Thân Táng Hoa kiếm tựa như một dòng suối mùa thu lướt qua trước mắt Lâm Nhất. Nhìn thanh kiếm trong tay, rồi lại nhìn dòng nước đang chảy cuồn cuộn, trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối.
Đột nhiên hắn nhảy bật lên, thi triển Lưu Phong kiếm pháp ngay trên mặt sông.
Nước tụ thành sông, chảy xiết như gió, Lưu Phong kiếm pháp, lưu thủy như phong.
Trên mặt sông, cơn gió mạnh chẳng hề ngừng lại một giây phút nào, nước sông cứ thế ào ào chảy xiết, vô cùng hài hòa với ý cảnh của Lưu Phong kiếm pháp.
Hắn đã thi triển ra được Lưu Phong kiếm pháp viên mãn đỉnh phong hoàn hảo không chút tì vết. Một chiêu rồi lại một thức cứ như hạ bút thành văn, tùy tâm sở dục. Trong lúc ra chiêu, dường như đôi chân không hề chạm đất, chẳng lưu lại chút dấu vết nào.
Cho đến khi hạ xuống, mũi chân khẽ chạm nhẹ lên mặt nước, nhân lúc gió mạnh lại một lần nữa bay lên không trung.
Dường như khung cảnh lại quay về cái đêm đối kiếm cùng Tô Hàm Nguyệt trước kia.
Dường như chìm hẳn vào cảnh giới vong ngã, đắm chìm trong kiếm đạo, quên đi tất thảy mọi điều trên thế gian.
Chỉ có thanh kiếm trong tay cùng nước sông cuồn cuộn, và cả cuồng không thét gào không ngừng làm bạn với hắn.
Viuuuu….
Chẳng biết từ lúc nào đã có một bóng người lướt nhanh trên mặt sông. Người đó đạp lên mặt nước bay lên, tựa như ảo ảnh, trong chớp mắt đã lướt ngang qua chỗ Lâm Nhất đang múa kiếm.
Chỉ lưu lại một mùi hương thơm ngát tản ra khắp mặt sông.
“Í…”
Chủ nhân của bóng dáng kia đột nhiên vòng trở lại, nhìn Lâm Nhất đang múa kiếm rồi khẽ bật thốt lên một câu “í”.
Đôi mắt của cô gái áo đỏ khẽ nheo lại, cong cong trông thật đáng yêu. Trên người nàng tản ra một loại khí chất thanh tục xuất trần vô cùng đặc biệt, tựa như tiên nhân sắp sửa phi thăng.
Thế nhưng đôi mắt biết cười nhỏ xinh cong cong trên gương mặt ấy đã làm giảm bớt tiên khí trên người nàng, kéo nàng lại gần với nhân gian hơn.
“Kiếm pháp tinh diệu như thế mà lại xuất hiện trên người võ giả Tiên Thiên nhất khiếu, quả đúng là khó tưởng. E là không bao lâu nữa sẽ nắm giữ được kiếm ý… Để ta giúp ngươi chút nhé!”
Thiếu nữ mỉm cười, mũi chân khẽ chạm lên mặt nước, sau đó dừng lại ở giữa đám lá cây đỏ thẫm trên bờ, tháo ống sáo đang đeo bên hông xuống, đặt bên môi và nhẹ nhàng thổi.
Lâm Nhất đang đắm chìm trong Lưu Phong kiếm pháp đột nhiên nghe thấy tiếng sáo loáng thoáng, hệt như âm thanh trên trời.
Mới đầu, Lâm Nhất cũng chẳng để ý lắm, chỉ cảm thấy tiếng sáo kia nghe hay thật, giống như âm thanh của giới tự nhiên.
Nhưng thời gian dần trôi, trong lòng hắn bỗng nhiên xuất hiện cảm giác kinh ngạc, chẳng rõ tiếng sáo tự dưng cất lên kia lại hòa hợp với kiếm pháp của hắn.
Lúc hắn tung chiêu sắc bén, tiếng sáo cũng vút cao, tựa như muốn xuyên thẳng trời cao, khiến lòng người nghe sục sôi.
