TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 181: Thi thể được giấu trong kho lạnh

Xe dừng lại ở một quán cơm nhỏ khá có tiếng ở gần đấy, không gian bên trong không lớn lắm, chỉ kê được bốn cái bàn, ông chủ quán thấy chúng tôi đi vào thì niềm nở chào hỏi.

Thời tiết ở Quảng Tây khá oi bức, ngồi ăn trong nhà thì chẳng bằng ra sân hóng gió cho mát! Nên chúng tôi nhờ ông chủ chuyển bàn ra ngoài. Ông chủ nhanh chóng dọn thức ăn lên, chắc giờ này quán không còn khách nên đồ ăn được mang lên rất nhanh, bốn món lạnh và bốn món nóng, toàn đặc sản ở vùng này.

Lúc ăn cơm, chú Lê có trò chuyện với chủ quán: “Bình thường chỗ các ông có nhiều khách bên ngoài đến không?”

Ông chủ lắc đầu: “Cũng không nhiều, đa phần đều giống mọi người đi ngang qua thì dừng lại, ăn cơm nghỉ ngơi một chút lại đi tiếp, khách du lịch thì càng ít hơn.”

“Vậy chắc quán cơm này của ông cũng chỉ miễn cưỡng duy trì thôi nhỉ?” Chú Lê nói.

Ông chủ cười khổ: “Đúng thế đấy, tôi kiếm tiền cũng vất vả lắm, muốn dựa vào cái nghề này mà phát tài đúng là khó khăn. Nhưng mấy ngày nay việc buôn bán cũng không tệ lắm, chẳng biết xảy ra chuyện gì, mà có khá nhiều cảnh sát hoạt động ở quanh đây, đói bụng lại đến chỗ tôi ăn. Mà có cái kho lạnh ở trong thôn mấy ngày nay cũng thường xuyên đặt cơm ở chỗ tôi, nên thu nhập cũng khá.”

Tôi nghe ông ấy nói trong thôn có kho lạnh thì vội hỏi: “Chỗ các chú có kho lạnh? Ở đâu thế ạ? Dùng để làm gì?”

Ông chủ chỉ vào một cái sân rộng ở phía Đông và nói: “Chính là chỗ đó! Nghe nói trước đây là cái kho bán buôn đồ lạnh, sau đó không hiểu vì sao lại đóng cửa, sang nhượng cho người khác. Chắc bây giờ đó chỉ là cái kho lạnh thôi, tôi thường xuyên thấy có xe hàng nhỏ ra ra vào vào vận chuyển ít hàng đông lạnh.”

Tôi nảy lòng hoài nghi, có khi nào chiếc xe kia đang trốn trong đó không?

Sau khi ăn cơm xong, chúng tôi tìm tới chỗ đó theo chỉ dẫn của ông chủ quán cơm, tìm được kho lạnh kia. Nhìn từ ngoài vào thì đây đúng là một kho lạnh cỡ lớn, nhưng cửa lớn có một cái khóa sắt rất lớn, người ngoài không thể vào trong được.

Lúc này tôi chợt nhìn thấy bên cạnh cửa sắt có dán một tờ A4 khá cũ, trên đó ghi bán sỉ đồ lạnh. Tôi nảy ra một ý, muốn giả vờ mình là người từ địa phương khác đến muốn mua buôn đồ lạnh.

Vừa gõ xong đã có một người đàn ông đầu trọc đi ra, thấy chúng tôi toàn là người lạ, gã ta cảnh giác nhìn.

“Mấy người tìm ai?” Gã lạnh lùng hỏi.

Tôi vội cười thân thiện: “Chúng tôi nghe nói ở đây có bán buôn đồ lạnh, cho nên muốn tới mua buôn mấy thùng kem.”

Gã đàn ông đầu trọc đánh giá một lúc, sau đó mới mở cửa cho chúng tôi. Vào rồi mới phát hiện cái kho này lớn hơn mình nghĩ nhiều, bên trong có thể để được mấy xe hàng. Bây giờ ở đây cũng có một chiếc vận tải, nhưng nó bị bạt che mưa phủ lại, nên chúng tôi không thể nhìn thấy hình dáng được.

Chúng tôi đi theo gã vào trong một căn phòng, đó là lối vào kho lạnh. Gã vào trong rồi bê mấy thùng kem ra rồi nói: “Chỉ còn từng này thôi, các người muốn thì mua hết đi, một thùng 30 tệ.”

Tôi nhìn mấy thùng đều chất đầy kem, đừng nói là 30, bán 50 tệ vẫn còn rẻ chán.

Chú Lê giả vờ nhìn mấy thùng kem rồi cười, nói: “Chỉ có mấy thùng này thôi à? Cậu xem chúng tôi đi từ xa đến đây, có thể bán thêm cho chúng tôi mấy thùng nữa được không?”

