Tống Hân Nghiên nhận ra nhân viên tạp vụ hiểu lầm, cô vội vàng muốn giải thích, mới vừa hé miệng đã thấy Thẩm Duệ bước ra từ trong phòng. Anh mặc sơ mi trắng, tay áo thả tự nhiên, tùy ý đút trong túi quần tây. Ánh sáng hơi mờ của bóng đèn tường nơi hành lang đậu trên bả vai anh, giống như phủ lên một lớp màn hơi mỏng. Ngũ quan tuấn dật lịch sự không có quá nhiều biểu cảm, lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô.
Tống Hân Nghiên há miệng thở dốc, đột nhiên quên mất bản thân muốn nói gì.
Thẩm Duệ hờ hững liếc nhân viên tạp vụ, đối phương lập tức biết điều rời đi.
Ngoài cửa phòng, Tống Hân Nghiên và Thẩm Duệ mắt to trừng mắt nhỏ. Cô cảm thấy anh có chỗ nào đó rất lạ, đặc biệt là ánh mắt anh nhìn cô quá mức phức tạp, giống như chứa đựng cảm xúc không thể nói rõ. Đó không phải là ánh mắt người lớn nhìn con cái trong nhà, ngược lại giống ánh mắt một người đàn ông nhìn một người phụ nữ hơn.
“Anh tư, chị tư tới à? Mau vào đây cho mọi người nhìn một cái.” Trong phòng bỗng truyền ra một giọng nói đầy phấn khởi, đánh vỡ bầu không khí trầm lặng giữa bọn họ.
Thẩm Duệ đáp lại một câu “Vội cái gì”, bên trong lập tức im lặng. Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm cô, cơ thể hơi dịch sang bên cạnh, nói: “Vào đi.”
Tống Hân Nghiên căng thẳng chà xát lòng bàn tay, rõ ràng người trong phòng hiểu lầm thân phận của cô. Cô không muốn gây rắc rối cho Thẩm Duệ, cũng không ưa dính líu tới bạn bè của anh.
“Cái đó, chú tư, phiền chú lấy giùm cháu cái túi xách, cháu không vào."
Sắc mặt Thẩm Duệ vốn đang dịu dàng lập tức lạnh đi, hơi thở cũng trở nên sắc bén bức người, ném xuống một câu “Có vào hay không tùy em” rồi xoay người vào phòng.
Tống Hân Nghiên cũng không biết tại sao lại chọc giận anh, cô đợi ở cửa trong chốc lát vẫn không thấy anh ra lại. Xem ra, nhìn dáng vẻ kia là thật sự tức giận rồi, nhưng anh giận cái gì chứ?
Cô đứng ở cửa, đi không được mà ở lại cũng không xong. Đang lúc ở thế khó xử, một người đàn ông ăn mặc hoa hòe lòe loẹt bước ra từ bên trong, vừa thấy cô, người nọ lập tức xum xoe lại gần giống y như ruồi, nhiệt tình chào đón: “Chị tư, chị tư, anh tư giấu chị kỹ quá, bọn em trông trời trông sao, cuối cùng cũng chờ được anh ấy dẫn chị tới cho bọn em nhìn, mau tiến vào, mau tiến vào.”
Tống Hân Nghiên nhíu mày, Thẩm Duệ và Tống Nhược Kỳ kết hôn gần một năm, thế mà anh lại không dẫn cô ta đi gặp bạ bè của mình?
Tất Vân Đào thấy cô nhíu mày, lại nghĩ tới vẻ mặt không vui của anh tư lúc bước vào, trong lòng thần nghĩ, chẳng lẽ hai vợ chồng cãi nhau rồi? Hai tròng mắt anh ta xoay tròn một vòng, lập tức nghĩ ra một kế, mặt mày hớn hở nói: “Chị tư, nhìn bên ngoài anh tư có vẻ hơi lạnh lùng xa cách nhưng thật ra bên trong lại nhiệt tình như lửa, anh ấy chính là kiểu người lòng thì thương mà miệng thì không nói ra được. Vừa rồi khi chị còn chưa, anh ấy cứ nhìn đồng hồ trên điện thoại liên tục, bình thường anh tư không phải là người thiếu kiên nhẫn như vậy.”
Biết anh ta hiểu lầm, Tống Hân Nghiên vội vàng giải thích: “Không phải như thế, anh hiểu lầm, tôi không phải…”
“Em không hiểu lầm, anh tư vẫn luôn mất tập trung, chắc chắn là bởi vì chị chưa tới. Chị tư, lát nữa chị đi vào làm nũng với anh ấy, bảo đảm anh tư sẽ không tức giận nữa đâu, cầu xin chị tư, anh tư tức giận kinh khủng lắm.” Tất Vân Đào lại khom lưng chắp tay thi lễ.
Tống Hân Nghiên không đỡ nổi sự nhiệt tình của anh ta, nghĩ đến túi xách của mình còn ở chỗ Thẩm Duệ, đành phải căng da đầu tiến vào.
Trong phòng sáng ngời, Tống Hân Nghiên liếc mắt đã thấy Thẩm Duệ ngồi trên sô pha gần cửa sổ. Đối diện anh có ba người đang ngồi thoạt nhìn vô cùng quen mặt, đều là nhân vật thường xuyên xuất hiện trên bản tin kinh tế tài chính.
Cô vừa mới đi vào, ánh mắt bọn họ đều nhất trí dừng lại trên người cô.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Từng Là Duy Nhất
Chương 17: Yêu thương trong lòng khó nói thành lời
Chương 17: Yêu thương trong lòng khó nói thành lời