Đến khi chiêu thức của hắn kéo dài, tiếng sáo lại trầm hơn, song, nó vẫn nhẹ nhàng trong veo.
Bất tri bất giác, tiếng sáo biến đổi không ngừng đã chỉ dẫn hắn luyện kiếm.
Đến cuối cùng, Lâm Nhất vô cùng kinh ngạc nhận ra, kiếm thế khủng khiếp ban nãy của mình giờ đang dần dần ngưng tụ lại.
Huyền diệu cùng cực, khiến cho người khác không thể tưởng tượng nổi.
Thế kiếm cũng có thể cô đọng được giống như linh nguyên sao?
Tụ kiếm thành gió! Hồi quang lưu ảnh! Phong quá vô ngân!
Đến khi ba sát chiêu mạnh nhất của Lưu Phong kiếm pháp được thi triển hoàn tất, thế kiếm của Lâm Nhất cũng đột ngột ngưng tụ, trong nhất thời kiếm thế vô biên ấy dường như đã dung hòa cùng với sông nước nơi đây.
Người và kiếm đạt tới độ hợp nhất mà trước nay chưa từng có.
Chớp mắt nhìn, ngọn sóng trào dâng, tạo thành vô số bọt nước, tất thảy đều trở nên rõ nét trong đôi mắt hắn.
Gió phút này, người và kiếm đã hợp nhất, tất thảy mọi thứ trong đất trời dường như đang ngưng kết sau chiêu kiếm ấy.
Loạt xoạt!
Võ hồn kiếm gãy như đã rút ra thêm nửa tấc, quanh thân kiếm dường như có một kiếm quang uốn lượn.
Trong lòng Lâm Nhất khẽ động, nhanh chóng thu kiếm về, lại nhảy xuống chiếc bè gỗ ban đầu.
Ánh mắt hắn nhìn quanh, chỉ thấy trong đám lá cây đỏ rực bên bờ có một thiếu nữ áo đỏ cầm tiêu đang đứng.
“Thiếu niên, kiếm pháp tốt đấy!”
Thiếu nữ khẽ cười một tiếng, đôi mắt cười cong cong thành hình bán nguyệt, cảnh sắc sông núi xung quanh dường như thua cả nụ cười mê người ấy, trở nên ảm đạm mờ nhạt.
“Này, cô nương…”
Lâm Nhất vội hô lên, nhưng thiếu nữ kia lại không để ý tới hắn nữa, nàng tựa như tinh linh, dần biến mất trong làn hơi nước mờ ảo.
Nhìn bóng dáng xa dần đầy quỷ mị của đối phương, Lâm Nhất bỗng lắc đầu, trong ánh mắt lộ rõ vẻ tiếc nuối.
Còn chưa kịp nói câu cảm ơn mà đối phương đã lại rời đi như thế.
Trong lòng hắn lúc này nảy sinh cảm giác kích động, võ hồn không hề nhúc nhích chút nào suốt bao nhiêu ngày nay, không ngờ bây giờ lại rút ra được nửa tấc!
Có thể thấy rõ, võ hồn của hắn cũng không phải võ hồn kém cỏi, lại chẳng phải kiếm gãy gì kia.
Mà là một thanh kiếm cổ được cắm ở nơi hắc ám, không phải không thể rút ra được, chẳng qua phải cần ngộ tính cực cao đối với kiếm đạo mới có thể rút được nó ra.
Vừa nãy, vào lúc hắn đạt tới trình độ người và kiếm hợp nhất thì đã rút được thanh kiếm cổ kia ra thêm chừng nửa tấc.
“Cơ mà kiếm quang lượn lờ này là gì nhỉ?”
Nếu hiện giờ tạm thời không thể rút được võ hồn kiếm cổ ra, vậy sợi kiếm quang này thì sao?
Trong lòng chợt nảy sinh suy nghĩ, Lâm Nhất bỗng vung ra một kiếm.
Uỳnh!
Chỉ thấy một luồng kiếm mang phát ra từ trên lưỡi Táng Hoa kiếm, mặt sông mênh mông ban đầu lại tựa như miếng đậu hũ, cứ thế bị ánh sáng kia cắt thành một vết nứt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 230
Chương 230