Tiểu Hứa còn chưa nói xong, đột nhiên nấc một cái, liếc nhìn Lệ Nam Hành với một khát vọng sống mãnh liệt. Nhưng hình như anh rất hài lòng về việc mình được Phong Lăng chăm sóc vào lúc yếu đuối như này, không cảm thấy đau buồn chút nào.
Chậc chậc, nói cái gì mà nên chọn đến chỗ của Phong Lăng còn hơn là về nhà họ Lệ, thật ra vốn chẳng có ý định lựa chọn ấy chứ. Ngay từ lúc đầu anh đã có ý muốn ở cùng với Phong Lăng rồi.
Dù sao, bao nhiêu năm trôi qua, cho dù là lúc ở trong căn cứ hay khi đã rời đi, dường như khoảng thời gian hai người ở riêng với nhau rất ít, cứ luôn bận tối mắt tối mũi. Còn về mấy ngày mà bọn họ sống với nhau trong rừng rậm, đương nhiên là Tiểu Hứa không biết rõ được nhưng cũng đoán ra vài thứ.
“Cô biết giết gà không?” Tiểu Hứa nhìn Phong Lăng, hỏi một vấn đề mấu chốt.
Phong Lăng ngập ngừng lát, trả lời: “Biết.”
Lệ Nam Hành vốn định lên tiếng nhờ Tiểu Hứa xử lý sạch sẽ hai con gà rồi hẵng đi, nghe được chữ “biết”, câu nói của anh bỗng nghẹn lại, chỉ hơi nhếch mày, “nhìn” một cách tượng trưng về phía cửa.
Tiểu Hứa cũng cảm thấy không ổn cho lắm, nghiêm túc nhìn Phong Lăng: “Biết thật hả? Chưa bao giờ thấy cô giết.”
“Giết người còn biết, nói gì giết gà. Chẳng phải chỉ cần cắt tiết thôi sao?” Nói rồi, cô dịch người: “Có muốn vào ngồi một lát không?”
“Khỏi, khỏi, khỏi, khỏi cần vào trong ngồi đâu.” Tiểu Hứa nhanh chóng lùi về sau một bước, vẫy tay từ chối. Không biết là anh ta sợ hai con gà đang nằm dưới đất hay là sợ Lệ Nam Hành đang ngồi trên sofa vừa bị anh ta nói đánh không lại cả một con gà.
“Vậy cô nhớ làm sạch sẽ chút đấy, đừng có để đến lúc nấu canh gà, trong canh lại toàn lông lá gì đó.”
Phong Lăng đanh mặt: “Hay là cậu ở lại làm đi.”
“Thôi thôi, mấy cái thứ mỏ nhọn như này tôi không chịu nổi đâu. Nếu là một con rắn thì tôi còn dám giết. Tôi sợ nhất là mấy thứ này.” Tiểu Hứa lại vẫy vẫy tay: “Tôi đi đây. Cô chăm sóc lão đại cho tốt đấy, còn nhớ phải tự lo cho sức khỏe của mình nữa, đừng có đáp ứng đủ các nhu cầu của lão đại nhà chúng ta nhá.”
Phong Lăng lại đanh mặt, lườm Tiểu Hứa một cái, trong lòng nghĩ, với trạng thái bây giờ của Lệ Nam Hành, ngoại trừ muốn cô nấu cơm cho ăn, dìu đi vệ sinh ra thì còn có nhu cầu gì nữa.
Lẽ nào một người bệnh bị thương nặng còn giở được mấy trò lưu manh nữa sao?
Cô không lên tiếng. Tiểu Hứa cũng biết điều mà im lặng, gãi gãi mũi sau đấy chạy biến như lắp mô-tơ vào mông.
Phong Lăng đóng cửa, cúi người xuống, xách hai con gà lên. Có lẽ hai con gà này biết rằng sắp bị cắt tiết rồi, tiếng quác quác quác càng ngày càng chói tai. Phong Lăng xách chúng đi thẳng vào trong bếp.
Sau đấy, Lệ Nam Hành không còn nghe thấy tiếng gì khác ngoài tiếng gà kêu. Anh cảm thấy không ổn, đứng dậy, định mò mẫm tìm đường đi tới nhà bếp, bất ngờ nghe thấy mấy tiếng “choang, choang, choang”, không còn tiếng gà kêu nữa.
Phong Lăng phủi phủi tay, rửa sạch tay rồi đi ra ngoài, hai người “nhìn nhau”: “Anh làm gì đấy?”
Lệ Nam Hành: “...”
Không biết vừa nãy cô đã dùng thứ gì để đập ngất hai con gà.
Đột nhiên Lệ Nam Hành bật cười, vừa cười vừa thở dài, ngồi xuống lại ghế sofa: “Không hổ là người con gái do anh dạy dỗ.”
Phong Lăng lườm anh một cái: “Lệ lão đại tự mình dạy em cầm súng giết người, lẽ nào còn sợ em đập chết hai con gà mà tay dính máu tanh sao?”
