TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 421: 421

Hàn Cẩn nghe tôi bảo thế thì lại nói theo kiểu xem thường: “Chết cũng tốt, chết thì không cần sống mệt mỏi như vậy nữa!”

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể2nghe được những lời tiêu cực như vậy do Hàn Cẩn nói ra, thế là tôi cười gượng vài tiếng: “Cô không phải là Hàn Cẩn giả đấy chứ?”

Nhưng Hàn Cẩn không trả5lời câu hỏi linh tinh này của tôi mà chợt nói: “Lần trước không từ mà biệt là vì không muốn liên lụy tới mấy cậu… Chuyện lần đó, cảm ơn nhé!”

Đột nhiên6nghe thấy lời cảm ơn của Hàn Cẩn nên tôi chưa kịp phản ứng gì cả, phải mất một lúc lâu tôi mới nói được tiếp: “Lần này chúng ta xuống dưới chủ5yếu là để bắt nhuyễn trùng tử vong, chú Lê bảo tôi hỏi cô xem ngày mai cần chuẩn bị những gì!”

Hàn Cẩn suy nghĩ một lúc: “Nếu mấy người muốn bắt con3trùng đó, thì phải mang theo một bình thủy tinh 500 ml có nắp đậy kín, quần áo mặc trên người cũng phải là loại đặc biệt chống ăn mòn, đưa miếng kim loại cậu lấy được trên người tôi, bảo họ đi làm thêm, mỗi người một tấm bảo vệ sau lưng! Dù ở dưới đó không thể dùng lửa trong phạm vi lớn, nhưng tôi kiến nghị vẫn nên có một người mang theo một cái súng phun lửa, chúng ta thử thí nghiệm trong phạm vi nhỏ thử xem đám côn trùng kia có sợ lửa hay không.”

Tôi nghĩ Hàn Cẩn chỉ khách sáo dặn dò vài điều, không ngờ cô ta lại nói một lèo như vậy! Đến mức tôi không thể không mở ghi chú trong điện thoại ra để ghi lại. Tắt điện thoại rồi, tôi nói ngay cho chú Lê biết những thứ mà cô ta yêu cầu.

Chú xem một lượt rồi gật đầu: “Rất đầy đủ, có nhiều thứ đến chú cũng không nghĩ tới.”

Buổi tối chú Lê gọi bí thư Vương tới và thuật lại những thứ Hàn Cẩn yêu cầu, chú ấy còn đưa tấm kim loại lấy được trên người Hàn Cẩn cho bí thư Vương, để ông ta nghĩ biện pháp làm ra thêm.

Chú Lê biết một bí thư vùng mỏ than như ông ta không thể làm được, nhưng các vị lãnh đạo phía sau ông ta thì có thể…

Đúng như chú Lê nghĩ, sáng sớm hôm sau, những thứ yêu cầu đều đã có đầy đủ, bày ở trước mặt chúng tôi.

Bí thư Vương còn đặc biệt cầm tấm kim loại kia lên và nói: “Thứ này rất khó làm ra, vì chờ nó mà hôm qua hầu như cả đêm tôi không ngủ!”

Chú Lê cầm tấm kim loại kia lên nhìn một lúc, thắc mắc hỏi: “Anh có biết thứ này làm bằng chất liệu gì không?”

Bí thư Vương lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng nghe nói cuối cùng họ tìm được nó trong một xưởng chế tạo tàu vũ trụ, họ cho chúng ta mượn tạm mấy tấm, dùng xong phải trả lại! Bên kia còn hỏi tấm kim loại của chúng ta lấy được ở đâu?”

Chú Lê chỉ cười mà không trực tiếp trả lời, chú vỗ vai bí thư Vương và nói: “Có thể trả lại thứ này được hay không, thì còn phải xem chúng tôi có về được không đã!”

Chú vừa nói câu này, bí thư Vương lập tức có vẻ xấu hổ. Người còn chưa biết có trở về được hay không mà còn muốn trả lại! Cứ đợi đấy!

Chúng tôi tới bệnh viện đón Hàn Cẩn, thấy tinh thần cô ta cũng khá ổn định, chắc mấy ngày nay hồi phục rất tốt. Tôi biết Hàn Cẩn muốn liều mạng cùng xuống hầm mỏ, chắc chắn là vì có mục đích gì đó, cô ta sẽ không tốt đến mức muốn giúp chúng tôi nghiên cứu xem làm sao giết chết được đám côn trùng kia.

Khi chúng tôi đều đã chuẩn bị đầy đủ, đi đến chỗ miệng hầm mỏ thì thấy Lý Dã và Nguyên Lỗi đã chờ sẵn ở đó. Họ đưa vũ khí cho chúng tôi ở đây, súng phun lửa mà chúng tôi muốn có cũng do bọn họ cung cấp. Vũ khí được cấp không khác nhiều so với lần trước, La Hải vác súng phun lửa, còn tôi và Hàn Cẩn mỗi người được chia một khẩu súng.

Lần nữa đi vào hầm mỏ, mỗi người chúng tôi đều cảm thấy lo lắng bất an, dưới đáy hầm rất tối, và còn có cả những mối nguy hiểm không biết đang rình rập…

Thang máy chậm chạp hạ xuống, chúng tôi lại đi vào đường hầm đáng sợ kia. Lúc Hàn Cẩn đi vào khác hướng với chúng tôi, nên gần như khi vừa vào là bắt gặp ngay đội quân nhuyễn trùng đang đi kiếm ăn.

