè lên tay cô: “Muốn tắm cho anh thì xuống đây cùng tắm đi, đừng len lén sàm sỡ ở phía sau lưng anh như thế.”
“Sàm sỡ anh?” Phong Lăng lại đập lên tay anh một cái, đồng thời cúi đầu, nhìn ngọn cỏ xanh anh đang ngậm trong miệng: “Sau khi đến đây, anh chưa từng hút thuốc, lên cơn nghiện rồi đúng không?”
Người đàn ông không trả lời ngay, chỉ tùy ý dựa người về phía sau, híp mắt nhìn tia nắng chiếu qua tán lá um tùm, cứ thế hờ hững đáp một tiếng: “Ừm.”
“Em thấy trong chiếc túi du lịch mà anh mang theo có mấy bao thuốc, nhưng sao anh không hút?”
Người đàn ông thản nhiên cong môi, vẫn dựa vào đó, ra vẻ nhàn nhã đáp: “Hút thuốc trong rừng không an toàn, với lại… dẫu sao đây cũng là nơi em sống hồi nhỏ, nơi này quá sạch sẽ, cũng có rất nhiều ký ức của em, cho nên không thể để bất cứ thứ gì bên ngoài vấy bẩn, dù chỉ là đầu mẩu tàn thuốc cũng không được.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1249: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (509)
Chương 1249: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (509)