TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 580: 580

Mấy ngày nữa là đến mùng một tháng năm nên không dễ đặt vé máy bay, chúng tôi tìm trên mấy trang web mới mua được ba vé bay đêm về Bắc Kinh.

Trước đó2ba chúng tôi không phải là bôn ba bên ngoài thì cũng vật vờ trong khách sạn chờ tin, khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ nên muốn tìm một chỗ tốt để5chơi.

Nhưng bây giờ muốn đi theo đoàn thì không được nữa, nên tôi gọi điện thoại cho anh Tư, hỏi anh ta xem có thể thuê thuyền của anh ta nửa ngày không, anh6ta lập tức đồng ý.

Vẫn là bến tàu kia, vẫn là chiếc ca nô đó, vẫn là người kia chỉ là lần này chúng tôi lên tàu với một tâm trạng khác. Anh Tư5giới thiệu cho chúng tôi những cảnh đặc sắc ở nơi này.

Vì chúng tôi cũng coi như là người quen, lại là một nửa đồng hương, cho nên đi chơi ở đâu đều nghe3theo anh ta. Anh Tư cũng là người biết nhiều, anh ta nói cho chúng tôi biết, ở gần đây có không ít nơi phong cảnh rất đẹp lại không mất tiền vé vào cửa, du khách bình thường cũng không biết, anh ta còn có thể đưa chúng tôi đi.

Tôi nghe thế thì nói: “Thế thì tốt quá! Bây giờ đi chơi có thể đến những nơi có cảnh đẹp mà ít người biết giống như được trúng thưởng vậy!”

Anh Tư cười nói: “Nếu vào mùa ế hàng, ít khách, tôi sẽ dẫn vợ con đến những chỗ đó chơi, điều kiện cũng khá ổn!”

Sau đó anh Tư dẫn đường, chúng tôi đi đến mấy đảo nhỏ có cảnh sắc khá đẹp, những đảo này nếu vào thời điểm thủy triều lên cao hầu như đều bị chìm dưới nước, nhưng vào mùa này cảnh sắc rất đẹp!

Ai ngờ trong lúc chúng tôi bị cảnh đẹp trước mắt làm rung động, thì đột nhiên tôi loáng thoáng cảm giác được phía bên kia hòn đảo có thứ gì đó…

Đinh Nhất thấy tôi đứng im re thì đến hỏi thế nào? Tôi nghĩ thầm cũng không đến mức xui xẻo như thế chứ? Vất vả lắm mới có thời gian đi chơi, lại còn gặp phải người chết? Thế là tôi nhấc tay chỉ về phía Bắc hòn đảo: “Bên kia có người chết, là nữ.” Nói xong tôi cũng đi về phía đó, bởi vì quá xa, tôi tạm thời không cảm nhận được tàn hồn của xác chết.

Anh Tư vừa nghe nói trên hòn đảo có xác chết, cũng giật mình, nhưng để an toàn anh ta vẫn đi theo chúng tôi tìm hiểu ngọn ngành.

Tôi đi theo cảm giác đến một rừng cây nhỏ, thì thấy một túp lều vải quân đội màu xanh vướng trên một ghềnh đá vụn, anh Tư nhìn thấy lều vải thì nghi ngờ có du khách xảy ra chuyện.

Nhưng tôi nói với anh ta: “Người chết trong lều vải không phải du khách... Mà là người giúp việc mất tích trên Phong Hải Hào.”

“Thi thể của bà ấy trôi dạt đến đây ư?” Tạ Tứ ngạc nhiên.

Tôi nghĩ thầm chuyện này sao có thể? Nhìn cũng biết đây là lều vải, còn có bếp nấu, điều này chứng tỏ có người sinh sống trên hòn đảo nhỏ này một thời gian, lúc ở trên đảo người giúp việc này vẫn sống sờ sờ chứ đâu phải thi thể phiêu dạt lên đảo!

Chú Lê đi đến bên cạnh tôi nói: “Là Lý Đông Hương à?”

Tôi gật đầu: “Chính là bà ta, khó trách không ai tìm được, hóa ra bà ta trốn ở đây!”

Chú Lê quay lại nói với anh Tư: “Tiểu Tạ, báo cảnh sát đi! Báo chúng ta phát hiện có thi thể nữ giới ở đây.”

Lúc này đầu óc tôi vẫn quanh quẩn với ký ức khi còn sống của Lý Đông Hương, thật ra vận mệnh của người phụ nữ này rất long đong, cả đời đều sống vì người khác. Lúc trẻ thì vì người mình yêu, đến già thì vì con.

