TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 863

Chương 863

Sau khi Trịnh Tuyết Dương về đến nhà, cô ngã nhoài lên sofa, mặt mày xám xịt một cách đáng sợ, không muốn nói cái gì nữa.

Trịnh Khánh Vân vừa tan học xong, về đến nhà đã thấy như vậy, cô ta hiểu rõ chị mình lắm, cô ta biết vẻ mặt của chị mình như vậy chắc chắn là do trong lòng uất ức rất nhiều.

Ngay sau đó, cô ta lập tức gọi cho Bùi Nguyên Minh một cú điện thoại, vì cô ta biết rõ là anh rể mình sẽ không để chị gái uất ức như vậy đâu.

Không tới nửa tiếng sau khi nhận được cuộc gọi, Bùi Nguyên Minh đã đến đây, vì đối với anh mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn Trịnh Tuyết Dương.

“Tuyết Dương, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy, em có thể nói cho anh biết được không?”

Bùi Nguyên Minh nháy mắt ra hiệu với Trịnh Khánh Vân ý bảo cô ta lên lầu, sau đó anh mới bưng một ly sữa đến trước sofa.

Trịnh Tuyết Dương nhận lấy ly sữa, cô tức giận uống ừng lực, nhớ đến nỗi uất ức khó chịu của ngày hôm nay, cô rất muốn bật khóc.

Với lại tên Uông Chí Dĩnh vô liêm sỉ kia còn nắm tóc của cô, da đầu cô bây giờ còn đau lắm. “Là do cái tên Uông Chí Dĩnh vong ơn phụ nghĩa kia. Lúc mới thành lập dự án khu du lịch núi Bạch Vân kia, anh ta sắp phá sản đến nơi, em tốt bụng giúp đỡ anh ta vực dậy lần nữa, ai ngờ rằng bây giờ anh ta giàu lên thì bèn trở mặt, lại còn… còn..”

Trịnh Tuyết Dương càng nói, lửa giận càng lớn, nhưng dù sao cô cũng là con gái, có nhiều việc không thể nói thành lời.

Chỉ là ánh mắt Bùi Nguyên Minh bỗng trở nên lạnh buốt như bằng: “Anh ta còn làm gì với em?”

Trịnh Tuyết Dương hít một hơi thật sâu, cô lắc đầu đáp: “Thôi bỏ đi, chuyện cũng đã qua rồi, em không muốn nhắc lại. Bây giờ em nên nghĩ đến việc giải quyết chuyện nguyên vật liệu trước đã”

“Em đừng nghĩ nhiều quá, cứ ngủ cho ngon một đêm đi, không chừng ngày mai em tỉnh dậy rồi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng đấy?” Bùi Nguyên Minh an ủi cô.

Trịnh Tuyết Dương thở dài, tuy rằng cô biết chuyện này không thể xảy ra nhưng cô rất là mệt mỏi. Trịnh Tuyết Dương uống sữa xong cũng ỉu xìu nằm ngủ trên sofa.

Bùi Nguyên Minh ôm Trịnh Tuyết Dương về phòng rồi anh mới đi lên sân thượng, gọi điện thoại cho Ngô Kim Hổ. … Karaoke Hoàng Châu thật sự là một quán karaoke cao cấp, cuộc sống tại nơi đây đều là những ngày tháng xa hoa trụy lạc, suy đồi cuồng dại.

Uông Chí Dĩnh đang hưởng thụ ở nơi này, gần đây anh ta chiếm được quyền lên tiếng trong thị trường nguyên vật liệu ở Dương Thành, khá nhiều nhà thi công phải nể mặt anh ta.

Anh ta cảm thấy cuộc sống của mình đã đạt đến đỉnh cao rồi, nhưng mà trong tích tắc khi anh ta vừa cất tiếng hát, cửa phòng karaoke bị đá văng vào từ bên ngoài.

Cho đến khi nhìn thấy người cầm đầu chính là Ngô Kim Hổ, Uông Chí Dĩnh giật bắn cả người. Kẻ như anh ta từng lăn lộn trong vùng thế giới ngầm màu xám của Dương Thành, nên cũng biết được một vài quan chức lẫn người có máu mặt ở đây.

Ngô Kim Hổ chính là ông lớn vừa vùng dậy gần đây nhất tại Dương Thành, nghe nói bây giờ không có mấy người dám trêu chọc anh ta ở ngoài đường. “Anh Hổ, là ngọn gió nào thổi anh đến đây, thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này đó nha!”

Uông Chí Dĩnh tỉnh cả rượu, giờ phút này anh ta chỉ dám cúi đầu khom lưng trước Ngô Kim Hổ. Tuy rằng Ngô Kim Hổ chỉ dẫn theo hai tên đàn em đến đây nhưng mà người như Ngô Kim Hổ sao có thể tìm Uông Chí Dĩnh chỉ để tán gẫu chuyện tào lao? “Đánh trước đi rồi nói sau, trong vòng một điếu thuốc thôi.”

Ngô Kim Hổ hờ hững lấy một điểu xì gà ra, dù bận rộn vẫn thong thả bật lửa châm xì gà. Tuy là Bùi Nguyên Minh không nói rõ là chuyện gì nhưng có thể làm cho Bùi Nguyên Minh gọi điện đến vào lúc nửa đêm, dặn dò anh ta chiêu đãi người ta tốt một tí, Ngô Kim Hổ dám ăn bớt ăn xén gì à?

Trong nháy mắt tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ phòng karaoke, ngoại trừ Uông Chí Dĩnh ra, mấy nhà cung cấp hàng hóa đang uống rượu với anh ta cũng bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập cả.

“Anh Hổ, có phải chúng ta có hiểu lầm gì không? Tôi làm cái gì sai, anh phải nói cho tôi biết chứ!?

Tên Uông Chí Dĩnh cực kỳ kiêu ngạo trước mặt Trịnh Tuyết Dương, giờ đây lại quỳ xuống đất dập đầu liên tục, anh ta bị đánh đến nỗi sợ hãi lắm rồi.

| Tải iWin