Phong Lăng đứng ngoài cửa, không đi, tai cô rất thính có nghe thấy tiếng động bên trong, nghe thấy tiếng ho khan bị kiềm nén và tiếng nôn ra cái gì đó.
Cho đến khi giống như nghe thấy Calli ở trong đó khẽ nói câu: "Sao lại nhiều máu thế này..."
Phong Lăng bỗng tiến lên trước, gắng sức đẩy cửa hai cái, đẩy mãi không ra. Cô nhẫn nhịn, cô nể mặt bà Mạch nên không làm gì quá đáng với Calli, nhưng hiện tại không lo được nhiều vậy, cô nhấc chân lên dùng sức đạp mạnh vào cánh cửa, đạp liên tiếp hai cái, cánh cửa bị đạp tới mức hiện ra vết nứt, vị trí bị khóa trái bên trong cũng phát ra tiếng rạn.
Calli vẫn chưa đỡ Lệ Nam Hành về giường, nghe thấy tiếng động cực lớn phía sau, cô đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ kia lại đạp mở cánh cửa, bước nhanh đi vào.
"Cô làm gì thế..."
Calli chưa nói hết câu thì người đàn ông đang được cô đỡ đã rời khỏi tay cô, Lệ Nam Hành ho khan đứng không vững, quần áo mới thay chưa được bao lâu mà trước ngực lại là vết máu lớn, râu trên cằm dính máu, anh gần như không mở mắt nổi, cứ thế bị Phong Lăng gắng sức kéo đi, cơ thể rắn rỏi nhưng gầy đi rất nhiều cứ chạm vào cô.
Anh dừng lại, không mở mắt nổi nhưng dường như đã biết gì đó, không còn sức giãy giụa. Phong Lăng vừa gắng sức kéo anh, vừa dời mắt nhìn về phía Calli: "Đi gọi bác sĩ đến đây, cô thật sự muốn để anh ấy chết ở chỗ cô sao?"
Calli ngơ ngác, nhìn ánh mắt của Phong Lăng, không hiểu sao có cảm giác sức mạnh rất lớn khiến người khác không cách nào chống lại. Mặc dù cô rất tự tin vào y thuật của mình, nhưng nhìn lại tình trạng hiện tại của Lệ Nam Hành, cô mím môi, quay người vội vàng bước nhanh chạy ra ngoài.
Nhìn thấy cuối cùng Calli cũng chịu đi gọi bác sĩ rồi, đầu tiên, Phong Lăng liếc nhìn điều kiện của căn phòng này, rất sạch sẽ, nhưng trên mặt đất từ cửa vào đến đây có hai vũng máu đều là Lệ Nam Hành nôn ra. Mặc dù ánh đèn trong phòng không phải quá sáng, nhưng cũng đủ để người khác thấy rõ mọi thứ.
Cô đỡ Lệ Nam Hành lên giường, rồi vội vã muốn lấy khăn lông bên cạnh lau máu xung quanh cằm anh, người đàn ông khẽ hé mắt, dường như là hít thở hơi khó khăn, ánh mắt vẫn không tiêu cự như cũ, bàn tay chậm rãi giơ lên, làm tư thế muốn đẩy tay cô ra, nhưng Phong Lăng ép buộc giữ chặt tay anh, bàn tay cầm khăn lông vững vàng đè dưới cằm anh, lạnh lùng nói: "Đừng động đậy!"
Người đàn ông nhíu mày khó chịu nhưng mệt mỏi không nói nên lời, chỉ có cố gắng kiềm nén máu nơi cuống họng.
"Lệ Nam Hành, nếu anh dám chết, em lập tức lấy súng ra rồi tự bắn vào đầu mình ngay tại đây! Từ nhỏ tới lớn, tất cả những thứ quan trọng trong cuộc sống của em đều liên quan tới với anh, anh dám bỏ rơi em, cho dù là đến âm tào địa phủ, anh cũng không thể bỏ rơi em!" Phong Lăng vừa nói vừa gắng sức đè vai anh lại, nhanh chóng lau đi mấy vết máu.
Cô cảm giác được người đàn ông chỉ hơi vùng vẫy một chút rồi không cử động nữa, không biết là bởi vì thật sự không có hơi sức hay bởi vì những lời nói của cô.
Nhưng, chí ít hiện tại anh cũng không thể đánh lại cô, ngay cả đứng lên cũng tốn sức, dáng vẻ đắc ý phách lối bình thường trước mặt cô cũng không còn, anh lấy cái gì đấu tranh vùng vẫy với cô đây?
Cô lại lau mấy vết máu trên người anh, nhìn vải bông trước ngực đã bị máu nhuộm đỏ, hiện tại, trong mấy ngày tiếp bị giày vò, trái tim Phong Lăng đã trở nên cực kỳ bình tĩnh, cho dù người đàn ông mình cực khổ tìm kiếm lâu nay rất có thể sẽ tắt thở trước mặt cô trong giây tiếp theo, cô cũng phải bình tĩnh.
