Tôi hiểu ý La Hải, vì cũng từng nghiên cứu cẩn thận đường bay của nó. Phần nhiều là bay qua thành phố đông dân cư, không thể có chuyện nó rơi mà không một ai biết được.
“Liệu máy bay có thể đổi đường bay không?” La Hải nghi ngờ.Nhưng chú Lê lại lắc đầu: “Có lẽ không đâu, tuy đây chỉ là máy bay tư nhân, nhưng nếu muốn cất cánh thì cũng phải xin phép cục hàng không trước, còn phải báo cáo đường bay và thời gian cất cánh nữa, sao có thể nói sửa là sửa luôn được?”Tôi nghĩ cũng đúng, dù sao cũng là chuyến bay trong nước, nếu bay lung tung thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Cho dù chủ máy bay có muốn thì phi công cũng sẽ không đồng ý.Xem ra việc lần này cũng đơn giản như vậy thôi, nhưng tôi đã tạo thành thói quen làm phức tạp lên từ lâu. Độ khó công việc càng cao thì càng có tính khiêu chiến, tôi lại càng thấy hứng thú…Buổi trưa, chúng tôi đã đến biệt thự Lệ Đô Hoa Viên của Lê Quốc Đống ở Bắc Kinh. Một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi ra mở cửa, tự xưng là Ngụy Tuyết Giai - vợ của Lê Quốc Đống, cũng chính là người bỏ vốn lần này.Cô ấy mời chúng tôi vào nhà, gọi giúp việc mang trà lên. Sau đó đau buồn nói: “Chồng tôi đã mất tích lâu như thế, tôi thật sự rất sốt ruột nên mới tìm đến chị Bạch, nhờ chị mời các anh đến đưa anh ấy về nhà giúp. Cứ mơ hồ như thế này thật quá sức chịu đựng...” Nói xong, cô ấy lấy khăn tay lau lau khóe mắt.Lúc chú Lê trò chuyện, tôi cẩn thận quan sát nhà của vị đạo diễn lớn này. Phong cách bài trí đều có liên quan đến bộ phim do ông đạo diễn, có mấy bộ tôi đã từng xem, nhưng lại không biết là do ông ấy làm.Trên tường có treo vài bức ảnh, có lẽ cô vợ trẻ này từng là diễn viên, nhưng chưa nổi tiếng thì đã trở thành vợ đẹp của đạo diễn Lê rồi.Chú Lê vẫn đưa ra mấy điều kiện để chúng tôi tìm xác như trước, Ngụy Tuyết Giai đồng ý hết. Lúc đề nghị tìm thứ mà Lê Quốc Đống rất thích, cô ấy chẳng cần nghĩ ngợi gì mà đưa chúng tôi đến trước một chiếc tủ thủy tinh: “Trong này đựng cúp mà anh Lê nhận được lúc còn sống, chắc chắn là thứ anh ấy yêu nhất!”Xem thử mới thấy, thì ra đây là tủ thủy tinh để đặt cúp, đa số là các cúp đoạt giải thưởng của các bộ phim nổi tiếng trong nước, thậm chí còn có vài cái là của nước ngoài…Tôi tùy tiện cầm một cái lên, không có cảm giác gì. Nhưng tôi biết điều này cũng bình thường, đạo diễn lớn như ông ta, đương nhiên cũng chẳng thích hết các cúp được. Trong đó chắc chắn sẽ có một cái mà ông đắc ý nhất, kiêu ngạo nhất!Quả nhiên, lúc cầm lấy chiếc cúp của liên hoan phim quốc tế Berlin, gần như toàn bộ ký ức của Lê Quốc Đống về điện ảnh ồ ạt tràn vào đầu óc tôi…Người này cũng được coi như là nổi tiếng khi còn trẻ. Lúc ấy, ông ta đã quay một bộ phim phóng sự ở nước ngoài và đoạt giải thưởng, từ đó về sau lên như diều gặp gió.Ông còn có một người vợ trước, lúc vừa mới bắt đầu dốc sức vào sự nghiệp, đã cùng ông trải qua hầu hết những nốt thăng trầm trong cuộc đời. Tiếc là những cặp vợ chồng như thế thường không bạc đầu với nhau được, mấy năm trước, ông ta ngoại tình với cô vợ bây giờ là Ngụy Tuyết Giai, suýt nữa đã trở thành tiêu điểm bị mọi người chỉ trích.Cũng may vợ trước tốt bụng, tuy không làm vợ chồng được nữa, nhưng cũng không đến mức muốn hủy hoại ông ta. Vì thế, bà ấy đã đăng một bài thanh minh từ một phía, rằng hai người đã ký đơn ly hôn từ một năm trước rồi. Nhưng thật ra lúc đó, hai người chưa hề tiến hành bất cứ thủ tục ly hôn gì cả.Sau cùng, Lê Quốc Đống cũng coi như có lương tâm, cho vợ cũ của mình một số tiền cấp dưỡng hậu