TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 432: 432

Lão Triệu tái mặt đưa di động cho tôi: “Dãy số này là số điện thoại của cha anh, vừa rồi nhìn anh cảm thấy rất quen, không nhớ ra là số của ai! Đến vừa rồi mới đột nhiên nhớ tới, đây không phải là số điện thoại của cha anh dùng mười năm trước à?”

Tôi nghe thế thì trong lòng thầm nghĩ, cũng khó trách lão Triệu không lập tức nhận ra, dù sao cũng là một số điện thoại của mười năm trước! Đừng nói là mười năm trước, cho dù bây giờ anh2hỏi tôi số điện thoại của chú Lê là bao nhiêu, tôi không xem danh bạ cũng không biết đâu!

Như thế rất tốt, vốn dĩ là ngủ không được, bây giờ biết đoàn trên lầu chính là đoàn du lịch năm đó của cha mẹ lão Triệu, thế này thì sao ngủ được nữa? Lão Triệu có lòng muốn đi lên hỏi thăm một chút lại bị chú Lê ngăn cản.

Dùng lời của chú Lê mà nói: “Giờ cháu đi lên cũng uổng công, chắc chắn là bên trên không có gì cả, loại vong hồn này5chỉ có thể là họ xuất hiện trước mặt cháu, mà cháu không thể tìm được bọn họ.”

Tôi thấy lão Triệu nghe xong thì thất vọng ra mặt, vì thế an ủi anh ấy: “Cũng không chắc họ sẽ biết chuyện của cha mẹ anh, hỏi họ còn không bằng hỏi em đây này!”

“Cậu biết? Vậy vì sao cậu không nói sớm?”

“Anh đâu có hỏi em? Sao em biết được là anh muốn biết chứ?” Tôi vô tội nói.

Lão Triệu nghe xong thì cực kỳ bất đắc dĩ hỏi: “Cha mẹ anh mấy ngày đó có…”

Không đợi6anh ấy hỏi xong, tôi đã lập tức trả lời: “Rất vui vẻ!”

“Họ có nhớ anh không?”

“Thỉnh thoảng thôi! Hai người khó được một lần lãng mạn, làm gì nhớ mãi anh chứ!”

“Vậy bọn họ… Cuối cùng, cuối cùng…” Vấn đề này lão Triệu ậm ừ nửa ngày đều hỏi không ra miệng.

Đương nhiên tôi biết anh ấy muốn hỏi cái gì, vì thế không hề khó xử anh đáp lại: “Chuyện xảy ra rất đột ngột, đúng lúc ấy họ ở khe sâu giữa hai ngọn núi, cho nên không kịp chạy. Bọn họ… Nói thế5này đi, mọi chuyện kết thúc rất nhanh, chỉ trong nháy mắt.”

Nghe tôi nói xong những điều đó, lão Triệu chậm rãi rũ đầu xuống, không muốn hỏi gì nữa. Thật ra tôi rất hiểu tâm trạng của anh hiện giờ, đó là một loại bất lực cực độ, tuy rằng không muốn mất đi họ, nhưng lại không có cách thay đổi kết cục này.

Lúc này Đinh Nhất thấy chúng tôi vẫn luôn không ngủ được thì nói nhỏ: “Cậu ngủ một lát đi! Bằng không ngày mai sẽ không có tinh thần!”

Tôi nghe xong lắc3đầu liên tục: “Tôi tưởng tượng đến thứ ở bên trên thì thật sự không ngủ được!”

Đinh Nhất nghe thế thì tiện tay cho thêm củi vào bếp lò, sau đó nói với tôi: “Chúng ta thay phiên ngủ, cậu ngủ trước, chờ cậu tỉnh tôi sẽ ngủ, chẳng lẽ có tôi ở đây cậu còn sợ ngủ không yên sao?”

Nghe Đinh Nhất nói anh ta không ngủ để tôi ngủ trước, tôi gần như lập tức có cảm giác buồn ngủ, vì thế bèn chui vào túi ngủ nói với anh ta: “Tôi ngủ bốn tiếng trước, đến lúc đó anh phải đánh thức tôi dậy đó!”

Đinh Nhất vỗ lên túi ngủ của tôi nói: “Được rồi, ngủ đi…”

Không ngờ một giấc này tôi ngủ đến sáng bảnh mắt, khi tôi tỉnh lại thấy chú Lê và lão Triệu đã tỉnh từ sớm, mà Đinh Nhất lúc này đang ngoẹo đầu ngủ say! Xem ra đêm qua anh ta vẫn luôn canh cả đêm, buổi sáng thấy chú Lê tỉnh rồi mới yên tâm đi ngủ.