Lý Đông Hương tên là Lý Thư Lan, nhiều năm trước đã quen biết cha mẹ cậu Uông. Lúc đó cha cậu Uông là thành phần thanh niên trí thức, vừa vặn đến thôn của bà ta.

Thời đó sinh hoạt gian khổ, đặc biệt là thanh niên trí thức từ trong thành phố đến, từ nhỏ chưa từng phải làm việc nhà nông bao giờ, cho nên lúc mới xuống nông thôn khổ không thể tả. Cha Lý Thư Lan lúc đó là bí thư chi bộ thôn, điều kiện trong nhà cũng không tệ, cho nên thường mang chút đồ ăn đến cho những thanh niên này.

Không ngờ cứ đi lại như vậy mấy lần, Lý Thư Lan và cha cậu Uông có ý với nhau, vừa mới bắt đầu cha của Lý Thư Lan đã không đồng ý, đừng thấy ông ấy cả đời làm nông dân, nhưng đối với chiều hướng chính trị rất rõ ràng.

Ông ấy đã từng nói với con gái mình, người đàn ông như vậy con không giữ được, bây giờ tuy anh ta bị giữ lại trong vùng nông thôn nhỏ, nhìn người địa phương thấy đẹp, nhưng sớm muộn gì anh ta cũng về thành phố, đến lúc đó con nhất định sẽ trở thành thứ bị anh ta vứt bỏ!

Lý Thư Lan bướng bỉnh sớm đã bị tình yêu làm cho đầu óc choáng váng, đâu có nghe lời cha nói, bọn họ mặc kệ người trong nhà phản đối, làm hôn lễ. Nhưng vì không có thư giới thiệu trong thôn, bọn họ tạm thời không đăng ký, đây cũng là chuyện khiến cả đời Lý Thư Lan hối hận.

Hai người kết hôn không đến một năm, thanh niên trí thức bắt đầu về thành phố, cha của cậu Uông cũng nhanh chóng có tên trong danh sách. Lúc đó người đàn ông này hứa hẹn với Lý Thư Lan, mình về trước, sau đó sẽ nghĩ cách đưa bà ta đến thành phố sống.

Lý Thư Lan đơn thuần tin tưởng ông ta, để ông ta rời đi.

Nhưng bà ta có thế nào cũng không thể ngờ, người đàn ông này một đi không trở lại, mà khốn khổ hơn nữa là lúc đó Lý Thư Lan đã có thai được hai tháng.

Về sau, vì muốn tìm chồng, bà ta đã nhiều lần vác bụng bầu lên thành phố hỏi thăm, nhưng hỏi rất nhiều nơi, mọi người đều nói không có ai cả. Đến lúc này Lý Thư Lan mới rõ, mọi hiểu biết của mình về người đàn ông này đều chỉ có cái tên.

Cha Lý Thư Lan khuyên bà ta phá thai tìm người khác, nhưng Lý Thư Lan một mực kiên trì nói cha của con mình trước sau gì cũng sẽ quay về, bà ta nhất định phải sinh đứa trẻ này ra.

Mười tháng sau, bà ta sinh được một cậu con trai trắng trẻo mập mạp. Từ đó về sau, bà ta một mình nuôi con, ngày ngày chờ cha của con mình quay về đón hai mẹ con họ.

Chờ mười năm, con trai của bà ta cũng học đến tiểu học. Một hôm bà ta đưa con đến tiệm sách Tân Hoa mua đồ dùng học tập, nhìn thấy một người đàn ông rất quen trên bìa tạp chí, lúc bà ta lật ra phát hiện người đàn ông đó chính là người chồng mình đã chờ đợi mười năm nay…

Lý Thư Lan không biết nhiều chữ, nhưng bà ta vẫn quyết định bỏ tiền mua quyển tạp chí đó, sau khi về nhà bảo con trai đọc cho mình nghe.

Thông qua quyển tạp chí, bà ta mới biết được, cha của con mình giờ đã là một ông chủ nổi tiếng, trong tạp chí còn có một bài phỏng vấn ông ta, phía trên còn có ảnh chụp cùng vợ con.

Đến lúc này, Lý Thư Lan mới chính thức tỉnh ngộ, bà ta mới biết suốt mười năm nay mình đã nằm mơ giữa ban ngày, một giấc mộng mãi mãi không thể thành hiện thực.

Bây giờ tỉnh mộng, bà ta biết cha của con mình sẽ mãi mãi không bao giờ quay về đón hai mẹ con họ. Bà ta phải nghĩ cách nuôi còn mình trưởng thành, để nó đọc sách, trở thành một thanh niên có văn hóa.

Bởi vì bà ta biết, chỉ có như thế con mình mới có thể chân chính rời khỏi nông thôn…

| Tải iWin