Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Lối ra bí cảnh, mọi người kinh ngạc thốt lên, khắp nơi náo động cùng bàn tán sôi nổi, trên mặt Tần Trường Sinh không hề có cảm xúc, ngồi xếp bằng trong hư không, con ngươi cực kỳ sâu lắng.
Thế nhưng, tất cả mọi người đều cảm giác được một luồng hàn khí lạnh lẽo tới thấu xương, tựa như bị một lưỡi mâu sắc bén đặt sau lưng khiến người ta nổi da gà.
Sắc mặt mấy vị Giáo chủ khác cũng đều lộ ra vẻ khác thường, trong tròng mắt như có ngân hà đang lưu chuyển, mênh mông bát ngát, tràn ngập khí tức tĩnh mịch và hủy diệt, khiến người ta sinh ra sợ hãi.
"Đến cùng là đệ tử của cổ giáo nào, không chút kiêng dè gì hết thế này." Một bà lão mặc pháp y màu vàng mở miệng, bà là một con Hoàng kim Loan đang ngồi xếp bằng nơi đó, ngay cả con ngươi cũng là màu vàng.
Mặc dù là mấy vị bá chủ thì tâm tình cũng đều rung động mạnh, nhưng bề ngoài lại yên lặng như hóa đá, thân thể loáng thoáng có khí hỗn độn lượn lờ, bầu không khí rất vi diệu.
Lẽ nào là một trong những đệ tử của mấy đạo thống bí ẩn cổ xưa trong truyền thuyết kia, thế nhưng nếu là đệ tử của bọn họ thì cũng nên thông báo một tiếng, sao không chào hỏi chủ nhân nơi đây?
Mấy đạo thống kia khiến người ta kiêng kỵ, mà việc này lại khiến người ta ngạc nhiên nghi ngờ.
"Bất luận hắn là ai, đều cũng phải đi ra." Tử Mông mở miệng, hắn còm nhom, trong hư không rất mơ hồ, yên tĩnh như bàn thạch, là cổ tổ Hống tộc.
Lời của hắn rất bình thản nhưng cũng khiến người ta sợ hãi, rất rõ ràng, một khi ra khỏi bí cảnh thì tất cả mọi người đều phải bị kiểm tra, không có chỗ trốn.
Hắn là đại hung sống từ thời thái cổ đến nay, nếu muốn ra tay thì bất kể là ai cũng phải sợ hãi!
Miệng mũi Tần Trường Sinh phun ra một luồng tinh khí tiên thiên, con mắt lạnh lùng vô tình, hắn cho rằng đây là đang gây hấn với uy nghiêm của hắn, nhất định phải có lời giải thích.
Thần linh của Tần tộc đi vào bị giết nhiều người như vậy, chuyện này như là một cái bạt tai vang dội, đánh chan chát vào trên mặt mọi người Bất Lão sơn.
Bất kể là ai, chỉ cần đi ra từ bí cảnh đều phải bị tra xét rõ ràng, cái gọi là thiếu niên Ma vương cũng trốn không khỏi rồi!
Sát ý lạnh lẽo tràn ngập, mọi người run rẩy rùng mình một cái, nhiệt độ cả đất trời đang nhanh chóng giảm xuống, biểu hiện tâm tư của Bất lão Thiên tôn!
Trong lòng hắn có một cơn lửa giận, cho rằng đây là đang làm nhục hắn.
Quần hùng nghị luận, chuyện này nhất định muốn truyền khắp các châu, thiếu niên Ma vương - Hoang chắc chắn danh chấn đại giáo.
Nơi sâu trong bí cảnh, chín toà Thánh sơn.
Đại chiến kết thúc, khôi phục yên tĩnh. Tất cả mọi người đều trở lại trong cung điện to lớn, tìm hiểu tâm đắc cùng lĩnh ngộ mà chí tôn Nguyên Thiên lưu lại.
Tòa Thánh sơn thứ sáu, người Tần tộc rút đi hết. Đại Ma Thần ngồi xếp bằng tiếp tục tìm hiểu.