“Không có, không có.” Lệ Nam Hành phì cười: “Anh sợ em không đủ dứt khoát, nhỡ bị chúng nó mổ vào tay, anh sẽ đau lòng đấy. Dù sao cũng đều là những thứ tầm thường đứng đầu trong bảng xếp hạng thức ăn, cũng chẳng cao xa gì cả. Chỉ là hai con gà thôi mà, dù sao ngày mai em còn phải giết cá nữa kìa.”
Phong Lăng liếc xéo anh một cái: “Đến lúc này rồi không không quên cá của anh.”
Lệ Nam Hành dựa lưng vào sofa rất thoải mái: “Ừm, có gà, có cá, có vợ, bây giờ xem như là khoảnh khắc mãn nguyện nhất của cả đời người rồi.”
Phong Lăng mặc kệ anh nịnh nọt, chỉ nói: “Mấy món vừa mới làm xong sắp nguội rồi. Tiểu Hứa cũng không ở lại ăn cùng, anh còn không ăn thì mình em ăn đấy nhé.”
Lệ Nam Hành ngồi ở sofa, giơ tay ra: “Anh không tìm được chỗ bàn ăn.”
Phong Lăng đi tới dìu anh đứng dậy. Khi người đàn ông được đỡ dậy, dường như anh còn ghé sát vào cổ Phong Lăng ngửi một lát.
Phong Lăng nhanh chóng dịch sang bên cạnh để tránh, nhìn anh mà chẳng hiểu gì: “Anh ngửi cái gì đấy?”
“Ngửi xem có mùi máu gà hay không.”
“... Em còn chưa giết. Đồ ăn hôm nay đã làm xong cả rồi, để mai hoặc ngày kia gì đó rồi tính.” Phong Lăng dìu anh đi tới bên cạnh bàn ăn rồi ngồi xuống, cầm bộ bát đũa đặt vào tay anh. Sau đấy cô đứng bên bàn ăn, nhìn anh mò mẫm trên bàn, hỏi: “Có cần em đút cho ăn không?”
Mấy ngày Lệ Nam Hành ở bệnh viện, hầu như đều có người đút cho ăn, bởi vì anh không nhìn được, cho dù dùng loại bát đũa nào thì việc tìm đúng vị trí của nó cũng rất khó khăn.
Nhưng bây giờ mãi mới được ra viện, anh không muốn để người khác đút cho mình ăn nữa, anh không trả lời ngay lập tức mà thử đưa tay ra dùng đũa đụng thử vào cạnh mấy chiếc bát ở trước mặt.
Có lẽ Phong Lăng nhìn ra được suy nghĩ của anh, không đụng vào anh nữa mà nhanh chóng cẩn thận đẩy bát đĩa trên bàn di chuyển tới những chỗ mà anh có thể dễ dàng chạm vào. Nếu như có hơi lệch, cô sẽ nhanh chóng đẩy sao cho thìa, đũa của anh rơi vào bên trong bát, có thể vừa vặn gắp được đồ ăn ở bên trong.
Lệ Nam Hành thử tự mình ăn một lúc, khóe miệng hơi cong lên: “Mùi vị rất tuyệt. Tay nghề của em đã tốt hơn hẳn so với hồi nướng thịt giun, luộc thịt chim ở trong rừng rồi đó. Sao? Hai năm qua không phải bận chuyện làm ăn của Phong thị sao, vẫn còn thời gian rèn luyện tay nghề nấu nướng hả?”
“Không luyện tập, cũng thật sự không có thời gian. Bây giờ các món mà em biết làm ít lắm, nhưng ít nhất không để bản thân bị chết đói.” Phong Lăng lại để ý lúc anh gắp thức ăn, nhẹ nhàng dịch chiếc bát trước mặt anh, vừa làm, vừa nói: “Khoảng thời gian ở Anh, còn cả lúc ở Phong thị nữa, em không quen có người chăm sóc ở cạnh, Tần Thư Khả cũng không chịu xuống bếp, em cũng quen dần với việc thi thoảng làm một vài món đơn giản để ăn. Có thể cũng tiến bộ đôi chút, nhưng cũng không được tính là tiến bộ rõ rệt.”
Lệ Nam Hành khẽ cười, lại giơ thìa ra, đặt nửa vời ở chỗ cạnh bát canh trước mặt: “Được rồi, không cần phối hợp dịch đồ đạc với anh nữa, cùng lắm thì lau mấy giọt canh bắn ra ngoài thôi, luyện vài lần là sẽ quen thôi. Em ngồi xuống ăn cùng anh luôn đi.”
Thật ra động tác dịch mấy chiếc bát, đĩa rất nhẹ, không ngờ anh vẫn nghe thấy được.
Nhìn hình động đưa đũa vào mâm gắp thức ăn một cách chính xác của anh, mặc dù vẫn còn chút lạ lẫm, gượng gạo, nhưng với khả năng thích ứng của Lệ Nam Hành, có lẽ chỉ khoảng vài ba ngày, khi anh ăn cơm đã có thể giống như người bình thường được rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1387: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (647)
Chương 1387: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (647)