TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 149: Phóng viên: Cô có cáu kỉnh sau khi ngủ dậy không?

Sở dĩ các video quay tại chỗ đó lại bùng nổ như vậy ngoài việc là do lượng truy cập khổng lồ mà các phương tiện truyền thông này đẩy lên, thì còn có một lý do khác nữa .

Đó là đoạn video đó đã được cắt bớt phần đầu và phần cuối, không được trình bày đầy đủ, trong video clip đó đã cắt bớt đi phần Tô Thương tăng gấp đôi tiền lương của tên bảo vệ kia.

Cuộc thảo phạt ở trên mạng càng ngày càng rầm rộ, "Tao là Tô đại thiếu gia", câu nói này trở thành câu nói viral ở trên mạng xã hội.

Tô Thương không biết rằng những gì anh vừa rồi làm với tên bảo vệ kia đã gây ra một sự náo động trên mạng xã hội.

Anh đã tới tầng trệt của cao ốc Phong Mậu nhưng không thấy Lý Nguyệt đâu, anh gọi điện cho cô, thì vợ anh đang đi vệ sinh, thế là anh phải ngồi đợi ở bên ngoài một lúc.

"Tô Thương."

Lúc này, Lý Nguyệt từ nhà vệ sinh đi ra, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc tràn đầy ưu sầu.

"Vợ à, mấy ngày không gặp mà nhìn em sao tiều tụy quá vậy." Tô Thương quan tâm hỏi han.

"Anh còn hỏi nữa sao."

Lý Nguyệt lườm Tô Thương, rồi nói tiếp: "Mấy ngày liền không gọi được cho anh, cũng không nhìn thấy bác Tô, em nghe ông nội em nói là nhà các anh xảy ra chuyện rồi, cho nên em mới lo lắng nhiều như vậy."

"Vậy sao."

Tô Thương dựa vào Lý Nguyệt rồi cười đùa nói: "Vợ à, em lo lắng cho anh như vậy, chẳng lẽ là yêu anh rồi sao?"

"Em, em...làm gì mà nhanh như vậy chứ!" Lý Nguyệt vén mấy sợi tóc trên trán lên, mặt ửng đỏ nói: "Em chỉ là đứng ở góc độ người bạn quan tâm, lo lắng cho anh mà thôi."

"Thì ra là như vậy." Tô Thương khẽ cười nói: "Vậy cũng tốt, không thích anh cũng tốt."

"Ý gì hả?"

Lý Nguyệt nghe thấy như vậy, khuôn mặt ngọc trở nên khó coi, nghiến răng, nghiến lợi nói: "Tô Thương, anh không muốn em thích anh sao? Em thích anh, đối với anh là một chuyện rất mất mặt sao?"

"Không phải, em hiểu lầm anh rồi, vợ ơi."

Tô Thương nhìn thẳng vào mắt Lý Nguyệt nói: "Là thế này, chúng ta cũng chỉ vừa mới bắt đầu tìm hiểu nhau thôi, anh còn chưa kịp theo đuổi em cho đàng hoàng, mà em đã yêu anh rồi, như vậy thì dễ dàng quá, làm cho anh không có cảm giác thành công gì cả."

"Sau này nếu như anh phát huy tốt, tỏa sáng rực rỡ rồi thì em không phải là sẽ yêu anh chết đi sống lại sao?"

"Cho nên, chúng ta cứ từ từ là được rồi, anh sẽ để cho em cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em từng chút, từng chút một." Tô Thương nghiêm túc nói.

"Xì!"

Lý Nguyệt bĩu môi nói: "Gì mà tỏa sáng rực rỡ, em yêu anh đến chết đi sống lại sao?"

"Tô Thương, anh quá tự cao rồi đấy, nói không chừng sau này em sẽ thích người khác thì sao!"

Lý Nguyệt kiêu ngạo nói: "Dù sao thì một người con gái ưu tú như em thì thiếu gì người theo đuổi, em tùy tiện chọn một người thì cũng đẹp trai hơn anh nhiều."