Thạch Hạo thì lại lang thang xung quanh khiến những sinh linh ở lại hoảng hốt, cẩn thận đề phòng, Thạch Hạo đã lĩnh ngộ những kinh nghiệm cùng tâm đắc kia, không cần tiếp tục bế quan nữa.
Trên núi khí tím rực rỡ, lão dược tỏa hương. Thạch Hạo ra khỏi cung điện, tìm tới một con suối mịt mờ linh khí, bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Trong tay hắn cầm pháp khí cấp Thần - cốt đao, động tác khóe léo mổ bụng lột da một con tử kim Chân Hống, máu chảy ra phát sáng lấp lánh, tinh khí cuồn cuộn.
Không ít người nhìn thấy một màn này, mở to hai mắt giật mình, hắn đang làm cái gì?
"Trời ạ, tuổi trẻ kiệt xuất của bộ tộc tử kim Chân Hống liền như vậy bị giết mất? Nhìn dáng dấp, là xem nó như một con dã thú, muốn ăn thịt!"
Mọi người trợn mắt cả lên, Hống tộc khủng bố cỡ nào, đặc biệt là con này, đó là nhân vật thủ lĩnh trong thế hệ trẻ tuổi của tộc này, lại lưu lạc làm thức ăn.
Động tác Thạch Hạo rất nhanh, rửa sạch da, chất thịt óng ánh toả ra ánh tím, khí lành mãnh liệt, đây là huyết thống dòng chính tinh khiết nhất của Hống tộc.
"Chất thịt tuyệt không thể tả."
Động tác hắn thành thạo, xẻ thịt Chân Hống, chỉ để lại bốn cái chân Hống phát sáng, đặt khối thịt xán lạn vào trong cốt đỉnh màu tím, thêm vào một ít nước suối, chuẩn bị hầm nhừ.
"Muốn ăn thì ăn cho thoải mái, một con khác cũng không nên để lại." Thạch Hạo lẩm bẩm.
Rất nhanh, mọi người lần thứ hai trợn to hai mắt, dáng vẻ lạ lùng, chỉ thấy hắn nhổ lông một con Hạc lông đỏ, mổ bụng lấy máu, ở bên bờ suối rửa sạch.
"Trời ạ, đây lại là một con thần linh, cũng rơi xuống mức độ này!"
Mọi người nghẹn họng, cường giả cung Hỏa Ma cũng trở thành đồ ăn rồi, đồng dạng cũng bị hầm nhừ, thành mỹ vị trong miệng thiếu niên Ma vương này.
"Nó nhưng là nhen nhóm Thần Hỏa nhen, vậy mà rơi xuống làm thức ăn cho người khác!"
Một đám người vẻ mặt muốn bao nhiêu quái lạ có bấy nhiêu quái lạ, việc này quá điên cuồng rồi!
"Ta còn chưa từng ăn Thần đấy." Thạch Hạo lẩm bẩm.
Cốt đao trong tay hắn xoay chuyển, chỉ lưu lại một đôi cánh cùng chân Hạc, những bộ vị khác bị chặt ra quăng vào trong cốt đỉnh màu tím, chất thịt phát sáng nhấp nháy.
"Thứ tốt đây." Hắn bắt đầu xuất ra ngọn lửa của bản thân, hầm nhừ một nồi xương thịt xán lạn này.
Thạch Hạo mạnh mẽ cỡ nào, hiện nay đã bước vào Tôn giả cảnh, ngọn lửa xuất ra nóng rực, rất nhanh đun sôi nước trong đỉnh, bên trong dâng lên khí lành, toả ra ánh sáng.
Càng có một mùi thơm mê người bay ra, khiến người khác chảy nước miếng.
Thịt trong đỉnh đích quá đặc biệt, thơm ngon óng ánh, rạng ngời rực rỡ, căn bản không giống như đồ ăn mà như là kỳ trân dị bảo, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
"Thơm quá đi!"
