TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 372: Chuyến bay kinh hoàng

“Á! Không phải chứ? Chúng ta chỉ làm ăn bình thường… Ha ha, cũng không bình thường mấy...” Tôi tự nói rồi tự nghi ngờ.

Nghe chú Lê nói vậy cũng đúng thật, lỡ như chúng tôi trăm cay ngàn đắng tìm được con trai của ông ta ở Mỹ về, kết quả lại dính phải tội danh nhận tiền tham ô thì làm sao bây giờ?

Nghĩ đến đây, tôi nói thẳng với chú Lê: “Vậy chẳng đơn giản à, cháu không nhận là được rồi!”

Nhưng chú Lê lại lắc đầu: “Cháu ấy, vẫn còn quá non, bây giờ người ta vẫn còn đang tại chức, ai biết ông ta có thể rơi đài không? Lỡ sau khi thanh tra không có việc gì thì sao? Đến lúc đó cháu đắc tội với người ta rồi, người ta tuỳ tiện gây chuyện gì đó cũng cho cháu ăn đủ!”

Tôi thấy thật đúng là nhận không được, không nhận cũng không xong mà! Chú Lê cân nhắc lợi hại, cuối cùng vẫn nhận, cùng lắm thì làm không công, có một số việc vẫn là thà đắc tội quân tử, chứ chớ đắc tội với tiểu nhân…

Hôm sau, chú Lê chủ động gọi cho ngài Vương kia, thương lượng cụ thể chuyện tìm xác, vẫn quy tắc cũ, tốt nhất là có thể tìm được thứ mà trước đây Vương Hàm thích nhất.

Nhưng bên kia lại đáp là, từ lúc chín tuổi, đứa bé này đã ra nước ngoài học, trong nước gần như chẳng có thứ gì của cậu ta, nếu muốn tìm đồ vật nào đó thì phải đến nhà ở San Francisco tìm.

Chà! Tôi nghe chừng là phải nhanh chóng đến Hợp chủng quốc Hoa Kỳ rồi đây. Bên kia cũng nói, từ trong nước ra nước ngoài, toàn bộ hành trình sẽ có người đi theo, muốn gì thì chỉ cần nói thẳng là được!

Vì thế, phía chúng tôi cũng chuẩn bị đơn giản một chút, rồi hỏi thăm tình hình của Chiêu Tài, đương nhiên tôi không cho chị biết mình đến, chỉ gặp riêng bác sĩ Triệu.

Được báo kết quả là trước mắt bệnh tình vẫn coi như ổn định, anh ta bảo tôi cứ yên tâm đi Mỹ, chỗ Chiêu Tài đã có anh rồi.

Rời khỏi bệnh viện, tôi lại nhờ Đinh Nhất lái xe đưa mình đến cửa hàng thú cưng, mua một đống thức ăn chó, có cho chó to ăn, có cả chó nhỏ ăn. Lúc trước đã nói trả phí gửi nuôi Kim Bảo cho mẹ Đậu Đậu, nhưng mà cô ấy nói không cần.

Thế nên sau này chỉ cần tôi đi mua thức ăn chó thì đều mua cho cả lớn và nhỏ, dù sao Đậu Đậu nhà cô ấy cũng cần ăn cơm mà! Như vậy lần sau lại gửi Kim Bảo ở nhà cô ấy, tôi cũng không thấy ngại.

Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong, hơn ba giờ chiều ngày hôm sau, chúng tôi tụ họp với người do bên kia phái đến ở sảnh chờ sân bay T3. Người đến là một anh chàng đẹp trai cao mét tám, mặt mũi có vẻ thông minh lanh lợi, nếu đã để anh ta đi theo chúng tôi, vậy chứng tỏ anh chàng này là thổ địa ở Mỹ.

Chàng trai tên Lâm Hải, người Thẩm Dương, đã từng du học ở San Francisco năm năm, bây giờ nhận chức trong một doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài ở tỉnh Liêu Ninh.

Lâm Hải rất nhiệt tình, nói chuyện chung mới biết anh ta và tôi sinh cùng năm. Nhìn người ta xem, lớn lên đẹp trai, công việc tốt, đều là cha sinh mẹ dưỡng, sao chênh lệch lại lớn như vậy chứ?

Vé máy bay là do bên kia đã đặt sẵn, tới sân bay chỉ cần lấy chứng minh thư và hộ chiếu ra check-in là được. Kết quả khi tôi cầm vé máy bay nhìn thì thấy, lại là của hãng United Airlines mà gần đây thanh danh bay xa, trong lòng không khỏi hơi khó chịu.

Lâm Hải thấy tôi cầm vé máy bay phát ngốc, bèn cười nói với tôi: “Yên tâm đi! United Airlines cũng không phải thường xuyên đánh người, hơn nữa chuyến bay lần này gần như đều là người Trung Quốc, bọn họ chắc chắn không dám làm gì đâu!”

