Tống Hân Nghiên như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, trước mặt là Nhan Tư, phía sau là Thẩm Duệ và Đổng Nghi Tuyền, bữa cơm này chắc chắc cô không nuốt trôi được. Cô cầm menu, cứng ngắc chọn món. Bên tai truyền đến giọng nói ấm áp như gió xuân của Thẩm Duệ: “Dì Tuyền, cô Trinh Trinh, không ngại để tôi chọn món cho mọi người chứ?”
Đổng Nghi Tuyền cầm menu trong tay, bà ta nghe vậy thì lập tức gập menu lại: “Thẩm Duệ khách sáo rồi, ở Đồng Thành cậu là chủ nhà, chắc chắn sẽ hiểu rõ nhà hàng này có món ăn gì đặc sắc hơn chúng tôi, cậu làm chủ đi.”
Phùng Trinh Trinh liếc nhìn Đổng Nghi Tuyền, bất mãn nói: “Dì, cháu muốn tự chọn...”
Phùng Trinh Trinh còn chưa nói xong, đùi đã bị Đổng Nghi Tuyền véo một cái. Menu trong tay cũng bị Đổng Nghi Tuyền lấy đi, bà ta cười hòa nhã dễ gần, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, tựa như đang cảnh cáo cô ta cần phải nghe lời: “Trinh Trinh, để anh Thẩm Duệ chọn cho cháu, món ăn cậu ấy chọn chắc chắn sẽ không để cháu thất vọng.”
Phùng Trinh Trinh cắn môi, không dám ý kiến nữa: “Vậy làm phiền anh Thẩm Duệ!”
Thẩm Duệ cười như gió xuân, nói theo tình thế: “Em gái Trinh Trinh khách sáo rồi.”
Tống Hân Nghiên ngồi đó, nghe anh gọi từ “cô Trinh Trinh”, trong nháy mắt lại trở thành “Em gái Trinh Trinh”, cổ họng như bị mắc xương cá, nghẹn đến mức cả người cô không ổn lắm.
Nhan Tư lựa chọn vị trí này là muốn thu hết từng hành động của Đổng Nghi Tuyền vào mắt. Hơn hai mươi năm không gặp, Đổng Nghi Tuyền vẫn chưa phải là hoa tàn ít bướm, bởi vì chăm sóc hợp lý, thoạt nhìn bà ta chỉ tầm hơn ba mươi tuổi, so với cô gái ngây ngô hơn hai mươi năm trước, bây giờ dáng vẻ đặc biệt thướt tha hơn rất nhiều.
Đó là phong thái năm tháng lắng đọng lại trên người bà ta, không thể bắt chước được, cũng có nhiều mị lực hơn so với hai mươi năm trước.
Thấy Đổng Nghi Tuyền ngẩng đầu nhìn lại đây, bà gật đầu với bà ta. Sau đó tỉnh bơ thu hồi ánh mắt, dừng ở trên người Tống Hân Người ngồi đối diện: “Hân Nghiên, hương vị bít tết Sharon ở nhà hàng này không tệ, còn có gan ngỗng kiểu Pháp.”
Bây giờ Tống Hân Nghiên làm gì có tâm trạng ăn uống, cô gập menu lại: “Mẹ, gọi cho con một phần cơm rang hải sản là được rồi.”
Nhan Tư giơ tay gọi nhân viên phục vụ, đúng lúc Đổng Nghi Tuyền cũng gọi nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ đều biết Thẩm Duệ và Nhan Tư, cả hai đều có thân phận không thể đắc tội, anh ta cân nhắc lợi và hại, xin lỗi Nhan Tư trước, sau đó đi đến bàn của bọn Thẩm Duệ để họ gọi món.
Nhan Tư tức đến nỗi suýt khiến cái mũi xiêu vẹo, rõ ràng nhân viên phục vụ phải đi đến bàn của bà trước, nhưng lại đến bàn của Đổng Nghi Tuyền trước, rõ ràng là không để bà vào mắt. Bà tức giận đến mức định đứng dậy rời đi, nhưng lại cảm thấy như vậy càng mất mặt hơn, chỉ có thể nhẫn nhịn, không thể hiện ra.
Tống Hân Nghiên nhìn Nhan Tư tức giận đến mặt mày xanh mét trước mặt, thật ra gọi món sau cũng không sao cả, không biết tại sao bà lại tức giận như vậy? Hình như từ khi Đổng Nghi Tuyền xuất hiện, cảm xúc của Nhan Tư bắt đầu không đúng, dường như đang ngấm ngầm đọ sức với Đổng Nghi Tuyền.
Giọng nói trầm thấp, tao nhã của Thẩm Duệ truyền đến tai cô, Tống Hân Nghiên cầm ly nước lên, vừa uống nước, vừa làm bộ lơ đãng nhìn gương soi hình thoi phía sau Nhan Tư, trong gương là hình ảnh Thẩm Duệ đang xem menu, vẻ mặt chuyên tâm.
Cô bĩu môi, đang định thu hồi tầm mắt, Thẩm Duệ bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy nhìn cô trong gương, chuẩn xác bắt được ánh mắt của cô, miệng anh khẽ nhếch lên, giống như đang nói, Tiểu Dạng, tôi bắt được em nhìn lén tôi.
“Phụt” Tống Hân Nghiên uống nước đến miệng rồi lại phun ra, cô bị sặc không nhẹ, cuống quýt rũ mắt, mang tai lại đỏ bừng.
Nhan Tư suýt chút nữa bị Tống Hân Nghiên phun trúng, mặt bà sầm xuống, vừa đưa khăn giấy cho cô, vừa nói: “Hân Nghiên, sao con lại bất cẩn như vậy? Uống chậm thôi, không ai tranh với con.”
Tống Hân Nghiên nhận lấy khăn giấy, lau lau nước dính ở khóe môi, sau đó lấy khăn giấy lau mặt bàn bị cô phun nước ra. Cô xấu hổ, xin lỗi: “Xin lỗi mẹ, tại con uống nhanh quá.”
Nhan Tư nghiêm mặt khoát tay áo, bà cảm thấy không biết mặt mũi của bà hôm nay đã bị ném đến nơi nào, Đổng Nghi Tuyền dẫn cháu gái hào phóng, khéo léo ra ngoài, mà bà dẫn theo con dâu lại liên tục làm bà mất mặt. Bà rất hối hận vì hôm nay ra ngoài không xem lịch, nếu không tại sao chuyện gì cũng không hài lòng như vậy?