Thạch Hạo cực kỳ say sưa, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Đối với phàm nhân mà nói, thịt này giống như là thịt Tiên, ăn một miếng liền có thể kéo dài tuổi thọ, mà với hắn thì đây là huyết nhục đại dược, dù sao chính là Chân Hống thuần huyết cùng thần linh hầm nhừ!
Hương thơm này cùng với hào quang xán lạn, chỉ tràn ra một chút cũng đủ để những người khác không nhịn được nuốt từng ngụm nước miếng.
Mọi người biết, một nồi thịt quý này có dược hiệu kinh người!
"Phải hầm nhừ, như vậy chất thịt mới ngon nhất!" Thạch Hạo lại lẩm bẩm.
Sau đó hắn bắt đầu lấy bốn cái chân Hống cùng với cặp cánh óng ánh của Hạc lông đỏ, toàn bộ gác lên ngọn lửa, bắt đầu nướng.
"A, thật là thơm!"
Đôi mắt Thạch Hạo sáng lên, nướng đùi chân Hống và cánh Hạc đến vàng óng bóng loáng, mùi thơm nồng nặc, dầu mỡ nhỏ xuống ngọn lửa phát ra từng tiếng xèo xèo.
Rất nhanh, mọi người không còn gì để nói, thân là tu sĩ, vậy mà tiểu quỷ này lại mang theo mật ong, bôi lên đùi Hống và cánh Hạc màu vàng, động tác nhanh nhẹn.
Đây thực sự là sơ đại sao? Thấy thế nào cũng giống như là một tên tham ăn!
"Gia gia, chúng ta vừa ăn vừa thảo luận tâm đắc và cảm ngộ của chí tôn thái cổ đi." Thạch Hạo bắt chuyện với gia gia của mình.
"Được!" Đại Ma Thần vô cùng sảng khoái đáp ứng, rất phóng khoáng lấy ra mấy vò rượu mạnh, gỡ bỏ miệng nút lập tức hương thơm nức mũi, khiến người ta thèm thuồng.
"Quá đã rồi, ăn miếng thịt lớn, cạn chén rượu đầy, thế này mới sảng khoái." Thạch Hạo cười hắc hắc nói.
Nơi này mùi thơm nồng nặc, trong đỉnh sôi trào, xương thịt đã hầm nát, hào quang xông loạn.
Thạch Hạo lập tức lấy ra một miếng nếm thử, hô to đã ghiền, hương thom sực nức.
"Thêm vào một loại gia vị, con nghĩ mùi vị sẽ càng ngon, có thể làm tan đầu lưỡi người ta."
Thạch Hạo lấy ra một cây thần đằng, toả ra màu vàng kim, chỗ gãy vỡ có chất lỏng màu vàng chảy xuôi, mang theo mùi hương thơm ngát, đây là một phần của Thái dương thần đằng.
Thật đáng tiếc, hắn không thể đạt được bảo thuật bên trong của loại thực vật này, những phù văn kia tự mình tan vỡ.
"Bộ tộc này tuy không phải dược thảo, nhưng dù sao cũng là thực vật hi hữu linh tính mười phần, dược tính ẩn chứa phỏng chừng không kém thánh dược!" Đại Ma Thần bình luận.
Thạch Hạo không chút do dự, ném cây thần đằng màu vàng này vào trong đỉnh.
Mọi người ngơ ngẩn, chưa từng nghe thấy còn có cách ăn này, Thái dương Thần đằng là chủng tộc mạnh mẽ cỡ nào, vậy mà trở thành gia vị, bị người coi như dược thảo!
"Được rồi, tiếp tục!"
Tổ tôn hai người ăn ngấy ngấu nghiến.
Mỗi người cầm lấy một cánh Hạc đã nướng vàng óng bóng loáng, ăn đến miệng đầy nước mỡ, sau đó lại uống từng chén lớn rượu mạnh, liên tục hô sảng khoái.