Tôi nghe thế thì hơi xấu hổ cười: “Không sao, tôi có vệ sĩ riêng, đến lúc đó ai đánh ai còn chưa biết!” Nói xong tôi lén liếc sang Đinh Nhất, phát hiện người ta vốn chẳng hề nhìn mình.

Check-in xong, nghĩ đến việc phải ngồi trên máy bay liên tục gần mười hai tiếng đồng hồ, tôi lại thấy hơi đau đầu! Có điều cũng may, chỉ một chốc mà tôi đã phát hiện mình và Lâm Hải nói chuyện rất hợp nhau, anh ta kể cho tôi không ít chuyện hài hước gây ra khi vừa tới Mỹ.

Rất nhanh đã đến buổi tối, sau khi tiếp viên hàng không đưa cơm lên, tôi và Lâm Hải thì thầm trò chuyện câu có câu không, đột nhiên, nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo thun màu trắng ở đằng trước đứng phắt dậy…

Động tác của cô ta khá đột ngột nên khiến chúng tôi chú ý. Lòng tôi nghĩ cô gái này có bệnh chắc! Cho dù mắc tiểu cũng không cần đứng lên mạnh như vậy chứ! Đang nghĩ ngợi đẩu đâu, thì thấy không phải cô này đi vệ sinh, mà đi thẳng đến phòng an toàn của máy bay!

Lúc ấy tôi có một loại dự cảm xấu, không phải cô gái này muốn mở lối thoát hiểm ra chứ! Kết quả lại thấy cô ta đúng là duỗi tay muốn mở cửa thoát hiểm ra thật. Phản ứng đầu tiên của tôi là, bây giờ máy bay đang vận hành, chênh lệch áp suất bên trong và bên ngoài rất lớn, chắc chắn một cô gái như cô ta sẽ không mở ra! Nhưng cảnh tiếp theo lại dọa cho tôi phải hít sâu vào một hơi…

Cô gái thân hình nhìn vừa gầy vừa nhỏ kia chầm chậm vặn tay quay của cửa an toàn ra mà không hề mất chút sức nào! Bây giờ máy bay đang ở độ cao 8000 mét trên không, một khi cánh cửa này bị mở ra, những người trên máy bay này… chỉ sợ không ai sống được!

Lúc này tôi cũng không kịp gọi người khác, đứng vụt lên rồi chạy ra ngoài, đi thẳng đến chỗ cô gái kia. Nhưng vì khoảng cách quá xa, lúc tôi còn chưa chạy đến đã thấy tay quay bị cô ta bẻ thành một góc 90 độ, nếu ấn xuống thêm chút nữa là tiêu hết cả lũ…

Còn may, lúc đó một thanh niên người Mỹ vừa hay phát hiện hành vi của cô gái kia, cố gắng xô cô ta ra, sau đó nhanh chóng đẩy cái tay quay về vị trí cũ. Lúc ấy những hành khách khác trên máy bay mới phát hiện tính nghiêm trọng của chuyện này, nhao nhao kêu lên sợ hãi.

Ngay lúc tôi cho rằng chuyện này sẽ kết thúc như thế, thì cô gái vừa rồi bị đẩy ngã xuống đất đứng phắt lên, giống như bị điên mà bẻ cái tay vặn ở cửa thoát hiểm.

May sao lúc này tôi đang ở phía sau nên nhanh tay nhanh mắt ôm cô ta lại, muốn kéo người cách xa chỗ lối thoát hiểm một chút. Nhưng không ngờ sức của cô gái này lớn ghê người, bị tôi ôm mà cô ta chỉ khẽ giãy đã thoát, lại nhào tới lối thoát hiểm…

Vẫn may là lúc này vài hành khách ngồi gần lối thoát hiểm cũng ào ào ra khỏi ghế, liều mạng cố kéo cô nàng điên này lại với tôi.

Nói cũng kỳ quái, cô gái này cao chưa tới một mét sáu, cân nặng chắc chắn không quá 50 kg, nhưng mấy người đàn ông như chúng tôi liều mạng cũng không giữ nổi. Tuy rằng không đến mức để cô ta nhào tới mở cửa thoát hiểm lần nữa, nhưng muốn hoàn toàn khống chế lại là chuyện rất khó khăn.

Lúc này chú Lê vẫn luôn ngồi yên xem náo nhiệt đột nhiên đứng dậy đi đến, thì thầm vài câu bên tai tôi. Tôi gật đầu, nhìn vị trí sau gáy của cô gái kia.

Vừa nhìn xuống đã phát hiện ở đó có một hoa văn cổ quái, có điều cũng may chỉ là vẽ lên, tôi chà mạnh là màu trôi đi một ít. Cùng lúc đó, cả người cô gái bắt đầu run rẩy kịch liệt như bị điện giật…

| Tải iWin