TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 982

Chương 982

Cùng lúc đó.

Tại cửa sân bay Dương Thành, một chiếc Porsche khó khăn lắm mới tìm được chỗ đậu xe.

Trịnh Tuyết Dương đi xuống từ ghế lái xe, nhìn thấy tình hình trước mặt mình thì trong lòng không khỏi có chút lo lắng. “Ba mẹ, chúng ta thật sự phải mời được thầy Sơn sao?” Trịnh Tuyết Dương có hơi do dự.

Sáng nay, sau khi ở nhà nhìn thấy tin tức thầy Chung Nam Sơn sắp đến Dương Thành thì hai người Thanh Linh và Trịnh Tuấn lập tức thúc giục cô nhất định phải đến đây.

Lúc này, Thanh Linh cười nói: “Con gái à, bây giờ công ty của con đang xây dựng khu du lịch núi Bạch Vân. Mẹ thấy theo tiến độ hiện tại của công trình thì chừng một hai tháng nữa là có thể đưa ra tiêu thụ bên ngoài được rồi đúng không?”

Trịnh Tuyết Dương nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng gần như vậy ạ.”

Thanh Linh vỗ tay một cái, nói: “Vậy thì đúng rồi đó! Bây giờ có phải con đang nghĩ đến chuyện tiêu thụ phải không? Trước đó mẹ còn đang lo lắng xem nên đi đâu tìm người đại diện cho con nhưng bây giờ không phải đã có sẵn một người rồi đó sao?”

“Ý mẹ là gì?” Trịnh Tuyết Dương khó hiểu hỏi lại. “Là thầy Chung Nam Sơn đó! Nếu ông ấy chịu đến xem qua công trường xây dựng khu du lịch núi Bạch Vân của chúng ta thì chúng ta có thể tuyên truyền với công chúng là ông Sơn đã khích lệ đây là một nơi nghỉ dưỡng khá tốt. Nếu vậy, giá dự án này của chúng ta sẽ liên tục tăng lên, đúng không?”

Không thể không thừa nhận rằng mặc dù Thanh Linh là một người đàn bà chanh chua, nhưng dù sao cũng xuất thân từ một gia tộc lớn nên vẫn có một chút nhạy bén trong kinh doanh.

Trịnh Tuyết Dương sáng mắt lên, nhưng sau đó lại tỏ vẻ buồn bã: “Con biết làm như vậy chắc chắn sẽ có hiệu quả rất tốt. Nhưng ba mẹ cũng thấy rồi đấy, ở đây có nhiều chiếc xe sang trọng như vậy thì nhất định là có rất nhiều gia tộc lớn, tập đoàn lớn cũng tới đây. Chúng ta chỉ là một công ty nhỏ bé, có tư cách gì để mời được thầy Sơn chứ?”

Lúc này, Trịnh Tuấn hằng giọng, nói với con gái mình: “Con gái à, đừng tự coi nhẹ mình. Con đừng quên, con chính là người phụ nữ đã được Thế Tử Minh đích thân cầu hôn trước mặt công chúng.

Lát nữa con cứ giới thiệu mình là vợ chưa cưới của Thế Tử Minh là được rồi. Thế Tử Minh là người đứng đầu Đà Nẵng, ai dám không nể mặt cậu ấy chứ?”

Hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều tỏ vẻ nhất định phải thành công.

Bọn họ làm vậy chính là muốn lùa vịt vào chuồng. Lần này, hai người họ ép Trịnh Tuyết Dương đến đây, thuyết phục Chung Nam Sơn làm người đại diện chỉ là chuyện nhỏ, ép Trịnh Tuyết Dương phải thừa nhận bản thân chính là vợ chưa cưới của Thế Tử Minh mới là chuyện lớn.

Sau khi trải qua sự việc lần trước, bọn họ ngày càng bất mãn đối với Bùi Nguyên Minh.

Bây giờ chỉ ước gì có thể đá văng thằng con rể này ra ngoài rồi gả con gái mình cho Thế Tử Minh mà thôi.

Trịnh Tuyết Dương sầm mặt lại, nói: “Ba mẹ, con đã sớm từ chối Thế Tử Minh rồi. Ba mẹ có thể đừng như vậy nữa hay không?”

Thanh Linh trừng mắt nhìn cô mà nói: “Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là dự án khu du lịch núi Bạch Vân của chúng ta. Nếu doanh thu không tốt thì sau này chúng ta sẽ phải uống gió mà sống đó con gái à, cơ hội mời được ông Sơn chỉ có một lần này, nếu bỏ lỡ thì có khi không còn cơ hội nào đâu.”

Trịnh Tuyết Dương thở dài.

Cô biết Thanh Linh nói không sai. Khách hàng mục tiêu của khu biệt thự ở khu du lịch chính là những người trong xã hội thượng lưu.

Muốn đẩy mạnh tiêu thụ đến những người này là một chuyện rất khó.

Nhưng một khi khu du lịch này có được sự công nhận của thầy

Chung Nam Sơn thì e rằng những người thuộc tầng lớp thượng lưu sẽ đổ xô đi tranh giành mua nó cho bằng được.

Nghĩ đến đây, Trịnh Tuyết Dương chỉ có thể cắn răng đi tới phòng chờ trong sân bay.

Mặc dù hôm nay sẽ phải cạnh tranh rất vất vả, nhưng vì công ty và dự án nên chỉ có thể cố gắng hết sức.

Nhóm người Trịnh Tuyết Dương đến sau nên không biết Bùi Nguyên Minh đã đến đây, hơn nữa còn trực tiếp đe dọa Lý Thành Đức.

Bằng không, dựa theo tính cách của Trịnh Tuấn và Thanh Linh thì đã sớm hoảng sợ bỏ chạy rồi, đâu còn dám đi vào phòng chờ sân bay nữa cơ chứ.

| Tải iWin