Tất cả mọi người đều không còn gì để nói, đây là tranh bá cùng thám hiểm bí cảnh sao? Thấy thế nào lại như là đang đi dã ngoại, hai người này cũng thật quá phận rồi.
"Gia gia nếm thử thịt hầm trong nồi, sau khi thêm vào Thái dương Thần đằng thì mùi vị ngon không thể tả nhen."
Thạch Hạo nhắm mắt cảm nhận, sau đó rầm một tiếng, lại uống một chén rượu lớn, lỗ chân lông cả người hắn đều dâng lên tinh khí, hào quang vòng quanh thân thể.
Bởi vì một nồi thịt xương đại dược này thực sự quá bổ, dược tính quá mãnh liệt, dù sao ở bên trong có một con thần linh, có một cây thánh dược, còn có một con Chân Hống thuần huyết.
Đại Ma Thần cũng giống như thế, mỗi một lỗ chân lông đều dâng lên hào quang, bị phù văn vây lấy.
"Ăn như vậy có chút lãng phí, không bằng thêm một ít linh dược nữa, luyện thành một lò bảo dược thần thánh, dùng để tu hành đắp nặn lại cảnh giới." Thạch Hạo nói.
Bởi vì, dược tính quá nồng, chỉ cần thêm vào một ít dược thảo, tuyệt đối là một lò trân dược hi thế.
"Đúng, nên làm như vậy." Thập Ngũ gia gật đầu.
Rất nhanh, Thạch Hạo trái một cây linh dược phải một cây linh dược không ngừng thả vào bên trong đỉnh, như sâm hoàng kim, sen đỏ như ngọc, nấm tử kim, đều tập trung vào trong đỉnh, hầm nhừ cùng một lúc.
Dược tề óng ánh, hào quang ngút trời, dị tượng kinh người.
Tổ tôn hai người lúc thì uống rượu mạnh ăn thịt thần linh, lúc thì uống dược thang, nơi này lập tức bị Thánh quang nhấn chìm, kèm theo mùi thơm cùng phù văn, cực kỳ kinh người.
Đồng thời, bọn họ cũng đang thảo luận các loại kinh nghiệm cùng tâm đắc chí tôn thái cổ lưu lại.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, như thế không sợ bổ quá mức sao? Vật chất thần tính cũng quá nhiều rồi!
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người đố kị, đây cũng quá xa xỉ mà, không có thiên lý mà, người bình thường ai có thể làm như thế.
Dưới chân thánh sơn, một con thỏ to bằng bàn tay, cả người trắng sáng như tuyết, con mắt hồng như kim cương, mũi mấp máy, ngửi mùi thuốc, dọc theo đường núi đi lên.
Nó nhìn thấy các loại bảo dược trong đỉnh, còn có Thái dương Thần đằng kia, con mắt hoả hồng lập tức trợn tròn.
"Thật nhiều đồ ăn ngon, thánh dược sao phải đun sôi, ăn sống mới đúng chứ!" Nó giận giữ không thôi, trừng hai mắt.
Sau đó, nó nhìn thấy thịt trong đỉnh, lập tức nhảy lên thật cao, không ngừng lùi lại, vỗ vỗ ngực nhỏ của mình, nói: "Thật đáng sợ, ác ôn ăn thịt!"
"Thỏ nhỏ, ngươi cũng đã tới, muốn ăn Thái dương Thần đằng không." Thạch Hạo tự nhiên đã nhìn thấy nó, mê hoặc nói.
Thái Âm Ngọc thỏ tức giận, nó xác thực rất muốn ăn thần đằng màu vàng kia, vật đó có tác dụng lớn đối với nó, thế nhưng đã hầm với thịt, để nó bối rối.
"Đến đây đi, nếm thử."
"Ta không thèm đâu!"
"Đây chính là thứ tốt, ngươi là Thái Âm Ngọc thỏ, nếu như bổ sung tinh túy Thái Dương, lợi ích đối với ngươi rất lớn." Thạch Hạo cười hắc hắc nói.
Con thỏ nhỏ xoắn xuýt.
