TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1216: 1216

Mà lúc này, những người vây xung quanh xem náo nhiệt cũng tụ tập nhiều hơn, có người tốt bụng hô lên hỏi có muốn báo cảnh sát không. Tôi không nói gì mà chỉ kéo Ngô An Ni ra sau lưng mình rồi bảo: “Chuyện này chắc chắn không ngừng ở đây, tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát ngay bây giờ, để xem vì sao mấy người lại trắng trợn cướp đồ của một cô gái trên đường!” Chắc chắn trong lòng mấy người kia đuối lý, vừa nghe tôi nói muốn báo cảnh sát thì lập2tức cụp đuôi bỏ đi, nhưng trước khi đi vẫn không quên hung tợn cảnh cáo Ngô An Ni, bọn họ sẽ còn quay lại tìm cô ấy.

Tôi thấy mấy người đó đi cả rồi, bèn nói với những người xem xung quanh: “Tản đi! Tản đi! Chỗ này không có gì vui để xem nữa đâu.” Tôi quay lại nhìn Ngô An Ni thì thấy khuôn mặt cô ấy đã đầy nước mắt.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô nhóc này khóc, đến giờ tôi mới phát hiện, thật ra trong lòng cô ấy cũng không mạnh mẽ6như vẻ bề ngoài... Đinh Nhất chỉ tay về phía xe, ra hiệu anh ta sẽ ra xe trước cho tôi. Tôi gật đầu với Đinh Nhất, sau đó xoay người đi đến bên cạnh Ngô An Ni, tôi lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho cô ấy và nói: “Đừng khóc, chỗ này cách trường học không xa, để anh đưa em về...” Cô ấy nhận chiếc khăn rồi nhìn tôi một cái, không nói gì chỉ yên lặng gật đầu. Hôm đó, không biết vì sao tôi có xe mà lại không ngồi, cứ nhất định phải3ngốc nghếch đi bộ đưa cô ấy về trường, có lẽ tôi cảm giác nếu có người thứ ba ở đó, cô ấy sẽ không nói gì. Đương nhiên nếu như chính Ngô An Ni không muốn nói, tôi cũng sẽ không ép, thể là chúng tôi cứ yên lặng đi mười mấy phút, sau đó cô ấy mới khẽ lên tiếng: “Vừa rồi... Cám ơn anh.” Tôi không nghĩ tới ba từ “cám ơn anh” này lại phát ra từ miệng cô ấy, trong lúc nhất thời tôi vẫn chưa thích ứng được, tôi ngượng ngùng cười nói: “Không9cần cám ơn, dù gì chúng ta cũng là bạn bè mà phải không? Em còn từng cứu anh... coi như hòa nhau đi. Nhưng chắc chắn những người kia sẽ còn đến tìm em, bọn họ thật sự là người nhà của em à...?”

Ngô An Ni hừ nhẹ: “Đúng, bọn họ là người nhà của em, người đàn ông bị anh đạp ngã là chú hai, người phụ nữ mắng em dữ nhất là thím hai, những người còn lại cũng là các cô và thím...” “Nếu tất cả đều là người thân, tại sao bọn họ lại đối4xử với em như vậy?” Tôi không hiểu.

“Anh thật sự muốn biết?” Ngô An Ni đột nhiên quay sang hỏi tôi, trong đội con ngươi đen láy lóe lên một vài cảm xúc mà tôi không hiểu.

Tôi nhất thời không biết phải trả lời thế nào, tôi hơi lúng túng gãi đầu, nói: “Anh... Anh chỉ lo lắng lần sau bọn họ lại tới tìm em thôi, nếu như... Em không tiện nói thì không cần phải nói đâu.”

Ngô An Ni cười khẽ: “Không có gì là không tiện cả, trong mắt em, bọn họ chẳng qua là họ hàng trên mặt sinh học, không có chút tình cảm nào để nói, thậm chí cả cha ruột của em cũng như vậy...”

Đây là lần đầu tiên Ngô An Ni cười với tôi, tôi ngây ra như một đứa trẻ, nhưng sau khi nghe những gì cô ấy nói, tôi thầm giật mình, hóa ra cá tính lạnh lùng của cô ấy không phải do bẩm sinh, mà là được hình thành từ từ khi ở chung với người nhà.

Sau đó cô ấy kể cho tôi, từ nhỏ cô ấy đã bị người nhà ghét bỏ, lúc ba tuổi bị cha ruột đưa đến nhà bà ngoại gửi nuôi. Những lý do lại cực kì buồn cười, do có một tên thầy bói nói mệnh của cô ấy không tốt, khắc người nhà...

