Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Một cánh tay đứt trên đất lại vẫn có uy thế như vậy, đập nát một Liệp sát giả của Thiên quốc trên mặt đất.
Cảnh tượng như thế quá kinh người!
Thỏ nhỏ miệng tròn vo, mắt to như hồng ngọc phát sáng, rất khó tin vào cảnh tượng phía trước.
Thạch Hạo giơ tay, cánh tay cụt kia bay lại hòng nối lại, đến cảnh giới này thì tinh lực rất dồi dào, rất nhanh se lành lặn.
"Xoạt!"
Vài vệt sáng đỏ như máu trong suốt như ngọc bay tới, tuy không phải rất dài nhưng lại xé rách hư không, nhanh đến cực hạn.
"Cẩn thận!"
Một tiếng keeng, Đả Thần Thạch bay tới, liên tục đánh bay ba vệt sáng đỏ khiến tia lửa văng khắp nơi.
Tào Vũ Sinh, Thanh Y cũng đều biến sắc, đó là Hóa huyết thần châm, một loại bảo cụ thâm độc và đáng sợ được rèn luyện từ xương Thiên Thần, vô cùng sắc bén. Dù Chân Thần mạnh tới đâu mà chỉ cần bị đánh trúng thì chắc chắn phải chết, lập tức hóa thành một bãi máu.
Còn mấy vệt sáng đỏ, một vệt bay về phía cánh tay cụt, hai vệt đâm hướng sau não Thạch Hạo, chớp mắt là đến.
Rất rõ ràng, nơi xa có người không chấp nhận rút lui, muốn dành cho hắn một đòn cuối, bởi vì đã nhìn ra được hắn chắc chắn bị thương nặng, nếu không sao có thể đứt một cánh tay.
Nếu lỡ dịp hôm nay thì chắc chắn sau này không còn cơ hội giết Hoang nữa, bởi vì lúc nãy một tên Liệp sát giả của Thiên quốc rõ ràng hô lớn, có thể Hoang đã bước ra được bước kia!
Tiếng ô ô chói tai xuyên thủng hư không, ánh đỏ trong suốt sắp tiến thẳng tới sau ót Thạch Hạo.
Một tiếng keeng, tia sáng lóe lên, Thạch Hạo cầm kiếm thai trong tay, cũng không thèm xoay người mà cứ thế vung ra sau, tiếng kim loại bị bẽ gãy vang vọng, hai vệt đỏ nứt ra, Hóa huyết thần châm bị cắt đứt và xoắn thành bột mịn.
Dù là được rèn từ xương Thiên Thần cũng không được, dưới kiếm này đều bị cắt lìa.
"Còn có một cái!" Thanh Y biến sắc.
Một cây châm khác xuyên qua hư không, nó xuất hiện đột ngột, không một tiếng động bay về sau gáy Thạch Hạo.
"Vù!"
Thạch Hạo tất nhiên đã biết được, sau gáy phát lạnh, thân thể tỏa sáng, một mảng phù văn bay ra hóa thành hoa văn đan xen với nhau, giam cầm cây châm này lại.
"Giết!"
Hắn hét lên, từ sau khi bước ra bước kia thì sức chiến đấu không biết mạnh hơn trước đây bao nhiêu lần. Châm này tuy đáng sợ nhưng người phóng châm lại không thể so được với hắn.
Một tiếng xèo, cây châm kia bay ngược lại, hóa thành vệt sáng đỏ rực rỡ hơn trước bắn nhanh về một hướng.
"A... "
Một tiếng hét thảm thiết truyền đến, một sinh linh màu bạc, hai đầu bốn tay chợt biến sắc, vô cùng quyết đoán chặt ngay cánh tay đã trúng châm kia.
Hắn là Liệp sát giả của Thiên quốc, tuy tàn nhẫn nhưng vẫn không muốn chết oan, muốn trốn thế nhưng sát ý ác liệt của Thạch Hạo tựa như một cây thương thần ép tới, nhắm thẳng mi tâm và khóa chặt lấy hắn.
Mà ở khu vực này còn có một số cường giả khác, sau khi nhìn thấy cảnh này thì đồng thời rút lui, sau đó xoay người rời đi, quả thực bị chấn nhiếp quá mức.
"Keeng!"