Đang gọi món, khóe môi Thẩm Duệ khẽ nhếch lên, kẻ lừa đảo này, rõ ràng nhìn lén, bị anh bắt gặp nên hoảng hốt, vậy mà còn dám ăn nói hùng hồn lý lẽ như vậy! Anh trả menu cho nhân viên phục vụ, đứng dậy hơi xoay người, hai tay để về phần phía sau của sô pha, hơi cúi người nói với Nhan Tư: “Chị dâu cả, em đã gọi món luôn cho hai người, chúc hai người dùng cơm ngon miệng!”
Tay Tống Hân Nghiên lau bàn cứng đờ, dường như giọng trầm thấp của người đàn ông ngay bên tai, cô ngẩng đầu nhìn gương hình thoi đối diện, không biết anh cố ý hay vô tình, động tác anh cúi người xuống, có vẻ hơi giống ôm cô vào lòng. Tai cô dần nóng lên, tâm hoảng ý loạn, người này quá lớn mật rồi! Anh không sợ Nhan Tư nhìn ra cái gì sao?
Trái lại Nhan Tư không thấy có gì bất ổn, bởi vì từ góc nhìn của bà, động tác của Thẩm Duệ rất tự nhiên, thế nhưng điều khiến bà ngạc nhiên là bình thường anh nhìn thấy bà cũng không muốn chào hỏi, hôm nay lại phá lệ gọi món cho bà.
Nhan Tư mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn Thẩm Duệ.”
“Chị dâu cả khách sáo quá, em không làm phiền hai người dùng bữa nữa.” Thẩm Duệ nói xong, ý vị thâm trường liếc nhìn thoáng qua Tống Hân Nghiêng trong gương, rồi ngồi xuống.
Áp lực phía sau biến mất, Tống Hân Nghiên lặng lẽ thở phào, bị anh dọa đến toát mồ hôi lạnh. Cô cảm thấy bữa cơm này, không phải là không nuốt nổi mà là kinh tâm động phách.
Hành vi thân sĩ của Thẩm Duệ được Đổng Nghi Tuyền khen ngợi, bà ta càng cảm thấy người đàn ông này rất tốt, nước phù sa không thể chảy ruộng ngoài. Nếu Trinh Trinh có thể gả cho Thẩm Duệ, vậy chắc chắn là đời trước đã tích phúc.
“Trinh Trinh, Thẩm Duệ là đàn anh của cháu, cậu ấy hai mươi tuổi đã tốt nghiệp trường Đại học Stanford, cháu hãy học hỏi cậu ấy.” Khi Đổng Nghi Tuyền nói chuyện không quên cột hai người vào nhau, ý tứ kia quá rõ ràng.
Phùng Trinh Trinh nhíu đầu lông mày, nếu dì nói với cô ta, đối tượng ăn cơm hôm nay cùng là Thẩm Duệ, cô ta chắc chắn sẽ không đến. Cô ta không thích kiểu người như Thẩm Duệ, tại sao dì cứ phải nối dây tơ hồng cho cô ta?
“Thẩm tiên sinh, vậy chắc là anh bị trường học áp bức thê thảm, mới vội vã tốt nghiệp như vậy.” Các trường Đại học ở nước ngoài, nói là giáo dục theo kiểu Mỹ, nhưng thực tế bọn họ không thoải mái với những người Hoa.
Thẩm Duệ cười khẽ, hài hước đáp trả: “Không phải bị trường học áp bức thê thảm, mà là bị hiện thực ép tới đường cùng.”
Tống Hân Nghiên nghe vậy thì ngẩn ra, rõ ràng trong giọng anh có chứa ý cười, nhưng tại sao cô lại nghe ra ý thê lương?
Phùng Trinh Trinh cũng ngẩn ra, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Thẩm Duệ, không cần nghi ngờ, Thẩm Duệ là người đàn ông rất có sức hút, chỉ tiếc là không phải hình mẫu của cô ta: “Thẩm tiên sinh, tôi nghe nói anh đã ly hôn với vợ trước, là bởi vì tính cách không hợp, anh cảm thấy tính cách tôi thế nào?”
Hai ngày trước, bộ phận quan hệ xã hội của Tập đoàn Thẩm thị đưa ra tuyên bố, cuộc hôn nhân một năm của Thẩm Duệ và Tống Nhược Kỳ đã kết thúc, nguyên nhân là do tính cách không hợp, toàn bộ Đồng Thành đều xôn xao.
Một năm trước, Thẩm Duệ khiêm tốn kết hôn, có lời đồn nói anh đã tìm được chân mệnh thiên nữ của mình, thế nhưng chỉ một năm ngắn ngủi đã truyền ra tin tức ly hôn, khiến người ta rất luyến tiếc.
Có phóng viên ngồi chồm hổm canh giữ bên ngoài nhà họ Tống, phỏng vấn Tống Nhược Kỳ, cô ta xuất hiện trong màn ảnh vô cùng tiều tụy, chỉ nói một câu “Không muốn nhắc lại”, chuyện này truyền đến đại trạch nhà họ Thẩm, ông cụ tức giận đến mức đập vỡ một bình hoa cổ giá trị xa xỉ, mắng Thẩm Duệ là bội tình bạc nghĩa.
Nhan Tư và Đường Khải Hồng cũng vô cùng khiếp sợ, trước đó không lâu Thẩm Duệ nói muốn ly hôn với Tống Nhược Kỳ, không ngờ chớp mắt cái đã ly hôn, tốc độ rất nhanh khiến bọn họ chưa kịp phản ứng.
Bây giờ nghe Phùng Trinh Trinh khiêu khích hỏi Thẩm Duệ, bà thầm chế giễu trong lòng, cháu gái của Đổng Nghi Tuyền cũng không quá hiểu chuyện cho lắm.
Đổng Nghi Tuyền không ngờ Phùng Trinh Trinh sẽ hỏi như vậy, vẻ mặt bà ta biến sắc có hơi khó coi, bà ta nhíu đầu lông mày: “Trinh Trinh, không được làm càn, mau xin lỗi Thẩm Duệ!”
Khi mọi người nghĩ Thẩm Duệ sẽ tức giận, Thẩm Duệ lại nở nụ cười, cười khiến mọi người cảm thấy không hiểu gì cả: “Tính cách của em gái Trinh Trinh thẳng thắn, có gì nói đó, dễ dàng ở chung hơn rất nhiều cô gái khẩu thị tâm phi, tâm tư đơn giản là tốt rồi.”
Không biết tại sao, Tống Hân Nghiên có cảm giác cô gái khẩu thị tâm phi trong miệng Thẩm Duệ là chỉ cô, anh đây là chỉ cây dâu mắng cây hòe? Đúng là hiệp sỹ mặt nạ.
