Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Trên thảo nguyên, mười mấy vị Chân Thần của Thiên Nhân tộc đã phát điên, tìm khắp mọi nơi chung quanh nhưng vẫ tay trắng trở về.
"Thiên Thần trong tộc làm sao vẫn chưa tới?" Con mắt bọn họ đều đỏ, vậy mà lại để mất vật thần thánh quan trọng bậc này.
Nếu là bọn họ đủ cẩn thận, nếu là Thiên Thần đến sớm hơn thì chắc chắn sẽ không có kết quả này, hối hận cùng tự trách khiến trái tim của bọn họ như đang bị dã thú gặm nhấm.
"Người này là ai?" Một đám cao thủ sắc mặt tái xanh, mong ước có thể tìm thấy ngay lập tức rồi lăng trì kẻ này, dùng cực hình đáng sợ nhất để tra tấn.
"Chỉ dựa vào một Phá không phù thì hắn trốn không được, tọa độ hoàn toàn có thể xác định nên có thể đuổi theo, chỉ là thân pháp kia của hắn quá kỳ lạ, nhanh quá mức." Một vị Chân Thần sắc mặt tái xanh.
Vẻ mặt những người khác cũng khó coi, phải biết rằng bọn họ là Chân Thần, mà đối phương chỉ là một tên Tôn giả, lại có thể nhanh bọn họ một bậc, cứ như vậy chạy thoát.
"Thân pháp của hắn, một loại là Súc địa thành thốn, là đại thần thông nhân tộc, mà một loại khác thuộc về chim thần." Một Chân Thần cao tuổi nói rằng, kinh nghiệm của ông ta cực kỳ phong phú.
"Ta cảm thấy tựa như là thân pháp Kim Bằng." Người còn lại nói, bởi vì mơ hồ nhìn thấy sau lưng Thạch Hạo hiện ra một đôi cánh vàng.
"Sai, nó còn nhanh hơn cả thân pháp Kim Bằng!" Lão Chân Thần nói rằng.
"Nhanh hơn cả Kim Bằng, lẽ nào là..." Có người trợn to hai mắt.
"Không sai, hẳn là tên nhóc kia, hắn đang trả thù!" Lão Chân Thần mặt trầm như nước, trong mắt lấp lóe hàn quang.
"Là thằng nhóc bị bộ tộc ta bắt, sau cùng lại chạy thoát kia?" Một vị cường giả khác ánh mắt thâm độc, nắm chặt nắm đấm, một tên đã từng là tù nhân lại cướp đi vận may lớn của bọn họ?!
"Ngoại trừ hắn, còn có ai sẽ có pháp môn Côn Bằng?" Lão Chân Thần sắc mặt khó coi, hắn suy đoán ra đó là Hoang, cũng là Thạch Hạo ở hạ giới!
"Hắn chán sống rồi sao?!" Một người đứng lên, nhe hàm răng trắng như tuyết, cực kỳ lạnh lẽo và âm trầm, nói: "Con chó con này, bộ tộc ta vẫn đang tìm hắn thế mà giờ lại bại lộ, lần này không thể để cho hắn chạy thoát!"
Các Chân Thần khác cũng tức giận, tất cả đều toả ra sát khí, nhiệt độ chung quanh mỏ quặng lập tức chợt giảm xuống.
"Ta nghĩ, hắn cố ý lộ ra điểm đáng ngờ, cố ý để chúng ta đoán được là hắn, là đang dằn mặt nói cho chúng ta biết, hắn đến rồi, khiến Thiên Nhân tộc ta khó chịu." Có người nói.
"Một tên Tôn giả nho nhỏ, đánh cắp Thánh vật thuộc về bộ tộc ta, không thể bỏ qua, trái tim của ta... như bị lửa địa ngục đốt cháy!" Có Chân Thần nói nhỏ, nghĩ đến rất có thể là Thạch Hạo đang trả thù thì liền phát điên, máu giận sôi trào.
