TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 963

Chương 963

Lúc này, Đường Nhân Đồ bước đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, chỉnh trang lại quân phục trên người mình thật cẩn thận, sau đó mới nghiêm nghị cúi chào. “Thống lĩnh doanh trại Quý Đức Đường Nhân Đồ, báo cáo đồng chí!”

“Báo cáo đồng chí!”

“Báo cáo đồng chí!”

Ngay sau đó, xung quanh biệt thự, ánh mắt của toàn bộ quân sĩ doanh trại Quý Đức đều tràn đầy nhiệt huyết. Bọn họ nghiêm nghị làm lễ, lớn tiếng nói.

Âm thanh vang dội khắp nơi, gây ra chấn động trong phạm vi hàng chục dặm, khiến tâm thần đám người Tô Trường Cảnh chao đảo, cả người như nhũn ra.

Và trong sự ngỡ ngàng của mọi người đang có mặt ở đây, Bùi

Nguyên Minh chậm rãi tiến lên từng bước.

Anh bước từng bước tới, tất cả mọi người ở hiện trường đều cảm thấy trong lòng kêu “lộp bộp” mấy cái, không kìm lòng nổi mà muốn quỳ xuống bái lạy.

Bùi Nguyên Minh cười như không cười nhìn Tô Trường Cảnh sắp bị dọa chết, thản nhiên nói: “Ông, muốn giết tôi?”

“Cậu…

rốt cuộc cậu là ai?”

Một nỗi sợ hãi cực lớn ập vào sâu trong lòng Tô Trường Cảnh, cho dù ông ta là gia chủ nhà họ Tô thì ngay lúc này cũng chỉ cảm thấy đầu gối mình như mềm đi, ngay sau đó lập tức quỳ xuống một cái “cạch”.

Tô Trường Cảnh cố gắng hết sức để đứng lên, nhưng không biết tại sao, trước khí thế của Bùi Nguyên Minh, ông ta lại bất lực, thậm chí đến cả việc quật cường ngẩng đầu lên cũng gần như tiêu hao hết sức lực của ông ta.

Bùi Nguyên Minh đi tới trước mặt Tô Trường Cảnh, ngồi xổm xuống rồi vỗ vỗ mặt ông ta, nhàn nhạt nói: “Ông hỏi tôi à? Tôi thật sự không phải là nhân vật lớn gì cả.

Năm đó, tôi chính là thể tử của gia tộc họ Bùi. Sau này, khi bốn gia tộc đứng đầu của các người liên thủ với Lý Hạnh Mai, ép tôi rời khỏi Dương Thành, còn muốn giết chết tôi nữa, nhớ không?

Kết quả thì sao, tôi khá may mắn, tình cờ gia nhập vào bộ binh, ai ngờ lại trở thành Tổng giáo đầu của doanh trại Quý Đức.

Nhưng ông cũng đừng quá sợ hãi, bây giờ tôi đã xuất ngũ rồi. Vì vậy, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, so với nhà họ Tô của ông đúng là không có gì đáng nói.

Còn nhà họ Tô của ông lại tài giỏi làm sao!

Thể tử dám bắt người nhà của tôi, dám ức hiếp vợ của tôi. Còn gia chủ nữa, dứt khoát mang theo hơn một ngàn người để giết tôi.

Tôi sợ lắm đó.”

Bùi Nguyên Minh cười tít mắt, nhưng khi nói xong câu cuối cùng, trong con ngươi chỉ tràn ngập lạnh lẽo vô tận.

Còn Tô Trường Cảnh, khi nghe được ba chữ “tổng giáo đầu” thì ông ta chợt rùng mình, mùi nước tiểu trực tiếp bốc ra từ trên người ông ta.

Đường đường là gia chủ nhà họ Tô, vậy mà lại bị người ta dọa đến mức đi cả ra quần.

Vẻ mặt Hồng Nhân Tổ ở bên cạnh trở nên tái nhợt rồi bất chợt phun ra một ngụm máu đào. Ông ta cười gượng nói: “Thì ra là tổng giáo đầu! Thì ra là tổng giáo đầu!”

“Hồng Nhân Tổ tôi có mắt như mù, thật đáng chết!” Vừa nói, Hồng Nhân Tổ vừa dập đầu “bịch, bịch, bịch”. Tiếng nào cũng rất lớn, như thể ông ta hận không thể đập nát đầu mình ra vậy. “Tổng giáo đầu, là Hồng Nhân Tổ tôi có mắt như mù, có mắt như mù…

Nói xong câu này, Hồng Nhân Tổ quỳ phủ phục trên mặt đất, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên. Bản thân bộ binh đã là khắc tinh lớn nhất của giới giang hồ rồi.

Mà một nhân vật như tổng giáo đầu, chính là cơn ác mộng ám ảnh cả đời đối với đại ca giang hồ như Hồng Nhân Tổ.

Trước mặt tổng giáo đầu, đại ca giang hồ của Đà Nẵng có là cái thả gì cơ chứ? Nếu không quỳ xuống cầu xin tha thứ thì chỉ sợ là ngay cả cơ hội giữ mạng cũng không còn.

Hồng Nhân Tổ không chịu đựng nổi, Tô Trường Cảnh cũng không khá hơn là bao. Ông ta lắp ba lắp bắp mà nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự không biết là cậu…

Nếu biết được, tôi đã sớm đánh chết tháng con bất hiếu này rồi.

Nó dám khiêu khích cậu, đừng nói là đánh gãy hai tay hai chân của nó, cho dù đánh nó bại liệt thì cũng là do nó không biết phân biệt tốt xấu.”

| Tải iWin