Đổng Nghi Tuyền thở phào nhẹ nhõm, nghe ý của Thẩm Duệ, chắc hẳn anh rất vừa lòng với Phùng Trinh Trinh, đó chính là có hi vọng. Chỉ cần bà ta gán ghép thêm, có lẽ bọn họ sẽ thành đôi.
Đồ ăn lên rất nhanh, trước mặt Tống Hân Nghiên là một đĩa cơm rang hải sản vẫn còn đang bốc hơi, một mùi cay xộc vào mũi, Nhan Tư nhíu mày: “Hân Nghiên, sao con lại thích ăn thứ này?”
“Có vấn đề gì sao ạ?” Tống Hân Nghiên nhướng mày nhìn bà, buổi sáng chạy bộ với Mỹ Hân một tiếng đồng hồ, bụng đã sớm trống rỗng. Cơm Tây có thể lấp đầy bụng cô cũng chỉ có cơm rang hải sản, nhìn dáng vẻ ghét bỏ của Nhan Tư, giống như cô làm chuyện gì tội ác tày trời vậy, thật sự khiến người ta rất khó hiểu.
Nhan Tư nhìn trái ớt đỏ đỏ trong đĩa của cô, lắc đầu nói: “Không có, ăn đi, cơm nước xong chúng ta đi xem xe.”
Tống Hân Nghiên cúi đầu ăn, cơm rang hải sản rất có mùi vị, hơn nữa mùi cực kỳ cay, mùi vị đó cay không nói lên lời. Ngón trỏ của Tống Hân Nghiên cử động, vừa ăn vừa xuýt xoa, càng ăn càng hăng hơn.
Nhan Tư ngẩng đầu nhìn Phùng Trinh Trinh đối diện tao nhã cắt thịt bò bít tết, bà lắc đầu thở dài, bỏ đi, ai bảo bà có đứa con dâu không lên được mặt bàn chứ.
Vừa rồi Thẩm Duệ gọi món, cố ý gọi cơm rang hải sản cay hơn, vốn nghĩ muốn chỉnh cô, không ngờ cô lại ăn ngon hơn ai hết. Anh thầm cảm thấy khó chịu, cắt bò bít tết mạnh như cắt thịt cô.
Không phải nói muốn ly hôn sao? Sao còn gần gũi với Nhan Tư như vậy, còn muốn đi xem xe? Lừa anh không cần tiền đúng không?
Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn gương trên tường đối diện, thấy mặt cô sắp vùi vào cái đĩa, anh càng tức hơn, mấy ngày rồi cô không ăn cơm?
...
Ăn món cay Tứ Xuyên, điều cần lưu ý là không thể dừng lại. Bởi vì khi dừng lại, vị cay kia sẽ chiếm cứ đầu lưỡi, cay đến mức khiến bạn ăn không vô. Tống Hân Nghiên ăn một phát hết đĩa cơm rang hải sản, cảm thấy rất đã nghiền.
Cô cầm ly nước lên, uống ùng ục, hai má cô vì cay nên đỏ bừng, môi vừa đỏ vừa kiều diễm ướt át, giống như một đóa hoa hồng đỏ nở rộ, chờ người đến hái.
Thẩm Duệ nhìn thấy dáng vẻ này của cô qua gương hình thoi trên tường, ánh mắt căng thẳng.
Cơm nước xong, khi Nhan Tư đến quầy thanh toán, nhân viên phục vụ nói Thẩm tiên sinh đã quẹt thẻ, bà cất thẻ vào túi, dẫn theo Tống Hân Nghiên rời đi. Ra khỏi khách sạn, một chiếc Lincoln dừng ở cửa, khi Tống Hân Nghiên ngồi vào mới phát iện Đường Diệp Thần đã ở trên xe. Cô đang định xuống xe, Nhan Tư đã ngồi vào xe, đóng cửa xe lại.
Dường như Nhan Tư cũng rất ngạc nhiên khi thấy Đường Diệp Thần trên xe, bà hỏi: “Diệp Thần, không phải con nói chiều nay bận nhiều việc sao? Tại sao lại đến đây?”
Tay Đường Diệp Thần cầm một phần văn kiện, anh ta thản nhiên liếc nhìn Tống Hân Nghiên, sau đó tiếp tục xem văn kiện: “Cuộc họp buổi chiều tạm thời hủy bỏ, tiếp theo hai người muốn đi đâu?”
“Đến triển lãm xe.” Nhan Tư tranh nói trước Tống Hân Nghiên: “Mẹ định mua cho Hân Nghiên một chiếc xe, để con bé lái, thay cho việc đi bộ.”
Đầu Đường Diệp Thần cũng không thèm ngẩng lên, nói: “Mẹ làm chủ là được rồi.”
Tống Hân Nghiên ngồi trong xe, quả thật còn khó khăn hơn so với lúc trong nhà hàng, cô nói: “Mẹ, không cần, con đi tàu điện ngầm rất thuận tiện, lái xe dễ bị kẹt xe.”
Vừa rồi ở nhà hàng, thật ra cô đã muốn nói với Nhan Tư, Tống Nhược Kỳ mang thai con của Đường Diệp Thần, vì vậy cô chắc chắn sẽ ly hôn. Nhưng ngại Thẩm Duệ và Đổng Nghi Tuyền ở đó nên cô mới không nói gì.
Nhan Tư nhìn cô, thân thiết nói: “Có xe tiện hơn, cuối tuần con có thể ra ngoài hóng gió với bạn và nhóm đồng nghiệp, con đã gả vào nhà họ Thẩm năm năm, hình như mẹ chưa mua cho con thứ gì, coi như đây là quà mẹ tặng, nhận lấy đi.”
“Mẹ...”
“Chúng ta đi xem trước, mua hay không thì tính sau, hiếm khi mẹ mới ra ngoài dạo phố một lần, con không thể làm mẹ tụt hứng, đúng không?” Nhan Tư cắt ngang lời cô.
Tống Hân Nghiên nhìn Đường Diệp Thần vẫn đang xem văn kiện phía trước, cô cắn môi, nói: “Mẹ, con quyết định ly hôn với Diệp Thần.”
“Mẹ biết.” Nhan Tư cũng không tức giận, bà sâu sắc nói: “Hôm đó, con đến đại trạch nhà họ Thẩm ăn cơm, ở trên bàn cơm, con muốn nói chuyện này đúng không. Mấy năm nay là Diệp Thần có lỗi với con, con muốn ly hôn với nó, chúng ta không trách con. Nhưng chú tư của Diệp Thần cũng vừa ly hôn, ông cụ vô cùng tức giận, nếu biết hai đứa ly hôn, chỉ sợ sẽ giận đến đổ bệnh không dậy nổi. Hân Nghiên, mấy năm nay mẹ không tốt với con, vì vậy khi mẹ còn có thể bù đắp được, hãy để mẹ cố gắng hết sức, hai chúng ta ở chung giống những cặp mẹ chồng nàng dâu khác một khoảng thời gian, nhé?”