Mà lộ tuyến của chúng tôi tương đối an toàn hơn, đặc biệt là đoạn hầm mỏ có ánh đèn này, nhưng khi chúng tôi đi vào hầm mỏ cũ đó, môi trường xung quanh rõ ràng tồi tệ hơn rất nhiều.

Cõng tấm kim loại sau lưng có cảm giác rất khó chịu, nhưng Hàn Cẩn nói, nếu bắt cô ta chọn giữa việc khó chịu và mất mạng, thì cô ta tình nguyện chọn khó chịu.

Khi chúng tôi đi vào trong đường hầm mỏ cũ chưa được bao lâu, dưới ánh đèn mỏ lấp lóe, hình như tôi nhìn thấy sắc mặt Hàn Cẩn rất xấu.

Tôi lo lắng hỏi cô ta: “Hàn Cẩn, cô cảm thấy không khỏe chỗ nào à?”

Hàn Cẩn thấy tôi hỏi như vậy thì khó hiểu: “Nói mò gì đấy, tôi không có chỗ nào không ổn cả!”

Tuy miệng nói như vậy, nhưng cô ta sờ mặt mình, sau đó cau mày lại, hiển nhiên cũng biết mình có chỗ nào đó là lạ! Bởi vì lúc này mặt Hàn Cẩn rất đỏ, giống như bệnh nhân đang phát sốt vậy.

Mấy người chú Lê cũng nhận ra sắc mặt của Hàn Cẩn, họ đều hỏi cô ta có mệt lắm không, nếu không được thì cứ đưa cô ta ra ngoài đã.

Nhưng Hàn Cẩn lại liên tục xua tay: “Dù tôi không biết tại sao mình lại nóng lên một cách khó hiểu, nhưng bây giờ cơ thể của tôi không có cảm giác mệt mỏi nào cả, mọi người đừng lo lắng!”

Tôi nhìn gương mặt đỏ bừng của Hàn Cẩn, không biết cô ta đang cố cứng đầu hay thật sự không có chuyện gì thật. Tôi bèn nói nhỏ với cô ta: “Vậy cô cẩn thận nhé, một khi cảm giác mình có chỗ nào không ổn thì phải nói ra ngay, biết không?”

Hàn Cẩn gật nhẹ, không nói gì nữa… Nhưng tôi có thể nhận ra, vì chuyện này không nằm trong tầm khống chế nên cô ta có hơi hoảng loạn.

Khi thứ chất lỏng sền sệt trên mặt đất ngày càng nhiều, không khí tanh hôi xung quanh cũng ngày càng nặng, chúng tôi biết mình sắp đến được chỗ hang động lớn lần trước.

Nhưng vào lúc này, tôi thấy một số dấu hiệu giống như vết đạn ở hai bên vách hầm mỏ, tôi vội gọi mọi người tới nhìn xem. Hàn Cẩn chỉ nhìn lướt qua rồi nói: “Vết đạn này còn rất mới, hẳn là do những người lính đã xuống trước đó bắn ra, mặc dù ở đây có dấu hiệu giao chiến ngắn, nhưng lại không thấy xác của con nhuyễn trùng tử vong nào… Điều này nói lên cái gì?”

Chú Lê suy nghĩ: “Chỉ có hai khả năng, một là lực sát thương của những thứ vũ khí trong tay chúng ta không hiệu quả với đám trùng kia. Hai là chúng đã ăn hết xác của đồng loại, rất có thể là chuyện này, vì chúng ta đã xem đoạn phim quay trong động, những ấu trùng vừa được ấp ra sẽ ăn hết những ấu trùng chưa kịp nở.”

Tôi thầm nghĩ, mong là khả năng sau, nếu thật sự súng không bắn chết được chúng thì đừng gọi chúng nó là nhuyễn trùng tử vong nữa, gọi luôn là nhuyễn trùng bất tử được rồi!

Chúng tôi lại đi thêm một đoạn về phía trước, cho đến khi lối vào cái hang lớn kia xuất hiện…

THÔNG BÁO!

Vega – Đơn vị cung cấp dịch vụ Waka xin thông báo:

Tác phẩm Người tìm xác thuộc sở hữu của Công ty TNHH Công nghệ thông tin Duyệt Văn Thượng Hải (Gọi tắt là Duyệt Văn).

Hiện nay tại Việt Nam, Waka là đơn vị duy nhất được Duyệt Văn cấp phép sử dụng tác phẩm và là đại diện của Duyệt Văn trong việc xử lý các đơn vị tự ý khai thác, xâm phạm tác phẩm.

Trong trường hợp có bất cứ đơn vị nào khác đăng tải tác phẩm, xâm hại đến quyền lợi hợp pháp của Vega và Duyệt Văn, chúng tôi yêu cầu các đơn vị này chấm dứt hành vi vi phạm trên để đảm bảo quyền lợi của chúng tôi theo đúng quy định của pháp luật. Chúng tôi sẽ buộc phải thực hiện các biện pháp để bảo vệ quyền lợi của mình, bao gồm nhưng không giới hạn việc báo cáo vi phạm trên các kho ứng dụng; trên kết quả trả về từ các máy tìm kiếm; yêu cầu Cơ quan an ninh chuyên trách (A87 – Bộ Công An) và Cơ quan thanh tra chuyên nghành (Thanh tra Bộ Văn Hóa – Thể Thao – Du Lịch) vào cuộc, để giải quyết theo các quy định của pháp luật.

Rất mong các đơn vị cung cấp nội dung trên mạng internet tuân thủ theo đúng quy định của pháp luật và tôn trọng tác giả, đơn vị sở hữu bản quyền của tác phẩm.

Trân trọng!

| Tải iWin