"Sao lại ho ra máu chứ? Nội tạng bị thương phải không? Lúc nổ anh ở chỗ nào? Ở rìa khu vực bị ảnh hưởng hay là ở tâm chấn bị chấn động rơi vào nước?" Phong Lăng vừa hỏi vừa kéo quần áo trên người anh.
Lệ Nam Hành quả thực không có sức chống lại, rõ ràng biết cô đang làm gì, anh cũng chỉ có thể yếu ớt hơi giơ tay lên, sau đó lại không có sức rũ xuống, đặt trên chân.
Quần áo nhuốm máu trên người bị kéo hơi mở ra, nhìn thấy da thịt trên người người đàn ông vốn nên bóng loáng sạch sẽ cường tráng lại phủ đầy những vết thương lớn nhỏ.
Nhìn những vết thương đó, Phong Lăng cắn chặt răng, cô lại xắn tay áo anh lên, nhìn thấy vết thương khắp mọi nơi trên cánh tay anh, còn có rất nhiều vết sưng phù giống như mấy ngày trước đó bị ngâm nước mà ra.
Cô thật sự không thể tưởng tượng được làm thế nào mà anh giữ được mạng trong kiếp nạn lớn đó.
Càng không thể tưởng tượng được lúc anh mở mắt ra nhưng không nhìn thấy mọi thứ, sẽ phải chịu đựng sự đả kích và giày vò trong lòng như thế nào.
Vừa nãy cô vẫn còn tức còn hận, nhưng giờ đây lại không hận nổi nữa.
Nếu như đó là cô, cô có thể cũng sẽ lựa chọn im lặng để chết một mình, cũng không muốn để bất kỳ người nào nhìn thấy dáng vẻ này của mình, chỉ khiến người khác nhìn mà khó chịu khổ sở và đau lòng thôi.
Cô kéo chặt cánh tay anh, nắm ống tay áo của anh, ngăn những giọt nước mắt chỉ chực trào ra, thả tay áo anh xuống, rồi chỉnh lại quần áo dính máu trên người anh một chút, nhìn thấy hiện tại ngay cả tự mình ngồi bên giường anh cũng không ngồi vững, cô vội vàng đỡ anh nằm xuống.
Lúc nằm xuống, người đàn ông nhíu mày, động tác của cô dừng khựng lại, hơi chậm lại, đồng thời nhỏ giọng nói: "Em làm anh đau sao?"
Người đàn ông nhắm mắt không nói gì, cũng không gật đầu hay lắc đầu, cô cũng tiếp tục kiên nhẫn đỡ anh nằm xuống.
Cho đến sau khi giúp anh đắp chăn xong, cô mới ngồi xổm bên giường, cứ nhìn người đàn ông gầy gò yếu ớt trong khoảng cách gần như thế. Lần trước gặp anh họ vẫn còn ở khu nghỉ dưỡng của ngài Mike, anh còn lừa cô uống rượu, vẫn là dáng vẻ của Lệ Nam Hành của trước kia, quyết tâm có được cô như thế.
Nhưng Lệ Nam Hành của hiện tại, trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi đã gầy đi nhiều như vậy, tiều tụy, yếu ớt, gần như sắp không nhận ra anh nữa rồi, nhất là sự tương phản trong thái độ đối với cô.
Người đàn ông đã từng ở bên cạnh cô, dang rộng đôi cánh, bất kể cô tức giận ra sao, không để ý anh như thế nào, đều có thể ngang ngược lại kiên nhẫn bảo vệ cô chu đáo.
Mà giờ đây, cô chưa bao giờ thấy anh tiều tụy yếu ớt như thế này, vì vậy... hiếm khi... anh cần cô đến bảo vệ, hiện tại khác với lần nào đó đã từng bị thương vì làm nhiệm vụ.
Anh đã bắt đầu trốn tránh cô rồi.
"Lệ Nam Hành, anh nghe đây." Phong Lăng ngồi bên giường, nhìn gương mặt anh, cô giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve những sợi râu quanh cằm anh: "Là một người đàn ông, lời mình đã nói thì phải giữ lời. Em thua rồi, anh phải quay về cưới em đó."
Thấy anh không nói chuyện, cũng không phản ứng lại, Phong Lăng không nghe ra là an ủi hay giễu cợt, lạnh nhạt nói: "Em cũng không ngờ, kiểu đàn ông mang lý tưởng to hơn cả núi lớn hơn cả biển như anh vậy mà cũng biết tự ti nữa cơ đấy, mắt không nhìn thấy thì sao nào, chẳng phải gương mặt anh vẫn chưa bị hủy hoại sao, không phải còn có thể dựa vào mặt kiếm cơm à, anh còn trốn tránh điều gì chứ?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1371: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (631)
Chương 1371: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (631)