Khi Nhan Tư nói những lời này, Đường Diệp Thần từ đầu đến cuối không ngẩng lên nhìn Tống Hân Nghiên, nhưng tay cầm văn kiện của anh ta đã hơi dùng lực.
Tống Hân Nghiên bỗng nhớ tới lời nhắc nhở của Mỹ Hân, không phải cô muốn suy nghĩ người ta quá mưu mô, mà sau khi cô kiện Đường Diệp Thần ra toà, Đường Diệp Thần và Nhan Tư liên tục xuất hiện trước mặt cô, động cơ của bọn họ thật sự là vì bù đắp cho cô hoặc bù lại sự tiếc nuối thôi sao?
“Mẹ, con...”
“Hân Nghiên, hai ta đã là mẹ chồng con dâu một khoảng thời gian dài, chẳng lẽ con thật sự để chúng ta đều tiếc nuối sao?” Nhan Tư cầm tay cô, giọng điệu khẩn thiết, khiến người ta không nỡ từ chối.
Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, trong đầu liên tiếp xuất hiện những hình ảnh, Nhan Tư dịu dàng dẫn cô đến phòng phụ khoa kiểm tra cơ thể, cũng là để kiểm tra đêm đó cô bị hạ thuốc có bị người khác đụng vào hay không, cuộc đối thoại giữa Nhan Tư và Đường Khải Hồng, còn có Nhan Tư trước mặt nhìn cô với ánh mắt hiền hậu, giống như bà là mẹ ruột của cô vậy. Cuối cùng, cô thỏa hiệp, sẽ tin tưởng họ một lần, nếu kết quả lần này vẫn giống như những lần trước, như vậy cô sẽ không còn gì tiếc nuối nữa.
“Được!” Tống Hân Nghiên mở to mắt, gật đầu.
Đường Diệp Thần ngạc nhiên nhìn cô, đúng lúc Tống Hân Nghiên ngẩng lên nhìn thấy anh ta, ánh mắt cô rất chân thật khiến anh ta không dám nhìn thẳng, anh ta vội dời tầm mắt, Hân Nghiên, vì để em ở bên cạnh tôi, cho dù sẽ bị em oán trách, bị em hận, tôi đều không hối hận, em đừng trách tôi lợi dụng sự mềm lòng của em.
Xe dừng bên ngoài trung tâm triển lãm xe, tài xế nhanh chóng chạy xuống mở cửa xe, Nhan Tư xuống xe trước. Đường Diệp Thần đang định đứng dậy xuống xe, cổ tay bỗng bị một bàn tay nhỏ bé cầm lấy, tim anh ta nhưng ngừng lại, quay đầu lại, nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ bé kia, ánh mắt dừng trên mặt anh ta: “Sao vậy?”
Tống Hân Nghiên nhìn anh ta: “Diệp Thần, nhiều năm trôi qua như vậy, cho dù anh làm chuyện gì quá phận, tôi đều tha thứ cho anh, bởi vì tôi luôn luôn nhớ rõ, khi ba mẹ tôi vứt bỏ tôi, là anh liều mạng nhảy vào đất đá trôi, dùng hai tay ôm tôi lên. Diệp Thần, đừng để tôi hối hận vì năm năm nay đã kiên trì, tôi cũng không muốn phải thất vọng về anh.”
Trong nháy mắt, cả người Đường Diệp Thần cứng đờ, anh ta nhìn đôi mắt trong suốt sáng ngời của cô, cô biết hết mọi chuyện, nhưng vẫn tin tưởng anh ta vô điều kiện, trao quyền quyết định cho anh ta. Dường như năm năm nay, cô vẫn luôn biết anh ta có người phụ nữ khác ở bên ngoài, nhưng lại chưa một lần khóc nháo trước mặt anh ta, khiến những hành động của anh ta trở thành một vai kịch rất thảm thương, nếu khi đó cô đấu tranh, bọn họ sẽ đi đến tình trạng như hôm nay sao?
“Tống Hân Nghiên, em thật sự rất tàn nhẫn.” Đường Diệp Thần phẫn nộ rụt tay lại, xoay người xuống xe.
Tống Hân Nghiên nhìn bóng lưng anh ta, trong lòng khó chịu vô cớ, đây là muốn khư khư cố chấp sao?
Người đến xem triển lãm xe rất đông, lần trưng bày xe lần này đều là những loại xe hơn năm mươi vạn, Nhan Tư cầm tờ rơi trong tay, vừa đi vừa hỏi Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, thích kiểu xe này không? Kiểu xe này cũng không tôi, rất thích hợp cho nữ lái.”
Tống Hân Nghiên nhìn giá cả trên tờ rơi, cô lắc đầu: “Mẹ, chúng ta xem thôi là được rồi.”
Nhan Tư thở dài, không biết nên nói thế nào cho phải, người khác ly hôn, đều liều mạng cất hết đồ của nhà trai vào túi của mình, nhưng riêng cô lại vô cầu, cái gì cũng không muốn. Càng ở chung với cô, trái lại lại càng thích cô hơn.
“Vậy được rồi, tiếp theo chúng ta đi shopping.” Nhan Tư kéo cổ tay cô, đi vế phía trước.
Đường Diệp Thần không hé răng, đi theo sát phía sau họ, hai tay anh ta tùy ý đút trong túi quần, khi có người chen lại đây, anh ta đều âm thầm đưa tay ngăn cách họ, để tránh đụng vào hai người.
Hội trường triển lãm xe đông đúc, náo nhiệt, gần như không có ai đụng vào Nhan Tư và Tống Hân Nghiên.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Kết thúc buổi triển lãm xe đã gần năm giờ, Nhan Từ mời Tống Hân Nghiên đi ăn cơm chiều nhưng Tống Hân Nghiên lắc đầu từ chối: “Mẹ, bạn cùng phòng của con ở nhà một mình, con đã đồng ý buổi tối trở về ăn cơm cùng cậu ấy.”
“Bạn cùng phòng của con tên gì, con gọi con bé ra, chúng ta ăn cơm cùng nhau cũng được.” Nhan Tư cố gắng để Tống Hân Nghiên và Đường Diệp Thần có cơ hội ở chung nhiều hơn, bà vắt óc nghĩ cách giữ cô lại.
Thái độ của Tống Hân Nghiên rất kiên quyết: “Không cần, cô ấy không quen ăn cơm với trưởng bối, hôm nay rất cảm ơn mẹ, con xin phép đi trước.”