Tôi thấy sắc trời bên ngoài sáng rõ, cũng không còn sợ hãi như vậy nữa, vì thế bèn cùng lão Triệu ra ngoài để hoạt động thân thể vẫn luôn cứng đờ của mình. Kết quả khi tôi vô ý quét mắt lên phía lầu hai, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh…

Ngày hôm qua lúc chúng tôi đến đây thì sắc trời đã hơi muộn, cũng không xem kỹ, lúc này nhìn lại thì thấy trên lầu hai rách nát không chịu nổi, có chỗ thậm chí còn không có nóc nhà! Như vậy đêm qua đám du khách kia không phải ma thì có thể là cái gì đây?

Vì đánh vỡ tư tưởng của kẻ bảo thủ như lão Triệu, tôi cười xấu xa nói với anh: “Không phải anh vẫn luôn không tin quỷ thần à? Đi, hôm nay anh trai đây cùng anh đi lên trên xem, thế nào?”

Lão Triệu liếc tôi trắng mắt một cái: “Nhìn bên trên phòng ốc nguy hiểm vậy, muốn đi tự cậu đi đi!”

Lúc này chú Lê đi ra, cũng nhìn về phía lầu hai, sau đó trầm giọng nói: “Đó là những linh hồn vĩnh viễn bị giam cầm ở đây, nếu hôm qua chúng ta vạch trần họ ngay, chỉ sợ sẽ lập tức hóa thành oán linh…”

Lão Triệu lúc này ngơ ngác nhìn lầu hai nói: “Tuy rằng ngày hôm qua cháu tận mắt nhìn thấy, nhưng vẫn không thể tin được những người đó là… ma.”

Chú Lê nghe xong bèn đi đến bên cạnh lão Triệu, vỗ vai của anh ấy nói: “Người trẻ tuổi, nếu tạm thời không chấp nhận được, thì không cần miễn cưỡng chính mình, cứ thuận theo tự nhiên là được…”

Lão Triệu gật đầu, không nói gì nữa. Sau đó chúng tôi gọi Đinh Nhất tỉnh dậy, ăn uống một chút và chuẩn bị đi tiếp. Đường dưới chân vẫn khó đi như cũ, chúng tôi rời khỏi nông trang như một khu nhà ma kia, tiếp tục đi vào càng sâu hơn.

Mỗi một đoạn đường, tôi đều quan sát xung quanh rất cẩn thận, nhưng nói thật, ngoại trừ toàn tử khí ra, tôi chẳng cảm giác được gì. Có lẽ ở đây cũng không đáng sợ như trong truyền thuyết, chỉ bởi vì địa chất vẫn chưa ổn định, nên mới không có du khách đến thăm.

Đang nghĩ ngợi đẩu đâu, đột nhiên tôi nghe thấy phía trước truyền tới một loạt tiếng khúc kha khúc khích, tôi theo tiếng nhìn lên, lại trông thấy một bầy khỉ?! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đàn khỉ, cho nên hứng thú tuôn trào muốn đi qua đùa giỡn chúng nó.

Kết quả Đinh Nhất lại giơ tay giữ chặt tôi: “Đừng bảo tôi không nhắc nhở cậu, mấy con khỉ đó rất lợi hại, cực kỳ thích giật đồ của du khách!”

Tôi nghe thế rùng mình: “Không thể nào? Hung hăng như vậy à?”

Lão Triệu nghe xong cũng nói thẳng: “Cực kỳ hung dữ, anh khuyên cậu vẫn nên cách nó xa một chút đi!”

Lúc này bầy khỉ kia dường như cảm thấy vô cùng hứng thú với chúng tôi, một bầy nôn nóng muốn thử luồn đến bên cạnh. Chú Lê nhìn chúng nó rồi nói: “Đi thôi, đừng ở lại đây quá lâu, tốt nhất là chớ có chọc vào mấy con khỉ này, bằng không sẽ không đi hết đường được đâu!”

Đám khỉ thấy chúng tôi không hề có ý dừng lại cho chúng nó đồ ăn, thế là có mấy con to gan bắt đầu ném đá chúng tôi! Lúc ấy tôi nổi giận nên cũng muốn lấy đá ném lại chúng.

Đinh Nhất nhìn thấy liền buồn cười: “Cậu tức giận với súc sinh không phải là đặt mình với chúng nó ở cùng một cấp bậc à?”

“Vậy bây giờ có thể làm sao? Để cho mấy con súc sinh đó ném đá thế suốt đường à?” Tôi tức giận nói.

Không ngờ Đinh Nhất cười thần bí đáp: “Đương nhiên không cần, cậu lại đây…”

Vì thế Đinh Nhất dựa sát bên tai tôi nói vài câu, tôi nghe xong thì nghi ngờ: “Thế cũng được hả?”

Đinh Nhất nói khẳng định: “Đương nhiên được!”

Vì thế tôi vô cùng mông lung đi đến phía trước đàn khỉ, sau đó móc răng thú trên người ra, hung tợn hét chúng. Không ngờ đám khỉ kia như là bị hoảng sợ quá độ, tất cả đều thét chói tai, chạy lên trên núi không quay đầu lại.

| Tải iWin