Phong Lăng rời khỏi biệt thự, người ở phía sau cũng không đuổi theo ra ngoài, coi như cô cũng được yên tĩnh. Sau khi lên xe, cô để tập tài liệu trong tay sang ghế lái phụ rồi lái thẳng xe về nhà.
Phong Lăng lái xe về nhà, sau đó đi tắm, sấy tóc rồi đọc tài liệu.
Một đêm cứ thế trôi qua.
Ngày hôm sau, cô tiếp tục đi đến công ty của Quý Noãn làm việc.
Ông Saint rất ít khi đến công ty của Quý Noãn. Dù ông ấy đã có tuổi, hoàn toàn là một bậc bề trên đáng để người ta tôn trọng, nhưng hình như ông rất chú ý đến chuyện bản thân sẽ tiếp xúc quá thân thiết với Quý Noãn. Rõ ràng anh Mặc và Quý Noãn đã không còn qua lại hơn hai năm nay, nhưng Phong Lăng thường xuyên cảm thấy là ông Saint đang e ngại áp lực từ Mặc Cảnh Thâm, vì vậy ông ấy luôn giữ một khoảng cách nhất định với Quý Noãn, sợ xảy ra chuyện hiểu lầm gì đó.
Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của Phong Lăng mà thôi, dẫu sao Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm cũng đã ly hôn, cả hai cũng chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa. Vả lại, người đề nghị ly hôn lúc trước chính là anh Mặc nên làm sao anh ta có thể gây áp lực cho người khác được nữa.
Quý Noãn thuộc tuýp người có tính cách cứng cỏi, không bao giờ nhắc đến chuyện này, ngày thường thì đều vui vẻ cười nói với mọi người. Đêm đến, khi ở một mình, cũng không ca thán gì hết. Nhưng Phong Lăng biết tính tình của Quý Noãn đã thay đổi rất nhiều trong vô thức.
Cả cô và cô ấy đều đã có sự thay đổi cực lớn.
Quý Noãn là một người bỗng dưng bị đẩy khỏi vòng tay ấm áp, còn Phong Lăng thì…
Một lời khó nói hết.
Hai người họ sống ở nơi đất khách quê người, nên càng có cảm giác đồng điệu hơn, vì vậy mối quan hệ cũng ngày càng thân thiết.
Ngày nghỉ cuối tuần.
Hiếm khi Quý Noãn và Tiểu Bát được nghỉ ngơi ở nhà, vì sợ sau khi vào nhà, Phong Lăng sẽ lôi họ rời khỏi giường để đi tập thể dục và rèn luyện sức khỏe, cho nên hai cô gái kia đã dứt khoát chặn Phong Lăng từ ngoài cửa một cách cực kỳ vô tình.
Vậy nên, Phong Lăng quyết định ở lại nhà mình để đọc sách và học tập. Cô ở nhà cả buổi sáng, trong đầu chớt nhớ đến một cuốn sách mà ông Saint đã giới thiệu cho mình trước đó. Lúc đi mua sách tuần trước, cô chưa mua được quyển đó. Hiệu sách còn nói một tuần sau sách mới về lại nên Phong Lăng lập tức thay đồ đi ra ngoài.
Hiệu sách mà cô định đến cách chỗ ở của cô khoảng mười lăm, mười sáu phút lái xe. Sau khi lái xe đến đó, cô đi thẳng vào bên trong để tìm sách.
Hiệu sách này là một cửa hàng nằm ở tầng một của trung tâm thương mại, thông thẳng vào trong, mọi người có thể đi thông qua nơi này để đi vào trung tâm thương mại. Thường xuyên có người coi nơi này thành lối vào đằng hông của trung tâm, nên số người ra ra vào vào ở đây nhiều không kể xiết. Hơn nữa, hôm nay là cuối tuần, người ra vào cực kỳ đông.
Phong Lăng đang đi đến quầy sách tài chính - kinh doanh, cô cầm một quyển sách lên giở ra để đọc. Sau khi đọc một lúc, cô quay người, đi tìm tiếp. Đột nhiên Phong Lăng phát hiện một cuốn sách mà mình chưa từng thấy bao giờ trước kia nhưng nội dung bên trong lại rất hay. Đây cũng là thể loại sách liên quan đến tài chính kinh doanh nhưng cách diễn đạt của tác giả lại vô cùng hài hước và dí dỏm, khiến người ta đọc rồi chẳng mấy chốc đã bị lôi cuốn vào, không thấy buồn ngủ, cũng không có cảm giác đang học mà giống như đang học được rất nhiều trường hợp từ trong từng mẩu chuyện.
Phong Lăng đọc một lúc thấy vô cùng thích thú, cô đứng ở đó cúi đầu, mải miết lật sách đọc.
Bỗng nhiên, ở một vị trí cách phía sau cô khoảng hơn mười mét, có một tiếng hét vang lên: “A…”
Ban đầu Phong Lăng không để ý, nhưng sau đó cô nghe thấy âm thanh và tiếng hét kinh hãi của mấy người chạy tán loạn ở gần phía sau mình: “A a a, băng cướp Tokyo, là băng cướp Tokyo!”