“Hân Nghiên, chúng ta đưa con về nhé?” Nhan Tư biết tiến biết lùi.
“Không cần đâu mẹ, đi thẳng phía trước có ga tàu điện ngầm, tạm biệt mẹ!” Tống Hân Nghiên xoay người, bước nhanh vào đám người.
Nhan Tư nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của cô, bà quay đầu nhìn đứa con bên cạnh, thấy ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng của Tống Hân Nghiên, bà bực tức nói: “Nếu con có tư tưởng này sớm thì tốt, con bé sẽ không kiên quyết ly hôn với con như vậy.”
Mãi đến khi không nhìn thấy bóng lưng của Tống Hân Nghiên nữa, Đường Diệp Thần mới thu hồi tầm mắt, không nói một tiếng, đi thẳng về phía bãi đỗ xe.
Hai mẹ con ngồi vào trong xe, Đường Diệp Thần dựa lưng vào ghế dựa, vẻ mặt mệt mỏi: “Mẹ, mẹ có biết Tống Hân Nghiên vừa nói gì với con không? Cô ấy biết rõ con tính kế cô ấy, nhưng vẫn tin tưởng con như cũ, con muốn từ bỏ.”
Nhan Tư nghe vậy, bà nhíu mày, đưa tay đóng cửa kính ngăn cách trong xe, bà thấp giọng mắng: “Diệp Thần, con có biết con đang nói gì không? Năm năm trước, chú tư con cướp tập đoàn Thẩm thị, để lại cho ba con một cái vỏ rỗng, nhưng ông nội con không trách chú tư con một câu, ngược lại lại bảo vệ anh ta mọi nơi. Lần này không nói một tiếng nào đã ly hôn với Tống Nhược Kỳ, hoàn toàn làm ông nội con tổn thương, ông cụ rất thất vọng về anh ta, bây giờ chỉ có con mới cho ông nội niềm vui, như vậy cổ phần của ông nội ở Thẩm thị mới có thể thuộc về con. Nếu con nói với ông nội, con ồn ào ly hôn với Tống Hân Nghiên đến mức ra tòa, vậy chắc chắn con sẽ không có cổ phần công ty.”
“Mẹ...”
“Con trai ngoan, không phải con rất muốn ở cùng một chỗ với Hân Nghiên sao? Chỉ cần không ly hôn, hai đứa vẫn còn cơ hội, nhưng nếu ly hôn, con bé sẽ thật sự không quay đầu lại. Kiên trì hai ngày nữa, chỉ cần Hân Nghiên thua kiện, tòa sẽ không thụ lý đơn tố tụng ly hôn của con bé, đến lúc đó con đi cầu xin con bé tha thứ cho con.” Nhan Tư sâu xa nói.
Đường Diệp Thần nhắm mắt lại, một lúc lâu sau, anh ta gật đầu. Nhan Tư thấy vậy thì yên lòng, chỉ cần bọn họ có được cổ phần công ty trong tay ông cụ, đến lúc đó bọn họ đuổi Thẩm Duệ ra khỏi Đồng Thành, quả thật là một chuyện dễ như lật bàn tay.
…
Tối thứ bảy, tập đoàn Thẩm thị thông báo, cuộc cạnh tranh đầu tiên giữa tập đoàn Bác Dực và công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong chuyển sang mười giờ sáng thứ hai, nhưng chủ nhật đã phải nộp bản thảo và vật liệu cho tập đoàn Thẩm thị. Tống Hân Nghiên chửi tục một câu, chủ nhật lại phải ở công ty tăng ca.
Cô đã sửa xong bản thiết kế biệt thự số một đến số năm, hơn nữa còn làm xong bản trình chiếu, cô chỉ cần kiểm tra vật liệu xem có giống bản thảo hay không, lần cạnh tranh này rất quan trọng với cô, không thể để có sơ xuất gì.
Vật liệu chính là do mấy ngày nay cô chạy đến thị trường vật liệu xây dựng chuẩn bị, cô kiểm kê giống nhau, kiểm kê lặp lại ba bốn lần, chắc chắn đã không có vấn đề gì, cô cất vật liệu vào thùng carton, sau đó niêm phong cẩn thận, đưa đến tập đoàn Thẩm thị.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cạnh tranh với công ty hạng nhất như Nghiệp Chi Phong, Tống Hân Nghiên vô cùng lo lắng, cô đi theo xe của công ty cử đi, tự mình chuyển vật liệu sang, sau đó bàn giao Usb chứa bản thiết kế cho người phụ trách Thẩm thị.
Đăng ký xong đã gần sáu giờ, Tống Hân Nghiên rời khỏi văn phòng, đứng trước cửa thang máy chờ thang máy, rất nhanh có thang máy xuống dưới, cửa hai bên chậm rãi mở ra, cô không để ý trong thang máy có người, ấn phím tầng một, sau đó đứng đó ngẩng người.
Thẩm Duệ đứng trong thang máy, thấy Tống Hân Nghiên tiến vào, anh nguy hiểm nheo hai mắt lại, bởi vì cô căn bản không chú ý tới sự tồn tại của anh. Cảm giác bị cô ngó lơ như không khí cực kỳ không tốt, anh cố ý khụ khụ hai tiếng, cô vẫn không có phản ứng.
Thật ra cũng không thể trách Tống Hân Nghiên không chú ý tới anh, lần đầu tiên cô tiếp xúc với hạng mục lớn như vậy, đối thủ lại là bên Nghiệp Chi Phong rất mạnh, sau khi nộp bản thảo, cô lại nghĩ đến bản thiết kế của mình, liệu có thể lên được mặt bàn hay không. Cô càng nghĩ càng lo lắng, càng lo lắng, tâm trạng lại không bình tĩnh được, vì vậy không chú ý đến Thẩm Duệ cũng đang ở trong thang máy.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Duệ sầm xuống, mãi đến khi thang máy dừng một lúc lâu, Tống Hân Nghiên vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của anh, thấy cô hoảng hốt đi ra khỏi thang máy, Thẩm Duệ không thể nhịn được nữa, lạnh lùng nói: “Tống Hân Nghiên!”
Tống Hân Nghiên nghe thấy có người gọi mình, cô mờ mịt quay đầu lại, trong chớp mắt khi thấy Thẩm Duệ, cô hoàn hồn: “Thẩm Duệ, khéo quá, cuối tuần anh cũng tăng ca?”
Thẩm Duệ đáng thương nhìn chằm chằm cô: “Đúng vậy, nào thoải mái như một số người, ăn cơm, rồi còn đi xem triển lãm xe.”
“...” Tống Hân Nghiên bị Thẩm Duệ nói cho á họng, cô chỉ cửa lớn của công ty: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi đi trước đây, tạm biệt!”