"Hắn đã thành công khi khiến trong lòng chúng ta hối hận cùng dày vò, hừ, tuyệt đối không nên rơi vào trong tay ta!" Có người toàn bộ mái tóc múa tung, ánh mắt như dao.
Bọn họ cho rằng, tảng đá kỳ lạ bị mất đi chắc chắn bao quanh một "Tiên chủng" đang thai nghén, sự tổn thất này quá to lớn, bất kỳ đại giáo nào biết đều sẽ phát rồ.
Vật này... có thể tạo nên một vị cao thủ vô thượng!
Bởi vì, bọn họ từng nghe nói, trong đại quyết chiến ba ngàn châu thời xưa, sinh linh đạt được vị trí thứ nhất là người lấy "Tiên chủng" tu thành Thần Hỏa cảnh, ngạo thị đồng đại, vô địch thiên hạ.
Bên trong đại thảo nguyên, Thạch Hạo không biết mình đã chạy xa bao nhiêu vạn dặm, sau khi lợi dụng Phá không phù để trốn ra ngoài thì cũng chưa hề dừng bước, thay đổi phương hướng, một đường bay nhanh.
Cuối cùng, mặt trời lặn xuống thì hắn mới dừng lại, cảm thấy hoàn toàn thoát khỏi cường giả của Thiên Nhân tộc.
"Đây đến tột cùng là vật gì?" Hắn nhìn đồ vật trong tay.
Nó được một đoàn sương mù bao quanh, một lúc hóa lớn một lúc lại thu nhỏ lại, cũng không ổn định, lớn thì như cối xay, lúc nhỏ như mắt rồng.
Đồng thời, trọng lượng của nó cũng thay đổi, có lúc còn nặng hơn cả núi cao, có khi lại nhẹ như rơm rạ, không thể phỏng đoán.
Toàn thân Thạch Hạo đều là cốt văn, vận chuyển thần lực đỡ lấy vật ấy, bởi vì vật này có lúc quá nặng, nếu không làm như vậy thì có khả năng sẽ bị đè lún vào lòng đất cũng nên.
Cuối cùng nó cũng ổn định lại, tựa hồ ngoại giới bình tĩnh thì nó cũng yên tĩnh theo, trở nên rất nhẹ, có thể đặt trên đồng cỏ mà không hề lún xuống.
Thạch Hạo ngồi xếp bằng, tản ra thần thức, tỉ mỉ kiểm tra.
Đoàn sương mù này rất đậm, bao phủ vật lạ ở bên trong.
"Đây là mẫu khí trời đất sao?" Hắn rất hoài nghi, bởi vì đó là vật trong truyền thuyết mà Chân Thần của Thiên Nhân tộc từng kinh ngạc thốt lên, nên rất có thể là đúng.
Nghe đồn, mẫu khí trời đất có thể tẩm bổ sinh linh, cũng có thể tạo ra được báu vật vô thượng, bản thân nó là một loại vật chất kỳ lạ, nếu là ngưng kết đủ nhiều thì có thể sử dụng gần như là tiên liệu.
Đương nhiên, chỗ kỳ lạ nhất của nó là nơi có nó xuất hiện thì chắc chắn có vật thần thánh vô thượng sẽ xuất thế, bởi vì vật thần thánh này sẽ dựa vào thứ này để hấp thu tinh hoa của thế giới.
Sở dĩ gọi là mẫu khí, cũng là bởi vì nó tựa như cuống rốn nối liền với chí bảo được thai nghén, lấy nó làm cây cầu nối đến bản nguyên và đại Đạo của đất trời.
Thạch Hạo xem đi xem lại, cuối cùng vững tin, đây thật sự là mẫu khí trời đất, giống như đúc ghi chép trên cốt thư!
Loại vật chất này lúc nặng thì một tia cũng đủ để ép sụp núi lớn, mà lúc nhẹ thì lại có thể tung bay trong hư không.
Hơn nữa nó rất dễ dàng tồn tại cùng Đạo, tiếp nhận dấu ấn đất trời và đại Đạo, "vận chuyển" vào bên trong tiên liệu và chí bảo vô thượng.
