*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông bước lên bắt tay với chú Lê và nói: “Lê đại sự, cuối cùng thì tôi cũng đón được ngài, chú Hải bảo tôi chờ ngài ở đây từ sáng sớm, nếu không đón được ngài thì không cho tôi về!” Sau đó người đàn ông kia nói cho chúng tôi biết, anh ta tên là Ngô Vũ, là cháu họ của trưởng thôn Ngô Triệu Hải, trong thôn này của bọn họ có đến bảy mươi phần trăm dân số thuộc dòng họ Ngô, nên đại đa số dân trong thôn đều mang họ Ngô. Ở những thôn nhỏ, tình trạng như thế này vô cùng phổ biến, cho nên cũng không có gì đặc biệt, mấy năm gần đây Ngô Triệu Hải đã dẫn dắt thôn dân khai thác phát triển du lịch, để mỗi nhà đều có thể được no ấm, cho nên người trong thôn3dù có mang họ Ngô hay không đều rất tin tưởng trưởng thôn Ngô Triệu Hải. Tôi hỏi Ngô Vũ: “Lúc trước tổng giám đốc Ngô nói qua điện thoại nên chưa rõ ràng lắm, không biết lần này các anh mời Lê đại sư đến vì chuyện gì?” Sắc mặt của Ngô Vũ đột nhiên biến sắc, do dự mãi mới nói với chúng tôi: “Có một số việc tôi không nói rõ ràng được, không bằng các vị gặp chú Hải, để chú ấy kể cho mọi người thì hơn!” Sau đó Ngô Vũ lái xe dẫn đường, chúng tôi đi sau anh ta chạy theo đường núi đi vào thôn Nhạn Lai bí ẩn.. Mới vào thôn, tôi không khỏi liên tục cảm thán, vị trí địa lý của thôn này thực sự rất tốt, nằm ở lưng chừng núi, phía Tây là đại ngàn sâu thẳm, phía Đông1là đường cái uốn lượn theo triền núi, có thể nói là một nơi có hết các ưu thế phong thủy. Sau khi chú Lê xuống xe cũng thấy nơi này thực sự đắc địa, thế dựa núi, ở cạnh sông, thôn dân ở đây cho dù không thể đại phú đại quý, cũng chắc chắn không phải lo cơm áo, cả đời suôn sẻ Nhưng chú Lê cũng thấy hơi nghi ngờ với phong thủy nơi này, vì chú ấy nhìn ra nơi này ít nhiều đã có sự cải tạo của con người, chắc hẳn trước đây đã từng có cao nhân bày trận phong thủy ở đây. Đi theo hướng dẫn của Ngô Vũ, chúng tôi đến hội trường thôn, trước đây nơi này là từ đường của nhà họ Ngô bọn họ, trưởng thôn Ngô Triệu Hải đã chờ sẵn ở đó từ sớm.. Cảm giác lần đầu nhìn thấy8chú Hải này, tôi đã có một ẩn tượng rất sâu sắc, bởi vì ông ta hoàn toàn khác so với tưởng tượng của tôi... Ông ta có vóc dáng cao gầy, tướng mạo rất nhã nhặn, người mặc bộ áo vải gai, đeo cặp mắt kính không gọng, đưa mắt nhìn lên, nào giống cán bộ thôn, rõ ràng chính là cao nhân ẩn cư nơi tiên cảnh Mặc dù mọi người đều gọi ông ta là “chú Hải”, nhưng xem tuổi thật chắc chỉ khoảng hơn bốn mươi, đối với một người đàn ông mà nói, đây chính là thời điểm tráng niên. Ngô Triệu Hải nhìn thấy chú Lê thì khách sáo bắt tay chú và nói: “Lê đại sư, ngưỡng mộ tên tuổi ngài đã lâu, lần này đánh bạo mời ngài tới thật sự là vinh hạnh cho chúng tôi!” chú Lê chỉ cần liếc mắt là có thể9nhìn ra vị “chú Hải” này cũng không đơn giản, thế là chú ấy cũng vội khách sáo lại: “Đâu có đâu có, tôi và em trai ngài là bạn bè nhiều năm, cậu ấy có lời mời tất nhiên không phải là người ngoài, tôi tới chuyện này cũng là chuyện đương nhiên.” Ngô Triệu Hải nghe vậy khẽ mỉm cười và nói: “Ngài khách sáo quá, nào, mới