“Tôi cho em đi rồi sao?” Thẩm Duệ không hờn giận quát khẽ, cô nhìn thấy anh giống như chuột thấy mèo vậy, chỉ nghĩ đến việc trốn, anh đáng sợ vậy sao?
Tống Hân Nghiên cười gượng: “Anh còn có việc gì sao?”
“Ăn cơm với khách hàng có tính là còn việc không?” Thẩm Duệ ra khỏi thang máy, dẫn đầu đi ra ngoài cửa lớn.
Tống Hân Nghiên do dự một lát, vẫn đi theo, anh lấy cớ khách hàng để dồn ép cô, cho dù cô muốn phủi sạch quan hệ với anh, cũng không phủi sạch được. Thẩm Duệ ra khỏi công ty, lập tức đi về phía ven đường.
Tống Hân nghiên nhắm mắt đi theo anh, anh đi theo dọc đường cái đến hướng phố thương mại, cô suy nghĩ không biết anh muốn làm gì, chỉ có thể đi theo anh.
Tòa nhà nhà họ Thẩm đối diện với quảng trường phố thương mại, một loạt của hàng được trang trí rực rỡ muôn màu. Tống Hân Nghiên đang bận đi theo, lập tức đứng trước một cửa hàng kẹo, cô nhìn que kẹo trong tủ kính, mắt phát sáng như ăn trộm.
Thẩm Duệ thấy cô chưa đi theo, xoay người lại lập tức thấy cô đang đứng trước tủ kính, ánh mắt nhìn chằm chằm thứ gì đó bên trong. Anh bước lại, nhìn theo ánh mắt chăm chú của cô, lập tức thấy một que kẹo hình được tạo thành hình sao trời độc đáo: “Em thích kẹo que à?”
Tống Hân Nghiện vội vàng đứng thẳng, xấu hổ lắc đầu: “Không có, tôi cũng không phải con nít.”
Thẩm Duệ nhìn vẻ mặt của cô, miệng nói không thích nhưng ánh mắt lại dính vào kẹo que, đúng là một người phụ nữ nói một đằng, nghĩ một nẻo: “Không thích còn nhìn, đi thôi.”
Tống Hân Nghiên “ừ” một tiếng, đi theo sau Thẩm Duệ, bước ba bước lại quay đầu lại, dáng vẻ lưu luyến không thôi.
Thẩm Duệ giả vờ như không thấy gì, lập tức đi tiếp. Tống Hân Nghiên không nhìn nữa, thật ra cô rất thích ăn ngọt, trước kia ba đi làm về sẽ mua cho Tống Nhược Kỳ một que kẹo nhưng không mua cho cô, mỗi lần cô chỉ có thể chờ mong nhìn.
Sau đó, Tống Nhược Kỳ ăn đến mức sâu răng, mỗi ngày đều ầm ĩ vì đau, cô lập tức vui sướng khi người gặp họa. Cô không thích ăn đường nữa, ăn đường sẽ sâu răng, còn biến dạng nữa. Nhưng quả thật trong lòng cô vẫn muốn ăn ngọt, ăn đồ ngọt ba đem về, dù sâu răng cũng không sao cả, nhưng ngay cả cơ hội sâu răng cô cũng không có.
Thẩm Duệ đưa Tống Hân Nghiên dạo quanh phố thương mại vài vòng, khiến cô mệt đến hoa mắt chóng mặt, cũng không thấy anh vào quán nào ăn, cô mệt đến mức hết cách: “Thẩm Duệ, anh có chứng khó chọn lựa à? Nhiều nơi ăn uống như thế, chọn một nơi cũng đủ no bụng, chúng ta đừng đi nữa được không?”
Một tay Thẩm Duệ đút vào túi quần, dường như hành hạ cô đủ rồi, anh từ bi nói: “Em có thể đi rồi.”
Quả thật Tống Hân Nghiên không thể tin được mình đang nghe thấy gì, cô trừng mắt: “Không phải anh đi ăn cơm à?”
“Bây giờ tôi không đói bụng, em đi đi.” Nói xong, anh quay người đi về phía đường ra.
Tống Hân Nghiên trừng mắt nhìn bóng hình anh, tức muốn nổ tung, muốn cởi giày đạp eo anh. Thẩm Duệ, anh dám ấu trĩ chơi đùa người khác như vậy nữa xem?
Sáng sớm hôm sau, Tống Hân Nghiên ngủ thẳng đến hừng đông, tối hôm qua cô bị Thẩm Duệ dắt đi phố thương mại vài vòng. Cô về đến nhà đã không có sức suy nghĩ gì, ngã xuống đã ngủ.
Cô xuống giường vào phòng tắm, tắm rửa xong, cô thấy Hàn Mỹ Hân gác cằm trên gối, không có sức lực nói: “Đừng nói nữa, còn không phải Bạc Mộ Niên kia làm loạn à. Hân Nghiên, cậu nói xem hôm nay anh ta kết hôn với tớ, tớ có nên theo không?”
Tống Hân Nghiên bật cười: “Chắc chắn phải theo, không phải bây giờ đang có trend cưới trước yêu sau à? Phải nắm chặt người đàn ông độc thân quý báu như Bạc Mộ Niên.”
“Lỡ như anh ta có bệnh khó nói thì sao?”
“...” Tống Hân Nghiên bỗng nhớ tới Thẩm Duệ, nếu anh không có bệnh khó nói thì Tống Nhược Kỳ cũng sẽ không cô đơn bên ngoài như thế… Cô nói: “Trên đời này sao có nhiều bệnh khó nói thế được chứ? Cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa, đi tắm rửa đi.
Hàn Mỹ Hân đứng dậy đi vào phòng tắm, Tống Hân Nghiên về phòng thay quần áo. Cô thay quần áo xong mà Hàn Mỹ Hân vẫn đang tắm. Cô đứng trước cửa phòng tắm, lớn tiếng nói: “Mỹ Hân, tớ đi trước đây, có chuyện gì thì gọi cho tớ.”
Hàn Mỹ Hân lên tiếng, tiếp tục tắm.
…
Dưới tòa nhà tập đoàn nhà họ Thẩm, tổng giám đốc Lý dẫn đám người Tống Hân Nghiên đi gặp ceo của Nghiệp Chi Phong là Đổng Nghi Tuyền và cấp dưới của bà ta. Tổng giám đốc Lý cười tủm tỉm lên trước: “Tổng giám đốc Đổng, ngưỡng mộ đã lâu!”
Đổng Nghi Tuyền chào lại, bắt tay với tổng giám đốc Lý, bà ta cười nói: “Tổng giám đốc Lý, tôi ở Mỹ đã nghe danh tiếng của ông, Bác Dực đã chiếm nửa giang sơn Đồng Thành, tiền đồ vô lượng.”