"Lấy mẫu khí tẩm bổ, bảo vật thật sự bên trong sẽ quý giá đến cỡ nào?" Thạch Hạo kích động, mắt sáng rực.
Trên thế gian, chỉ riêng mẫu khí cũng là bảo vật hi thế, nếu như có đủ nhiều thì có thể cô đọng thành tiên liệu, vì vậy vật được nó bao bọc sao có thể là vật bình thường?
Mẫu khí rất đặc biệt, mặc dù là Trùng Đồng cũng rất khó nhìn thấu, Thạch Hạo cẩn thận từng li từng tí một, dùng tay thò vào bên trong mẫu khí, tìm tòi tỉ mỉ, muốn biết đến tột cùng là cái gì.
Không thể không nói, mẫu khí trời đất rất đặc biệt, lúc nào cũng đẩy tay của hắn ra khiến ngăn cách với bên ngoài.
Thạch Hạo thử nghiệm nhiều lần thì rốt cục đã thành công, lập tức lộ ra vẻ quái lạ.
Bởi vì, hình dạng của nó lại là... một quả trứng!
"Tiên chủng?" Hắn có chút đờ ra.
Tiên chủng trong lời mọi người đề cập đến như là một giọt Tiên huyết, một khối Tiên cốt các loại, có thể dùng để thành tựu bản thân, ở Thần Hỏa cảnh thì ươm mầm Đạo, thực hiện tiến hóa mạnh nhất.
Mà hắn đạt được một "Hạt giống" thật sự vậy mà lại là một quả trứng, chắc chắn sẽ nở ra một con sinh linh.
Trứng Tiên... nghĩ đến đây, con mắt Thạch Hạo liền đảo liên hồi, có thể là trứng Chân Long cũng có thể là trứng Tiên Hoàng, khó mà nói được!
"Nếu như ăn quả trứng này thì ta có thể đạt được vận may bao lớn đây?" Hắn lẩm bẩm, cảm thấy nước miếng đều sắp chảy ra rồi.
Nếu như có người ở đây nghe được thì nhất định sẽ đờ ra, sau đó nổi giận mắng hắn là kẻ tham ăn, là tên phá của, ý tưởng này quá khác với tất cả mọi người rồi.
Trứng này đang thong thả biến hóa, từ đường kính ba thước đến một tấc, lại từ một tấc biến trở về ba thước, biến hoa qua lại, thay đổi liên tục khiến người ta không hiểu.
Thạch Hạo đương nhiên sẽ không làm bậy nên bắt đầu thăm dò, đặt tay lên quả trứng, nhắm mắt lại chăm chú cảm ứng.
Cuối cùng, hắn kinh ngạc đến ngây người, thân thể chấn động, cảm thấy khó mà tin nổi, lộ ra vẻ chấn động.
Vỏ trứng này ẩn chứa các loại dấu ấn, được đại Đạo trời đất gia trì, như có thể nối liền với toàn bộ thế giới, hắn phảng phất nhìn thấy vạn vật trong trời đất, từng cọng cây ngọn cỏ.
"Trứng này không thể ăn." Trong lòng hắn bị chấn động mạnh, hắn vẫn đang nghĩ, không lấy những thứ như Đại Xích Thiên hỏa nhen lửa bản thân mà là tìm phương pháp khác để thành Thần.
Bởi vì hắn vẫn cảm thấy, ngọn lửa do Chân Tiên để lại tuy rằng mạnh mẽ, có thể giúp người tiến hóa hoàn mỹ, nhưng suy cho cùng thì là tạo thành một khuôn mẫu, đi lại chính con đường của người xưa.
"Lấy toàn bộ thế giới làm lò nung, lấy đạo tắc chư thiên làm lửa để rèn luyện bản thân như vậy, khi thành Thần có thể càng mạnh hơn."
Mà hiện tại hắn đã nhìn thấy một tia hi vọng, bởi vì quả trứng này như là liên kết cùng các loại đạo tắc trong đất trời, có thể loáng thoáng cảm nhận được một số thứ khác biệt.