vào trong.. Tôi đã pha trà cho các vị rồi.” Tất cả mọi người cùng ngồi xuống xong, chú Lê cũng không vòng vèo mà hỏi thẳng Ngô Triệu Hải: “Tôi nghe Triệu Lâm nói gần đây trong thôn gặp chút vấn đề nhỏ, không biết tình huống cụ thể là như thế nào?” Sắc mặt Ngô Triệu Hải bỗng sầm lại, ông ta nói: “Không dối gì ngài, thật ra bản thân tôi cũng có nghiên cứu một chút về phong thủy thuật7số, tuy không thể so sánh với người làm nghề như ngài, nhưng cũng hiểu hơn so với người bình thường Nhưng tình huống mà thôn chúng tôi gặp phải lần này quả thực khiến tôi đau đầu, vì thế mà lúc này tôi mới bảo Triệu Lâm mời ngài đến thôn giúp đỡ.” Tiếp đó Ngô Triệu Hải kể với chúng tôi rằng việc kinh doanh du lịch của thôn trong hai năm có thể nói là thuận buồm xuôi gió Lúc đầu mọi thứ đều ổn, ai ngờ vào hơn một tháng trước, một trận bão lớn bất ngờ xuất hiện làm rối loạn tình hình này, nó không chỉ ảnh hưởng đến việc kinh doanh homestay ở thôn của bọn họ, mà thậm chí còn làm cho cả thôn rơi vào khủng hoảng sâu... Hóa ra vào đầu tháng trước, một cơn bão lớn đã hoành hành toàn bộ thôn Nhạn Lai và thung lũng gần đó Trước đây chuyện có gió lớn vào mỗi mùa xuân là điều rất bình thường, vì vậy ban đầu mọi người cũng không đặc biệt để ý đến cơn bão thông thường này Ai ngờ hôm sau có du khách lên núi trở về nói với bọn họ rằng, cây thông cô đơn ở đỉnh núi đã xảy ra chuyện, trận bão ngày hôm qua đã đánh bật rễ cây thông trăm năm tuổi đó. Trưởng thôn Ngô Triệu Hải nghe xong thì biết ngay không ổn rồi, cái gọi là cây thông cô đơn này chính là có một cây thông mọc thẳng tắp ngay giữa đá ở trên đỉnh núi, vì có tạo hình đặc biệt, lại thêm môi trường sinh trưởng xung quanh khắc nghiệt, cho nên ở vị trí kia có thể mọc ra một cây thông tuyệt đối là một kỳ tích, bởi vậy nó được thốn bọn họ cải tạo trở thành một điểm du lịch thu hút trong thôn, hấp dẫn rất nhiều khách du lịch. Bây giờ cây thông duy nhất đã đổ, như vậy có ý nghĩa là khu du lịch thắng cảnh này đã hỏng hoàn toàn! Thế là Ngô Triệu Hải mau chóng dẫn người lên núi, xem liệu có biện pháp gì để bù đắp được hay không Kết quả là khi bọn họ lên đỉnh núi kiểm tra thì hoàn toàn thất vọng, vì cây thông đã bị gãy đôi, làm gì còn khả năng cứu sống được nữa? Lúc này cũng có một người dân trong thôn đưa ra ý kiến rằng có thể nối lại cây bị gãy được không, sau đó dùng dây kẽm cố định lại. Ngô Triệu Hải nghe vậy liền tức giận và nói: “Làm bừa! Có cố định nó lại thì cũng chỉ là một cái cây chết, chẳng bao lâu sau các cành lá đều sẽ héo vàng, chỉ cần liếc qua cũng biết đây là một gốc cây chết! Nếu việc này mà truyền ra ngoài thì chưa nói tới việc trở thành trò cười cho người khác, có khi lại còn ảnh hưởng đến những thắng cảnh khác nữa!” Mặc dù mọi người đều biết chú Hải nói câu nào cũng có lý, nhưng vừa nghĩ tới chuyện vất vả lắm mới tạo ra được một địa điểm danh thắng thu hút như vậy mà lại bị hỏng mất, trong lòng mọi người đều cảm thấy thực sự đáng tiếc.. Nhưng điều khiển mọi người bất ngờ hơn nữa là những gì xảy ra tiếp theo đó lại vượt xa trí tưởng tượng của họ.