“Tổng giám đốc Đổng quá khen rồi, so với uy vọng trong giới trang sức của Nghiệp Chi Phong, Bác Dực còn kém xa. Hi vọng tổng giám đốc Đổng truyền chút kinh nghiệm để bọn nhỏ học tập theo ngài.” Giọng điệu tổng giám đốc Lý khiêm tốn.
Đổng Nghi Tuyền nhìn Tống Hân Nghiên sau lưng tổng giám đốc Lý, bà ta nói: “Nào dám chứ, bây giờ Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tôi bị xô chết ở trên bờ, đúng là hậu sinh khả úy*.”
(*) Hậu sinh khả úy: lớp người sinh sau đáng sợ (không nên xem thường)
Hai người đều khiêm tốn, cuối cùng tổng giám đốc Lý nói: “Tổng giám đốc Lý, mời ngài đi trước.”
Đổng Nghi Tuyền gật đầu, đưa theo nhà thiết kế cấp cao và cấp dưới vào tòa nhà. Đợi bọn họ đi xa, tổng giám đốc Lý quay người lại nhìn Tống Hân Nghiên: “Tiểu Tống à, cô có chắc thắng trận này không?”
“Nghe nói lần này nhà thiết kế Nghiệp Chi Phong phái ra có tác phẩm được quốc tế khen ngợi, thắng anh ta cũng không dễ, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Tổng giám đốc Lý vỗ vai cô, cổ vũ: “Tôi tin cô làm được!”
Tống Hân Nghiên khẽ gật đầu, đi theo tổng giám đốc Lý vào tòa nhà. Cuộc họp kéo dài hai giờ, nhà thiết kế hai công ty nói lên ý tưởng thiết kế của mình. Nhà thiết kế cấp cao bên Nghiệp Chi Phong rất cao cấp, khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Mà tác phẩm của Tống Hân Nghiên không cao cấp bằng nhưng lại đơn giản cá tính hơn, hoa lệ nhưng không mất đi phần ấm áp, khiến người ta có cảm giác ấm áp ở nhà. Ý tưởng của cô là nhà là bến đỗ, là nơi khi chúng ta mệt mỏi có thể phấn chấn lại.
Ý tưởng của cô nhận được tràng vỗ tay nhiệt liệt, lần đầu tiên Đổng Nghi Tuyền nhìn nhận cô gái nhỏ này, thiết kế của cô rất có sức hút, mỗi biệt thự đều có linh khí, đây là điều nhà thiết kế Sở không có.
Một ván này dù chưa công bố kết quả nhưng bà ta đã đoán được, xem ra Bác Dực đúng là một công ty có thực lực. Bà ta chọn thu mua công ty này hẳn là quyết định đúng đắn!
…
Hàn Mỹ Tâm tắm xong đi ra, Tống Hân Nghiên đã rời đi. Cô thay quần áo, đi tới đi lui trong phòng khách, đến lúc điện thoại rung lên, cô giống như bị giật mình, cầm di động bấm nhận.
“Cô Hàn Mỹ Hân, tôi ở ngoài khu chung cư, em đi ra đi.”
Điện thoại phát ra giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Bạc Mộ Niên, đây là lần đầu tiên Hàn Mỹ Hân nghe giọng anh ta qua điện thoại, cô ấy không nhịn được mà lắp bắp: “À, được, tôi lập tức xuống đây.”
“Cầm chứng minh nhân dân với sổ hộ khẩu đi.” Bạc Mộ Niên dặn dò xong lập tức cúp máy.
Hàn Mỹ Hân trừng mắt nhìn điện thoại phát ra tiếng tút tút, không phải anh ta muốn kết hôn với cô ấy thật chứ?
Hàn Mỹ Hân thơ thẩn xuống lầu, khi đến bên ngoài khu chung cư vừa đúng chín giờ. Bạc Mộ Niên dựa vào đường cong xe, khuôn mặt lạnh lùng hình như hơi mất kiên nhẫn. Thấy cô ấy đi tới, anh ta quay người mở cửa xe, lập tức lên xe.
Hàn Mỹ Hân đi qua, đứng ngoài xe, một tay chống cửa, cô ấy xoay người nhìn Bạc Mộ Niên trong xe, vòng cổ trước ngực trượt ra, cô ấy nói: “Tổng giám đốc Bạc, anh nói cho tôi biết anh cần tôi làm gì, nếu không tôi sẽ không lên xe.”
Bạc Mộ Niên lạnh lùng nhìn cô ấy: “Cô Hàn Mỹ Hân, em có hai lựa chọn, lên hay không lên em hiểu rõ kết quả. Mặc kệ em chọn người nào, tôi cũng sẽ không cho em cơ hội hối hận!”
Hàn Mỹ Hân biết rõ ý của Bạc Mộ Niên, nếu cô ấy không lên xe, nhà họ Bạc sẽ không cho công ty luật của bọn họ chút cơ hội nào. Nhưng mà cô ấy lên xe có nghĩa cô ấy đồng ý yêu cầu không thể vô lí hơn nữa của anh ta.
Cô ấy có nên lên hay không nhỉ?
Hàn Mỹ Hân vẫn đang do dự, Bạc Mộ Niên bỗng bảo tài xế lái xe đi. Nghe thấy tiếng động cơ phát ra, Hàn Mỹ Hân không kịp nghĩ nhiều, vội vàng lên xe. Cô ấy vừa đóng cửa lại, xe đã chạy đi.
Có thể thấy được vừa rồi Bạc Mộ Niên không có ý dọa cô ấy, nếu cô ấy không lên xe thì tài xế lái xe đi, hoàn toàn không cho cô ấy cơ hội hối hận.
Trong lòng Hàn Mỹ Hân cảm thấy may vì mình nhảy lên xe, cô ấy quay đầu nhìn Bạc Mộ Niên, đang định hỏi anh cần cô làm gì, một phần tài liệu đã bị ném tới. Sau đó là giọng nói không có chút ấm áp của Bạc Mộ Niên: “Xem tài liệu xong thì ký tên.”
Trong lòng Hàn Mỹ Hân vui vẻ, cô ấy còn nghĩ mình phải tốn nhiều nước bọt mới có thể thuyết phục anh ta gia hạn hợp đồng, không giờ anh ta lại hào phóng như thế, đã chuẩn bị xong hợp đồng: “Cảm ơn tổng giám đốc Bạc, cảm ơn tổng giám đốc Bạc.”