Ở các quốc gia và thành phố lớn phương Tây thường xuyên xảy ra những vụ án nổ súng và cướp bóc. Băng cướp Tokyo này có tên thế nào thì ý nghĩa cũng như vậy, bọn chúng là một đám cướp do những kẻ biết võ của Nhật Bản lập nên. Bọn chúng có súng, võ thuật cũng tốt, hay gây án ở Anh. Lần trước, Phong Lăng nghe nói có một vụ án giết người cướp của do bọn chúng gây ra hơn hai tháng trước. Lúc đó, bọn chúng đã cướp một tiệm vàng, tiền và vàng bạc trong đó đủ để bọn chúng tiêu sài được rất lâu.
Xem ra dạo này bọn chúng lại thiếu tiền rồi, nên mới dám thò mặt vào trung tâm thương mại của London thế này.
Nghe âm thanh ồn ào và tiếng la hét ở khắp nơi phía sau lưng, Phong Lăng thờ ơ tiếp tục đọc cuốn sách trong tay hệt như không hề nghe thấy gì. Hơn nữa vì tiếng gào thét của người phía sau quá ảnh hưởng đến tâm trạng đọc sách của cô, nên cô không vui cau mày lại.
“Đoàng!” Không biết tên cướp nào đột nhiên đã nổ một phát súng bắn lên ngọn đèn trên trần nhà của hiệu sách, bất chợt, cái chụp đèn rơi xuống vỡ vụn rải rác trên nền nhà. Sau khi nghe thấy tiếng súng, tiếng gào thét của những người đó càng kích động hơn. Nhưng hình như nhóm cướp Tokyo này đã canh giữ hết cửa trước sau của nơi này, sau đó không còn có ai có thể tiếp tục chạy thoát ra ngoài được nữa. Ai nấy đều sợ đến mức rụt cổ lại trốn, cuối cùng số người chen vào bên trong dần nhiều lên. Phong Lăng bị va phải, trên mặt không có cảm xúc gì, chỉ gập mạnh cuốn sách lại.
Cả đám người đều đang hoảng sợ, chỉ có một cô gái đứng ở đó cầm sách, quay lưng lại với bọn chúng giống như là chẳng lo lắng điều chi. Mấy tên cướp vừa nhìn đã thấy Phong Lăng ngay lập tức: “Con ranh kia, không lẽ bị điếc à? Không nghe thấy tiếng súng sao?”
“Tao cảm thấy chắc nó bị điếc, người bình thường đã hoảng sợ tới mức đờ đẫn từ lâu rồi. Để tao xem ở đây có bao nhiêu người nào… Một, hai, ba… chẹp chẹp, hơn hai mười người, đứa nào đứa nấy cũng đều bị dọa sợ đến mức tè ra quần rồi, ha ha ha…”
Sau đó, nhóm cướp Tokyo dùng tiếng Trung, còn nói ngọng, gào lên với đám người: “Cấm đứa nào nhúc nhích! Nếu không, bây giờ tao sẽ giết hết chúng mày ngay! Đưa hết đồ có giá trị trên người ra đây!”
Nghe thấy thành viên băng cướp này nói tiếng Trung, những người Anh ở hiện trường đều có vẻ mặt không dám tin.
Sao lại là người Trung Quốc… lẽ nào đám người này không phải là băng cướp Tokyo? Chẳng lẽ là người Trung Quốc đang đi cướp bóc sao?
Ngón tay của Phong Lăng lặng lẽ vuốt ve gáy sách, cô quay lưng về phía mấy tên cướp Tokyo đó.
Đều là màu da và gương mặt của người châu Á, bọn chúng làm chuyện phi pháp ở nơi đất khách quê người, còn dám giả mạo là người Trung Quốc, đúng là đê tiện đến cực điểm.
“Đứa con gái kia đến bây giờ cũng không có phản ứng gì, nếu không phải bị hoảng quá thì là không nghe thấy gì! Mày đi qua lôi nó đến đây, xử từ nó trước cho tao!” Một tên cướp Tokyo đột nhiên thấp giọng dặn dò người bên cạnh, nghe cách nói chuyện thì có vẻ là đại ca.
Sau đó đột nhiên có người bước nhanh về phía Phong Lăng. Nhìn thấy người đó cầm súng đi tới, những người vẫn đang trốn xung quanh phía sau lại càng sợ đến mức chạy tán loạn hơn, cuối cùng họ bỏ mặc Phong Lăng “không biết tình hình xung quanh” ở đó. Trông thấy người có vẻ mặt hung tợn đó đã đi gần đến chỗ Phong Lăng, có một người trong đám đông nhìn về phía Phong Lăng như thể vô cùng thương hại cô, cảm thấy có lẽ cô gái trẻ tuổi này sắp phải đổ máu ở đây rồi.
Lúc người đó cầm súng đi qua, vừa dí súng ra sau lưng của Phong Lăng, thoáng cái tất cả mọi người ở trong hiệu sách đều sợ đến mức nín thở, còn có cô gái nhát gan nào đó sợ đến mức hét lên, sau đó họ vội giơ tay lên bịt tai, đồng thời che mắt lại.
Song điều vượt qua dự đoán của tất cả mọi người là, lúc cảm nhận thấy sau lưng mình đột nhiên có một khẩu súng chạm vào, cô gái trẻ tuổi đó chẳng những không hoảng loạn, mà lại rất từ tốn, bình tĩnh cất cuốn sách đã đọc xong trong tay về lại giá sách như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó, cô từ từ, chậm rãi ngoảnh đầu lại, hướng ánh mắt trong trẻo, lạnh lùng nhìn tên cướp Tokyo có vẻ mặt hung tợn ở phía sau.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1284: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (544)
Chương 1284: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (544)