"Thôi đi, đẹp trai thì có tác dụng gì chứ, cũng không ăn được, có người nào lớn như anh sao?" Tô Thương mặt tràn đầy khinh thường nói.

"Ha ha, cái gì mà gọi là anh lớn chứ, em vốn cũng không xem trọng tuổi tác, lớn hay nhỏ hơn em hai tuổi em đều có thể chấp nhận được, không lớn bằng anh thì sao..."

Lý Nguyệt đang nói thì nhìn thấy nụ cười nham hiểm của Tô Thương, và những người đang đi xung quanh cũng tràn đầy vẻ quái lạ.

Lớn?

Cái gì lớn?

Lý Nguyệt lập tức phản ứng lại, cô cảm thấy xấu hổ cực kì, khuôn mặt ngọc đỏ bừng lên nói: "Tô Thương, anh muốn chết hả, nói bậy gì vậy chứ, lớn cái gì mà lớn, ở đây nhiều người như vậy, thật mất mặt quá đi!"

"Vợ à, trời đất chứng giám, suy nghĩ của em và anh là giống nhau mà, chính là vấn đề tuổi tác lớn nhỏ mà, là do bọn họ nghĩ bậy bạ thôi."

Tô Thương tỏ ra vô tội nói: "Hơn nữa, là do em hét lên đó chứ, anh có liên quan gì đâu."

"Anh...hừ hừ!"

Lý Nguyệt hừ lạnh một tiếng, biết mình không nói thắng được Tô Thương cho nên không thèm nói tiếp vấn đề này nữa, sau đó cô nói: "Tô Thương, đi ăn lẩu đi, em muốn ăn hai phần tôm viên.”

"Vợ à, em đói bụng rồi sao?" Tô Thương cười nói.

"Ừm!"

Lý Nguyệt thật thà gật đầu, hai mắt sáng rực lên, lúc này nhìn cô thật giống một con nhỏ ăn hàng mà.

"Đói rồi, hà tất phải đi ăn lẩu chứ, của anh rất lớn, có thể coi như ăn cơm luôn." Tô Thương cười nham hiểm nói.

"Em đánh chết anh!"

Lý Nguyệt tối sầm mặt lại, tức giận nhìn Tô Thương muốn dạy dỗ anh ấy một trận.

Tô Thương khẽ cười, rồi vội vàng chạy đi, Lý Nguyệt cứ thế đuổi theo sau.

Cứ như vậy, hai người, người chạy người đuổi, rất nhanh đã đến ngay cửa của tòa cao ốc.

"Được rồi, Tô Thương, em không giỡn với anh nữa, anh đi thu hút sự chú ý của mọi người đi, em lẻn chuồn ra sau, chúng ta cứ giữ liên lạc, sau khi thoát thân rồi thì gặp nhau ở điểm hẹn." Lý Nguyệt nói.

"Vợ à, em bị kẹt ở đây bao lâu rồi." Tô Thương cười hỏi.

"Kỳ thực, cũng chưa tới một ngày, em nói là đã bị kẹt đến mấy ngày là muốn anh nhanh chóng tới thôi." Lý Nguyệt thoáng chút ngại ngùng nói.

"Ha ha."

Tô Thương mỉm cười, không ngờ vợ mình còn biết nói dối nữa, tiếp theo đó, anh hiếu kỳ nói: "Vợ à, sao em lại không muốn nhận lời phỏng vấn vậy?"

"Em không quan tâm đến việc trở thành một người nổi tiếng trên mạng, em chỉ muốn luyện tập vũ đạo của mình thật tốt, để nhiều người biết hơn về múa cổ phong mà thôi.” Lý Nguyệt nói một cách nghiêm túc.

"Thì ra là như vậy, vậy thì anh cảm thấy, em càng phải nên nhận lời phỏng vấn của bọn họ."

Tô Thương đưa ra một ý tưởng: "Bây giờ em đang hot như vậy, chắc chắn sẽ nhận được sự quan tâm của nhiều người, đúng lúc có thể dùng danh tiếng này để quảng bá múa cổ phong, từ đó dạy được nhiều người nhảy múa hơn."