Gã nghe thế thì nghĩ ngợi một lúc, sau đó nói với chúng tôi: “Các người chờ một chút, để tôi vào trong tìm xem có còn gì nữa không?”

Tôi nghe xong là biết ngay gã không phải chủ ở đây, mà nơi này càng không phải là chỗ bán buôn đồ lạnh gì cả. Hơn nữa, tôi nhìn mấy cái thùng này thì phát hiện kem đã hết hạn, chắc phải để ở đây từ rất lâu rồi.

Thừa dịp gã đi, tôi cũng nhanh chóng chen vào kho lạnh, vừa đi vừa nói với gã: “Chỗ các anh ngoại trừ đồ uống thì còn món gì đông lạnh nữa không? Ví dụ như chân gà hay đùi gà ấy?”

Gã vừa nghe thấy tôi đi theo thì lập tức trở mặt: “Ai cho mày vào đây? Ra ngoài! Ra ngoài! Ở đây không cho người ngoài vào, mau đi ra!”

Bị gã ta đẩy ra, nhưng cũng không quan trọng nữa, vì tôi đã biết bí mật bên trong kho lạnh này! Nhìn gã trở mặt muốn đuổi chúng tôi đi, ngài Nghê lại lấy tiền ra: “Có chuyện gì thì từ từ nói! Đều là người làm ăn cả, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài đúng không?”

Gã đầu trọc vừa nhìn thấy tiền, cơn tức giận xẹp xuống một nửa, nhưng ngoài miệng vẫn thúc giục chúng tôi mau trả tiền rồi đi đi! Tôi biết bây giờ ở đây chỉ có mỗi mình gã, nhưng trong kho lạnh kia còn có thêm mấy người đang nằm nữa đó?

Ra khỏi kho lạnh, chúng tôi quay trở lại ô tô rồi lái xe đến một chỗ khuất, tắt máy. Sau đó tôi kể cho mọi người nghe về những thứ mình cảm giác được trong kho lạnh.

Họ nghe xong thì sợ hãi không thôi, ai có thể ngờ trong một cái kho lạnh ở thôn nhỏ này, lại chứa thi thể đông lạnh chứ…

Thì ra chủ trước của nơi này cũng không phải là dân ở đây, ông ấy cùng vợ mua cái kho này để làm nơi bán buôn đồ lạnh. Ai ngờ tối hôm đó đột nhiên có mấy người xa lạ tới, nói muốn mua kem que để ăn, ông chủ và vợ cảm thấy những người này không giống người tốt nên không mở cửa cho họ.

Không ngờ, chúng thừa dịp đêm tối nhảy vào kho, trói vợ chồng chủ nhà lại, còn bắt họ phải viết hợp đồng chuyển nhượng, nói vì mình không kinh doanh được nên bán lại.

Sau khi ký xong tất cả hợp đồng giấy tờ, một gã mặt xẹo cầm đầu nhóm này lôi họ ra, dìm đầu vào chum nước. Mà gã mặt sẹo kia không phải ai khác, chính là đại ca Tiêu Hổ Phong của A Vĩ.

Chúng ra tay với vợ chồng họ xong, thì đem thi thể của họ đông lạnh trong kho. Chúng còn ngụy tạo giấy chứng tử và thẻ căn cước giả, vì để sau này có thể sử dụng thi thể của hai người kia.

Hai cỗ thi thể còn lại dĩ nhiên là A Vĩ và Nghê Văn Sảng, họ cũng bị Tiêu Hổ Phong dùng cách tương tự để hại chết. Nhưng có một chuyện khiến tôi nghĩ mãi không thông, vì sao chúng lại muốn giết những người này? Dù sao cũng phải có mục đích chứ?

Vì sợ ngài Nghê sẽ kích động trước khi tìm thấy thi thể con gái, nên tôi chỉ tóm tắt lại chuyện của Nghê Văn Sảng. Dù sao đến lúc cảnh sát tìm được thi thể của A Vĩ, thì tự nhiên cũng sẽ tìm được con gái ông thôi.

Tôi gọi điện báo cho cảnh sát, vờ hoảng hốt nói mình phát hiện chiếc xe màu trắng ở trong kho lạnh kia. Nhưng cảnh sát không xông vào ngay như chúng tôi nghĩ, mà họ nấp ở bên cạnh để lặng lẽ giám sát.

Nhưng ngẫm lại thấy cũng đúng, dù bây giờ ở đấy chỉ có một mình tên đầu trọc, nhưng nếu ra tay ngay thì sẽ đánh rắn động cỏ, bọn Tiêu Hổ Phong lại chuồn ngay.

| Tải iWin