Từ bé Ngô An Ni đã biết sức khỏe của mẹ mình không tốt, bà thường xuyên bị bệnh, nhưng bố cô là con trưởng, mà ông bà nội vẫn luôn muốn có cháu trai, cho nên mẹ cô phải cố gắng gượng cơ thể yếu đuối mà sinh ra đứa em trai.

Lúc đó vì để có thể sinh một đứa cháu trai, bà nội của Ngô An Ni tìm tới một thầy bói ở nông thôn, lão thầy bói phán không phải do thân thể mẹ Ngô An Ni không khỏe, mà là do mệnh của Ngô An Ni xung khắc, nếu không đem cô ấy đi cho nhà khác thì sớm muộn gì cả nhà cũng khó giữ tính mạng.

Khi đó Ngô An Ni còn nhỏ tuổi, không hề biết tâm tư người lớn lại ác độc như thế, dưới cái nhìn của cô, ông bà cha mẹ đều là người thân nhất của cô. Nếu như dựa theo ý của bà nội thì phải đưa Ngô An Ni cho một người họ hàng của nhà họ Ngô ở xa tận Tây Bắc làm con nuôi. Nhưng mẹ của Ngô An Ni không nỡ, bà ấy biết con mình không phải ngôi sao tai họa gì cả và biết tất cả chỉ do nhà chồng muốn sinh con trai nên lấy cớ.

Thế là bà ấy sống chết không đồng ý cho con gái đi xa như vậy, nếu nhất định phải cho đi thì chỉ có thể đưa đến nhà mẹ đẻ của bà ấy, như thể ít nhất cũng có người thương con gái bà. Cuối cùng, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của mẹ Ngô An Ni, cô ấy được nhập vào hộ khẩu của bà ngoại, bởi vì như thế mẹ cô ấy mới có suất sinh thêm đứa cháu đích tôn cho nhà họ Ngô. Mấy năm sống ở nhà bà ngoại chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Ngô An Ni, tuy cuộc sống của họ không khá giả gì, nhưng lại rất hạnh phúc, nhưng tất cả những thứ này đều kết thúc vào năm Ngô An Ni mười hai tuổi...

Năm đó bà ngoại của Ngô An Ni bị bệnh nặng qua đời, không còn cách nào khác, bố mẹ cô đành phải đón cô về, nhưng trong nhà lúc này đã có một đứa em trai chưa đến bảy tuổi.

Mặc dù gia đình bên họ nội không ai thích Ngô An Ni, nhưng ít nhất cô còn có người mẹ thật lòng yêu thương con gái mình. Không ngờ sang năm thứ hai thì mẹ cô đột nhiên bị bệnh giống bà ngoại, không bao lâu cũng qua đời.

Thế là Ngô An Ni hoàn toàn biến thành một “ngôi sao tai họa” trong mắt người nhà họ Ngô, ai cũng xa lánh cô... Cũng chính vào lúc đó bố cô nảy sinh ý nghĩ muốn đưa con mình đi một lần nữa.

Nhưng khi đó Ngô An Ni sắp lên cấp hai, không ai muốn nhận nuôi một đứa trẻ lớn như vậy cả, không còn biện pháp nào khác, người nhà họ Ngô đành bàn bạc đưa cô đến ở ký túc trong trường học. Từ đó trở đi, mỗi học kỳ Ngô An Ni chỉ về nhà họ Ngô một lần, cầm học phí xong liền đi ngay, bởi vì cô biết nếu mình ở lại lâu hơn cũng chỉ làm người khác khó chịu.

Nhưng cho dù là như vậy thì dường như vận xui của nhà họ Ngô vẫn chưa kết thúc, lúc Ngô An Ni vào cấp ba, em trai của cô cũng bị bệnh giống như mẹ và bà ngoại, không lâu sau thì chết... Chuyện này làm nhà họ Ngô lại chĩa mũi dùi về phía Ngô An Ni một lần nữa, họ nói tất cả những điều này đều do cô, bởi vì sự tồn tại của cô mà những người trong nhà mới lần lượt chết đi. Nhưng lúc này Ngô An Ni không còn là đứa trẻ nữa, cô biết bà ngoại, mẹ và cả em trai mình có thể mắc phải một căn bệnh có tính di truyền nhiều thế hệ.

| Tải iWin