"Đúng rồi, theo như cốt thư ghi lại, một ít vật thần thánh khi thành hình thì cần đất trời nuôi dưỡng, cần các loại đạo tắc rèn luyện, xem ra chính là như vậy rồi!"
Thạch Hạo sau khi hiểu rõ thì thân thể khẽ run, đây là kích động, cơ hội hiếm có, nếu như hắn cầm quả trứng này cảm ngộ, dựa vào đó khơi thông với các loại đại đạo, coi như mồi lửa thì chắc chắn mạnh hơn tất cả những thứ khác!
"Không được, phải đi hỏi lão già đó thôi, lão biết nhiều hơn ta." Thạch Hạo một chút cũng không chờ được nữa, bởi vì chuyện này liên quan đến tương lai của hắn.
Chỉ là, sau khi hơi bình tĩnh, hắn lại có chút chần chờ, Tề Đạo Lâm không phải là người hiền lành, tiếng xấu rõ ràng, nhìn thấy quả trứng lỡ như giết hắn, chiếm làm của riêng thì làm sao bây giờ?
"Ta tin tưởng ông ta!" Một hồi suy nghĩ, Thạch Hạo dứt khoát ra đi.
Mặc dù thời gian ở chung không lâu, mà lại nghe được các loại tiếng ác của Tề Đạo Lâm, thế nhưng trực giác cho hắn biết, lão già có một quy tắc chuẩn mực làm việc rất đặc biệt, sẽ không làm như vậy.
Dù sao, đối phương biết được thân phận của hắn mà vẫn không đoạt bảo thuật Lôi Đế và pháp môn Côn Bằng.
Thạch Hạo trở về, tiến vào bên trong sơn môn lụn bại để nhờ chỉ bảo.
"Ồ, ngươi nói là tìm một tổ chim và đạt được một quả trứng?" Tề Đạo Lâm mở hai mắt, kết quả hai mắt lập tức trợn tròn.
"Đạo chủ, ông xem đây là trứng gì, nếu như ăn thì có thể có hiệu quả gì?" Thạch Hạo vẫn có chút nhớ mãi không quên, nếu như ăn một quả trứng Tiên mà có thể ngộ Đạo thì hắn tình nguyện nếm thử.
"Ngươi cái tên phá của này, còn muốn ăn? Ta không đánh chết ngươi thì không được mà!" Tề Đạo Lâm đứng bật dậy, đuổi theo Thạch Hạo vung mạnh nắm đấm.
"Ui da!" Thạch Hạo kêu thảm thiết, mau mau bay trốn, hắn không nghĩ tới lão già lại phản ứng lớn như vậy, căn bản không cho hắn nói thêm, đập cho một trận.
"Oan chết con rồi, chuyện không phải như vậy!" Thạch Hạo kêu to, đùa quá trớn rồi, không hiểu ra sao lại bị đánh, hắn thực sự cảm thấy oan uổng, muốn vỗ miệng mình.
Làm sao cũng không nghĩ tới, một câu nói mà thôi lại kích thích lão già đuổi theo đánh hắn.
Cuối cùng, Thạch Hạo giải thích rõ ràng, hắn nhe răng nhếch miệng, trên người đau nhức, căm giận lầm bầm: "Con... chọc tức ai thế?!"
"Con nói đây là một quả trứng?" Tề Đạo Lâm nhìn hắn lah lùng.
"Chẳng lẽ không phải sao?" Thạch Hạo ngờ vực.
"Chỉ biết ăn thôi, hình dạng như trứng thì là trứng?" Tề Đạo Lâm răng dạy, đây tuyệt đối không phải trứng Tiên gì, chỉ vì trời đất nuôi nấng nó nên hình thành một lớp vỏ mà thôi.
"Đến tột cùng là cái gì?" Thạch Hạo hỏi.
"Quá nửa là một loại Tiên kim, có thể là Tiên kim bảy màu, có thể là Tiên kim hư không... Nói chung không phải là trứng gì cả!" Tề Đạo Lâm than thở, tên nhóc này vận may quá lớn, lão Thiên Nhân kia nếu biết chân tướng, phỏng chừng muốn phát điên.