"Nếm thử một cái, bảo đảm đạo hạnh ngươi tinh tiến." Thạch Hạo từng bước dụ dỗ.
"Ta ăn chay!"
Nhưng mà, nửa canh giờ sau, con thỏ nhỏ trắng như tuyết trừng đôi mắt to đỏ chót, rốt cục không nhịn được, nếm thử một miếng, sau đó lập tức ngoác mồm lè lưỡi.
"Thế nào?" Thạch Hạo hỏi.
"Mùi vị thật lạ." Trắng như tuyết thỏ ngọc thầm thì.
"Chính là mùi vị này, lại nếm thử cái nữa." Thạch Hạo cười hắc hắc nói, đưa cho nó một lá cây màu vàng cuộn lại.
"Mùi vị vẫn vậy, vẫn là... có điểm lạ." Nói đến đây, thỏ nhỏ trợn tròn cặp mắt, nó nhìn thấy lá cây màu vàng óng lại cuốn lấy một ít thịt, bị nó... ăn hơn nửa!
"A, ta muốn giết ngươi!" Thỏ nhỏ kêu to, con mắt đỏ chót.
"Thôi đi nhen, là chính ngươi muốn ăn, vừa nãy không phải ăn rất ngon sao?" Thạch Hạo cười to.
"Trời ạ ta ăn thịt rồi, trời ạ, ta ăn thịt rồi... " Con mắt thỏ nhỏ đỏ chót, vừa nhảy vừa la, không ngừng lặp lại câu nói kia.
Nhưng mà, làm cho tất cả mọi người không nói gì chính là một canh giờ sau đó, nơi này có thêm một con thỏ say lừ đừ, ôm vò rượu, nấc cụt cùng Thạch Hạo bọn họ giành thịt ăn.
"Ai nha, thịt ngon thật, quá thơm rồi!" Thỏ đang ăn thịt!
"Xong, một con thỏ nhỏ thuần khiết... liền như thế sa đọa rồi." Có người tay day huyệt Thái dương, nói như vậy.
"Ngươi dẹp đi, biết nó là ai không? Thái Âm Ngọc thỏ mạnh mẽ khủng khiếp, đừng nói lung tung."
Ngay cả Thạch Hạo cùng Đại Ma Thần cũng đều không còn gì để nói, vốn là muốn đùa con thỏ nhỏ một chút, đến cuối cùng tiểu cô nương này lại uống say, tranh giành đồ ăn với bọn họ.
Cũng may, Chân Hống cùng một con thần linh hợp lại cũng đủ cho bọn họ ăn.
Đây là một cảnh tượng rất thú vị, con thỏ nhỏ mượn rượu làm càn, nhảy tưng nhảy loạn, suýt chút nữa rơi vào luộc ở trong đỉnh.
Cuối cùng, Thạch Hạo không để ý nó nữa, sau khi ăn đầy đủ bảo dược, bắt đầu nhắm mắt, đắp nặn Liệt Trận cảnh, cả người phát sáng.
Đồng dạng, Đại Ma Thần cũng là như thế, luyện hóa dược lực, một lần nữa tu hành.
Bọn họ cũng không lo lắng có người đánh lén, bởi vì bất cứ lúc nào có thể thức tỉnh.
Năm đó, Thạch Hạo vì chống lại bảy thần, ăn một viên tiểu Niết Bàn đan, từ Liệt trận cảnh đột phá vào Tôn giả cảnh, hắn vẫn muốn quay đầu lại tái tạo, củng cố lại cảnh giới này.
Sau khi sống lại hắn vẫn đang suy nghĩ và nghiên cứu, từ lâu đã thông suốt hết thảy áo nghĩa của cảnh giới này.
Hiện tại tái tạo, có thể nói nước chảy thành sông, thuận lợi đến kỳ lạ!
Ở Minh Văn cảnh, hắn khắc cốt văn Nguyên Thủy Chân Giải vào trong máu thịt, sau khi đến Liệt Trận cảnh, hắn lại khắc từng cái Vạn Linh đồ vào trong cơ thể, tương ứng với cảnh giới này.