"Em cũng nghĩ qua vấn đề này rồi, nhưng mà em thật sự không muốn trở thành người nổi tiếng ở trên mạng, em nhìn thấy mấy người dẫn chương trình kia ngày nào cũng lên sóng, mỗi lần lên sóng cái gì cũng nói, em không muốn người khác soi mói, bàn tán về em."Lý Nguyệt thật thà nói.

"Vợ à, quan điểm này của em được nha, mà ai nói là cứ phải lên sóng truyền hình chứ, em có thể tập hợp tất cả những người này trên tài khoản chính thức của mình, và nếu em vui thì hãy gửi một video, bài viết hoặc một gì đó lên."

Tô Thương mỉm cười nói: "Em không phải là đang muốn quảng bá lớp dạy múa của em sao, nhận lời phỏng vấn xong thì hiệu quả mới tốt lên được."

"Anh nói cũng...nhưng mà... đối mặt với nhiều người xa lạ như vậy, em hơi sợ." Lý Nguyệt nhỏ giọng nói.

Tô Thương an ủi: "Không sao, anh ở phía sau tiếp thêm sức mạnh cho em, em thấy phỏng vấn gần được rồi thì cứ ra hiệu cho anh, anh lập tức dẫn em đi ăn lẩu."

"Nếu như bọn họ không đồng ý cho em đi thì sao?" Lý Nguyệt cười khổ nói.

"Bọn họ dám, anh là Tô đại thiếu gia, một tên phóng viên nhỏ nhoi, anh đấm một cái là xong ấy mà, yên tâm đi." Tô Thương cười nói.

"Ừm."

Sau khi được Tô Thương động viên, Lý Nguyệt lấy hết dũng khí bước đến cánh cửa xoay bằng kính, rất nhanh liền có nhiều phóng viên ở phía trước ùa đến.

"Ra rồi, Lý Nguyệt tiểu thư ra rồi!"

"Đẹp quá đi, giống hệt trong video, không cần filter cũng đẹp nữa, đúng là vẻ đẹp tự nhiên, thuần khiết mà!"

"Các đường nét trên khuôn mặt của cô ấy rất cổ điển, còn vượt xa tính thẩm mỹ của tôi nữa, tôi là một nữ blogger với 5 triệu người hâm mộ, vậy mà mới nhìn cô ấy thôi thì tôi đã trở thành người hâm mộ của cô ấy trong nháy mắt!"

...

Trong chốc lát, đủ loại các ống kính dài, ngắn, to, nhỏ đều nhắm vào Lý Nguyệt, chụp ảnh và quay video một cách điên cuồng.

"Xin chào mọi người, tôi là Lý Nguyệt, mọi người có vấn đề gì cần hỏi không, bây giờ có thể hỏi rồi." Lý Nguyệt mỉm cười nhưng có thể nhìn thấy được cô đang căng thẳng vô cùng.

Vừa dứt lời, đám phóng viên đứng gần nhất, liền đem máy ghi âm đưa sát lại người Lý Nguyệt, rồi hỏi: "Lý Nguyệt tiểu thư, mọi người đều biết, lên đài một giây, khổ luyện mười năm, cô múa cổ phong đẹp như vậy chắc là đã chăm chỉ, cực khổ tập luyện phải không, người hâm mộ đều rất là ngạc nhiên, cô có thói quen ngủ nướng không, cô có cáu kỉnh mỗi khi thức dậy không?"

"Tôi không có." Lý Nguyệt lắc đầu, thành thật trả lời.

"Xem ra mọi người đều đoán sai rồi, cô chắc là mỗi ngày đều dậy rất sớm, khắc khổ tập luyện vũ đạo, cho nên mới có thể đem đến màn trình diễn tốt nhất cho mọi người." Tên phóng viên cười nói.

"Nhưng mà, tôi không có cáu kỉnh sau khi ngủ dậy vì..."

Ai mà ngờ, Lý Nguyệt lại không hề ngại ngùng, mà nhỏ tiếng nói thêm vào: "Bởi vì tôi ngủ cho đến khi không thấy cáu kỉnh nữa mới dậy..."

| Tải iWin