"Tiên kim..." Thạch Hạo lẩm bẩm, thoả mãn gật đầu, thứ này khiến các đại giáo đều điên cuồng, có thể gặp không thể cầu.
"Tiên kim tuy rằng khiến người ta si mê, có thể để các đại Giáo chủ liều mạng, nhưng... cũng không phải là chỗ quý giá nhất của nó." Tề Đạo Lâm nói.
"Còn có bí ẩn gì?" Thạch Hạo hỏi.
"Ngươi cũng đã cảm ứng được, lớp vỏ ngoài này quấy nhiễu các loại đạo tắc trong trời đất, đây mới là vận may xưa nay khó cầu!" Tề Đạo Lâm trịnh trọng nói.
Dựa theo Tề Đạo Lâm từng nói, mặc kệ bên trong thai nghén cái gì, thế nhưng bản thân Tiên kim không phải có giá trị lớn nhất mà chính là "cuống rốn" hiện tại này.
Cái gọi là cuống rốn, chính là chỉ vật chất hợp lại từ các loại như mẫu khí, vỏ trứng mà thành, nó có thể hòa hợp với các loại Đạo trong trời đất này để hút lấy chất dinh dưỡng.
Từ xưa tới nay, có mấy người có thể có thể nhìn thấy quá trình hình thành đồ vật thần thánh?
Tại lúc thai nghén và thành hình thì phối hợp với "cuống rốn" sẽ có hiệu quả thần kỳ đến khó tin, liên thông giao hào với vạn Đạo trong trời đất, giá trị vô lượng.
Một mẫu khí duy nhất cùng với một "vỏ trứng" duy nhất đều không có hiệu quả này, chỉ có thai nghén thì rất nhiều vật chất như vậy kết hợp với nhau, mới là tạo hóa.
"Như vậy con có cần thần hỏa nữa không, hay dựa vào hạt giống Đạo này là có thể tiến vào Thần Hỏa cảnh?" Thạch Hạo rất không bình tĩnh, nói ra những ý nghĩ trước kia.
"Chỉ có thể nói là có một chút khả năng, có một chút hy vọng." Tề Đạo Lâm nghiêm túc lên, nói tiếp: "Xưa nay kỳ tài nhiều bao nhiêu, không chỉ một mình ngươi từng có loại ý nghĩ này, có rất nhiều, chỉ là... Hẳn là đều thất bại rồi, chưa từng có ai thành công."
Nếu là dùng Tiên chủng khác thì không sao, nhưng muốn mượn trời đất làm lò, các loại Đạo làm lửa, thành thần như vậy quá khó khăn.
"Đạo chủ, con nên làm như thế nào?" Thạch Hạo hỏi.
"Dựa vào cuống rốn này để cho bản thân sử dụng, nếu lợi dụng tốt thì có hai phần tỷ lệ thành công, mà nếu thất bại thì ngay cả Tiên kim bên trong đều sẽ bị phế bỏ, đương nhiên ngươi cũng sẽ thành tro tàn." Tề Đạo Lâm trịnh trọng nhắc nhở.
"Đừng nói chuyện xui xẻo như thế, nói nhiều chuyện may mắn đi chớ." Thạch Hạo lẩm bẩm.
"Kết quả tốt nhất là ngươi có bốn phần tỷ lệ thành công, hơn nữa Tiên kim thai nghén sẽ không tổn hại, thậm chí còn có thể như em bé cộng sinh với ngươi, hóa thành vũ khí thuận tay nhất của ngươi, trời đất sẽ rèn ra đạo ngân* cho nó, diễn biến quy tắc." Tề Đạo Lâm nói.
(*): Vết tích của Đạo.
"Kết quả tốt nhất, cũng mới chỉ có bốn phần mười hi vọng thành công?" Thạch Hạo đờ ra, đường chết lớn hơn đường sống thì làm sao đi đây?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 765: Vật thần thánh
Chương 765: Vật thần thánh