Bạc Mộ Niên nhìn cô ấy một cái, nhìn bộ dạng cảm động rơi nước mắt của cô ấy, anh ta mím môi, cô ấy muốn nhanh chóng gả cho anh ta đến vậy sao?
Hàn Mỹ Hân vừa nói cảm ơn vừa mở hợp đồng ra, đến khi cô ấy nhìn thấy năm chữ thuận sau kết hôn xong, cô ấy hơi ngơ ngác, phản xạ có điều kiện trừng mắt với Bạc Mộ Niên: “Đây không phải hợp đồng gia hạn công ty luật!”
“Tôi có nói vậy à?” Bạc Mộ Niên lạnh lùng nhìn cô ấy, cuối cùng anh ta cũng có phản ứng người bình thường nên có.
Hàn Mỹ Hân sụp đổ, mặc dù cô ấy suy nghĩ miên man hai ngày hai đêm nhưng trong lòng cô ấy vẫn có suy nghĩ sao Bạc Mộ Niên lại xem trọng cô ấy? Cô ấy cũng đánh giá bản thân mình quá cao. Nhưng mà tình hình bây giờ cho thấy cô ấy không đánh giá cao bản thân, thật sự Bạc Mộ Niên muốn kết hôn với cô ấy!
“Không phải, tổng giám đốc Bạc, tôi phải nói với anh chuyện hợp đồng giữa nhà họ Bạc với công ty luật của chúng tôi…” Hàn Mỹ Hân lấy lại lí trí, cô ấy là luật sư, gặp nguy không loạn, không thể tự làm loạn trận tuyến được.
“Em ký tên đi, chuyện hợp đồng từ từ thương lượng.” Bạc Mộ Niên nhìn dáng vẻ cố giữ bình tĩnh của cô ấy, thản nhiên nói.
Hàn Mỹ Hân nổi giận: “Anh đang uy hiếp!”
“Em cứ nhìn hợp đồng xem, có điều khoản giúp đỡ em.” Bạc Mộ Nhiên nói xong không nhìn nữa, mở máy tính ra, bắt đầu xử lí công việc.
Cho tới bây giờ Hàn Mỹ Hân chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào như thế, chỉ nói mấy câu ngắn ngủi đã sắp xếp hết. Mặc dù đã nghĩ anh ta muốn kết hôn với cô ấy, nhưng chuyện xảy ra thật cô ấy vẫn không thể tin được.
Bây giờ người có tiền đều kết hôn qua loa vậy à? Nhìn thấy phụ nữ là kết hôn?
Cô ấy căm giận mở hợp đồng kết hôn ra, điều thứ nhất: “Nghĩa vụ vợ chồng một tuần bốn lần, có tháng hoãn lại, sau khi hết bổ sung.”
Hàn Mỹ Hân: “...”
Được rồi, cô ấy sai rồi, không phải kết hôn hợp đồng, không phải để lừa trưởng bối hay gì, mà là thật sự kết hôn: “Tổng giám đốc Bạc, anh có thấy điều đầu tiên thích hợp không? Chúng ta vốn không quen!”
“Làm sẽ quen.” Vẻ mặt Bạc Mộ Niên không thay đổi nói.
Hàn Mỹ Hân khiếp sợ không nói nên lời, một lúc lâu sau, cô nói: “Tổng giám đốc Bạc, hẳn anh không thiếu phụ nữ. Anh chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thì sẽ có nhiều phụ nữ người trước ngã xuống, người sau tiến lên chờ anh làm nghĩa vụ vợ chồng một tuần bốn lần, dù cho tôi…”
“Ông vụ chỉ đích danh em làm cháu dâu ông, một tuần bốn lần để giải thích cho lời nói dối của em, để em nhanh chóng mang thai.” Bạc Mộ Niên phá lệ giải thích.
“Gì chứ?” Hàn Mỹ Hân không tin vào tai mình, không nghe được: “Ý của anh là không chỉ muốn tôi làm búp bê bơm hơi của anh, còn muốn tôi làm công cụ sinh nở á?”
Bạc Mộ Nhiên nhíu mày, đánh giá cô ấy từ đầu đến chân, ghét bỏ nói: “Em không cần phải làm nhục búp bê bơm hơi, ít nhất búp bê bơm hơi còn có ngực.”
Hàn Mỹ Hân bị anh ta đả kích muốn chết, anh ta còn nói cô ấy không bằng búp bê bơm hơi, cũng quá cay độc rồi. Cô ấy không muốn nói lý với anh ta, tránh cho anh ta lại nói mấy câu khiến cô ấy hộc máu, cô ấy xem điều thứ hai: Trong vòng một năm sinh đứa đầu tiên, trong ba năm sinh đưa thứ hai, trong năm năm sinh đưa thứ ba.
Cô tức quá, anh ta đúng là dùng hết sức biến cô ấy thành công cụ sinh nở!
“Bạc Mộ Niên, tôi không thể ký hợp đồng này, mặc dù công ty luật chúng tôi rất muốn ký hợp đồng với nhà họ Bạc. Nhưng nếu muốn tôi hi sinh hạnh phúc của mình mới có thể ký hợp đồng thì tôi tin công ty của chúng tôi không vì hợp đồng mà bắt nhân viên bán mình.” Hàn Mỹ Hân trả hợp đồng lại cho anh ta.
Bạc Mộ Niên không đáp lại, anh ta im lặng nhìn Hàn Mỹ Hân: “Em nói tôi không thể cho em hạnh phúc ư?”
“Tôi không có ý đó.” Hàn Mỹ Hân giải thích.
Bạc Mộ Niên kéo cà vạt, Hàn Mỹ Hân từ chối nằm trong dự kiến của anh ta, anh ta ngồi thẳng, trong ánh mắt nhìn cô ta chằm chằm có uy hiếp, anh ta nói: “Tiểu thư Hàn Mỹ Hân, hành vi bất lịch sự không có não ngày đó của em tạo thành phiền phức vô cùng nghiêm trọng với tôi. Em là luật sư, nếu tôi khởi tố em tội quấy rối tình dục và tội phỉ báng thì em cảm thấy em sẽ bị phán tội mấy năm?”
Hàn Mỹ Hân mở to mắt, ngơ ngác nhìn Bạc Mộ Niên, cô ấy há miệng thở dốc, không phát ra tiếng. Bạc Mộ Niên có chuẩn bị mà đến, nhưng mà rõ ràng anh ta rất ghét cô ấy, vì sao anh ta muốn kết hôn với cô ấy chứ?
“Ký tên đi, cô sẽ không gặp được người đàn ông có điều kiện tốt hơn tôi đâu.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Từng Là Duy Nhất
Chương 71: Thỏa thuận sau hôn nhân
Chương 71: Thỏa thuận sau hôn nhân