Đồng thời, còn có các loại cảm ngộ của chính hắn!
Ngoài ra, cũng không thiếu được pháp môn Côn Bằng, các loại phù văn Luân Hồi, từng cái hiện ra giao hòa với xương thịt, việc này cực kỳ kinh người.
Tên béo Tào Vũ Sinh nắm giữ sát trận thứ ba của Thượng giới, khắc sát trận này vào trong cơ thể, uy lực vô cùng.
Thạch Hạo cảm thấy khắc vào Vạn Linh đồ, hơn nữa là cốt văn Nguyên Thủy Chân Giải trước đây, về lâu về dài mà nói, hẳn là sẽ không kém, cũng có thể hóa mục nát thành thần kỳ.
Đương nhiên, sau khi tiến vào Tôn giả cảnh, Thần Hỏa cảnh, hắn còn có thể tiếp tục khác các loại trận pháp vào trong người, đến thời điểm đó nếu có thể tìm được sát trận trước lúc khai thiên thì lại khắc vào cũng không muộn.
Ầm!
Cuối cùng, Thạch Hạo công đức viên mãn.
Hắn tái tạo xong xuôi toàn bộ mấy đại cảnh giới đã tu hành qua, hoàn toàn viên mãn. Tôn giả cảnh, bởi vì mới bước vào mà thôi, có thể từ từ tiến hành dần.
Trong tiếng đùng đùng, toàn thân hắn óng ánh trong suốt, cả người trong vắt không chút tì vết, càng ngày càng không linh* như là tiên thể. Thế nhưng, mỗi khi hắn chớp mắt, đều sẽ có thần quang tăng vọt, lộ ra một loại khí tức mạnh mẽ.
*: linh hoạt kỳ ảo.
Tĩnh như chân Tiên, động như Ma thần, đây là một loại khí tức mạnh mẽ và thần bí, đồng thời đang không ngừng lớn mạnh, làm hắn xem ra càng ngày càng thâm thúy.
Thập Ngũ gia thức tỉnh từ lâu, đang nhìn Thạch Hạo.
Hai người đều nở nụ cười, con thỏ nhỏ say khướt, ngã nằm trên đất chỏng vó lên trời, một cái vò rượu đặt trên người chẳng có chút hình tượng, say đến không biết trời trăng là gì.
"Con thỏ này, đủ hầm một nồi." Thạch Hạo cười nói.
Nghe được câu nói này của hắn, thỏ nhỏ dị thường cảnh giác nên trở mình một cái ngồi phắt dậy, trừng mắt đỏ lên hăm dọa.
Sau đó, Đại Ma Thần dựa theo các loại cảm ngộ mà chí tôn Nguyên Thiên lưu lại bắt đầu tu hành.
Thời gian rất nhanh, hai ngày sau chín toà Thánh sơn phát sáng, phát ra âm thanh đại đạo, rất nhiều người từ nơi này biến mất.
"Tổng cộng cho năm ngày, để tất cả mọi người cảm ngộ, người hợp lệ được truyền tống vào cung điện cao nhất." Có người kinh ngạc thốt lên.
Đa số người đều bị ở lại nơi này, dù sao, chỉ có số ít người thành công thông qua thử thách, tiến vào cung điện cao nhất!
Toà Thánh sơn thứ sáu, Thạch Hạo, Thập Ngũ gia, thỏ nhỏ thành công, được truyền tống vào một toà cổ điện tràn ngập khí hỗn độn.
Mới vừa vào đến, Thạch Hạo lập tức chấn động, tờ giấy màu vàng kim trong lồng ngực của hắn nóng lên, có lôi đình ẩn hiện, giật cho hắn tê dại!
"Quả nhiên, nơi này có bản hạ thần bí, đây tuyệt đối là một loại pháp thuật cấm kỵ chí cao vô thượng!" Hắn có thể xác định như vậy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 680: Viên mãn
Chương 680: Viên mãn