hĩnh. Hơn nữa hai người cũng không có con cái gì, nên từ đó họ không liên lạc với nhau.Nhưng sau khi Lê Quốc Đống kết hôn với kẻ thứ ba, thì sự nghiệp của ông ta lại giậm chân tại chỗ. Tuy cũng quay vài bộ phim lớn nhưng tình trạng phòng vé rất ảm đạm, cuối cùng nổi danh là độc dược phòng vé. Nếu không phải mấy năm nay thất bại, thì ông ta cũng không đến nỗi phải đi quay bộ phim kinh dị này.Nhưng ông ta vẫn có dã tâm muốn thông qua bộ phim kinh dị này để xoay chuyển. Thế là sau khi nghiên cứu kịch bản xong, ông ta bỏ hết, rồi quyết định tự viết.Phía nhà làm phim đương nhiên cũng muốn để Lê Quốc Đống quay, dù sao thì lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo. Việc ghi kịch bản do đích thân đạo diễn nổi tiếng Lê Quốc Đống tự khai đao chắc chắn sẽ thu hút hơn là một biên kịch nhỏ mới vào nghề nhiều.Thế là phía nhà làm phim đã dừng tiến độ của bộ phim lại, chờ Lê Quốc Đống viết kịch bản xong. Nam chính lúc đó đã được chọn rồi, tuy Lê Quốc Đống rất không vừa lòng, nhưng cũng không thể làm mình làm mẩy được, đành phải thỏa hiệp việc nam số một với nhà làm phim!Nhưng trong việc tuyển vai chính, ông ta vẫn khăng khăng phải dùng người mới. Theo như ông ta nói, thì chỉ có dùng diễn viên mới thì mới có thể trở thành hắc mã phòng bán vé được! Lại nói thêm, Lê Quốc Đống rất tin tưởng vào kịch bản này của mình. Nguyên gốc hùng tâm vạn trượng của kịch bản chính là câu chuyện mà ông ta đã từng trải qua nên hiểu rất rõ…Bởi thế ông ta mới có lòng tin đến vậy, cho rằng lần này mình chắc chắn sẽ lại huy hoàng!Câu chuyện diễn ra vào những năm đầu thời kỳ dân quốc, nhân vật chính trong đó là một người phụ nữ Trung Quốc cực kỳ bi kịch.Cô ấy tên là Đỗ Quyên, sinh ra trong một hộ gia đình nhỏ, mẹ chết sớm, bố lấy mẹ kế, sau đó sinh được hai đứa em trai. Bố cô buôn bản nhỏ, chủ yếu là kinh doanh thuốc nhuộm.Đỗ Quyên rất đẹp, cực kỳ giống bà Liễu Mai - mẹ mình. Trước kia nhà bố Đỗ Quyên nghèo rớt mùng tơi, còn Liễu Mai thì lại là tiểu thư con nhà giàu. Nhưng vì bố cô, bà đã quyết liệt với người nhà, khăng khăng phải lấy người đàn ông hai bàn tay trắng này.Còn người đàn ông may mắn đó cũng nhờ vào số tiền hồi môn của nhà vợ, làm vốn buôn bán thuốc nhuộm. Tuy cuộc sống vất vả nhưng cũng coi như là hạnh phúc, về sau còn sinh ra Đỗ Quyên.Tiếc là tiệc vui chóng tàn, Lúc Đỗ Quyên lên ba, bà Liễu Mai bệnh nặng. Tuy nhà khó khăn nhưng bố Đỗ Quyên vẫn lấy hết tiền tiết kiệm ra chữa bệnh cho bà, vậy mà vẫn không thể cứu được mạng Liễu Mai. Cũng từ năm đó, Đỗ Quyên mồ côi mẹ.Lúc ấy cô còn nhỏ, không biết mẹ đi đâu, mãi đến khi vợ mới của bố về nhà, cô mới biết rằng mẹ mình đã chết rồi... Người phụ nữ mà bố Đỗ Quyên vừa cưới về tên là Bạch Trân Trân, nhà làm đậu phụ. Vừa vào cửa, bà ấy đã lo liệu hết việc nhà một cách chỉn chu, đối xử với Đỗ Quyên cũng khá tốt.Nhưng về sau, mọi chuyện lại thay đổi. Vì Đỗ Quyên có em trai, mẹ kế phải chăm lo cho em ấy, nên mọi việc trong nhà đổ hết lên đầu Đỗ Quyên chỉ mới 10 tuổi.Bố Đỗ Quyên rất ít khi ở nhà, mỗi lần về, mẹ kế đều giả mù sa mưa, đối xử với Đỗ Quyên rất tốt, đến khi bố cô đi thì lại trở về bộ mặt thật. Tình trạng như thế tiếp diễn, mãi đến khi đứa em trai thứ hai của Đỗ Quyên được sinh ra, cuộc sống của cô trở nên càng khó nhọc hơn, năm đó cô 15 tuổi.Mẹ kế thấy Đỗ Quyên ngày càng lớn, chỉ cần trông thấy cô là lại nhớ đến bà vợ trước đã chết, nên ngày nào cũng động viên bố Đỗ Quyên gả cô đi! Ban đầu, bố cô còn không chịu vì tuổi con gái còn bé, nếu bây giờ gả đi, chỉ sợ sẽ bị nhà chồng ức hiếp!