Một phía khác, cánh tay cụt của Thạch Hạo nhẹ nhàng vút một cái thoát khỏi Hóa huyết thần châm, một tia tiên khí trắng noãn lượn lờ, sau đó ngón tay xòe ra kẹp cây châm này lại.
Việc này rất nguy hiểm thế nhưng hắn lại dùng tay kẹp chặt, cũng may mà tránh được mũi kim sắc bén kia.
"Vèo!"
Thạch Hạo cầm kiếm thai lờ mờ trong tay đuổi sát theo sau, cánh tay cụt thì lại điều khiển thần châm đỏ đậm kia nhanh chóng lao tới, vù, lập tức đâm vào sinh linh màu bạc.
Hắn tuy đã dùng hết khả năng để quyết đấu thế nhưng vẫn không phải là đối thủ.
Tình huống này đã dọa sợ nhiều sinh linh đang ẩn núp, quá mạnh mẽ, tay cụt sau khi rời khỏi thân thể lại có thể giết được hai tên cường giả.
Phịch, đến lúc này cánh tay cụt kia mới trở lại và nối liền với người Thạch Hạo, chỗ nối có phù văn lóng lánh, tinh lực bốc lên và từ từ khép lại.
Tào Vũ Sinh, Thanh Y, Thỏ nhỏ cũng đã đến gần.
"Những người kia... " Đả Thần Thạch hỏi cách giải quyết họ thế nào.
Tào Vũ Sinh nói: "Nói nhiều làm gì, giết sạch, lúc nãy bọn họ đã không có ý tốt, sát ý rõ ràng, bây giờ đã rút lui thì nghi rằng sẽ không có chuyện gì sao?"
Tên mập bình thường đều cười híp mắt, mặt tròn vo ra vẻ hiền lành, thế nhưng bay giờ lại mạnh mẽ quyết liệt, đề xuất giết toàn bộ.
"Đều giết đi, Thạch Hạo mới bước ra bước kia, chúng ta còn chưa biết hắn đã củng cố hay chưa, không thích hợp để lộ thông tin, miễn rước lấy đại địch đánh giết." Thanh Y cũng nói.
Lúc này nàng rất quyết đoán, tuy vẫn xuất thế siêu phàm thoát tục nhưng đã thêm phần lạnh lẽo.
"Ấy da, ta chỉ bắt sống thôi, tiến lên." Thỏ nhỏ kêu to rồi đuổi theo.
Riêng Thạch Hạo thì từ lâu đã phóng đi, vừa chữa thương vừa đuổi đến gần, kiếm thai chém tới, ánh kiếm huy hoàng đè ép cả nhật nguyệt, quá mức rực rỡ.
Hắn quả thực giống như đang thu gặt rơm rạ vậy, cầm kiếm tiên quét ngang một đám người, gần hai mươi vị cao thủ không ai có thể ngăn cản, toàn bộ bị đánh gục.
Một ít người còn lại thì bị Tào Vũ Sinh, Thanh Y, Đả Thần Thạch ở phía sau chia ra đuổi theo, cũng không một ai thoát được.
Sát trận của Mập mạp một khi triển khai thì sương mù hỗn độn đều tản ra và lộ hết sự sắc bén, thanh lý sach sẽ những người ở vị trí đó.
Trận chiến này không có bất ngờ gì, một đám người có ý đồ xấu, mang theo sát ý mà đến đều mất mạng, không một ai chạy thoát.
"Thiên quốc!" Thạch Hạo hừ lạnh một tiếng.
Trong chiến dịch này, tổng cộng có bốn Liệp sát giả của Thiên quốc với sức công kích rất mạnh, tất nhiên là vẫn đang truy tìm tung tích Thạch Hạo, vẫn muốn ám sát hắn.
Nơi này đậm mùi máu tanh, mặc dù Thạch Hạo đốt sạch mọi thi thể nhưng vẫn có mùi máu bay về phương xa.
Trước đây không lâu, Thạch Hạo nhóm lên ba ngàn ngọn lửa, trên đường đá gây ra động tĩnh quá lớn nên đã kinh động rất nhiều người, không ít tiểu thiên thế giới đều có sinh linh tìm tới.
Rất rõ ràng, Liệp sát giả là người nhạy cảm nhất nên chạy đến trước tiên và cũng gặp nạn đầu tiên.
Lúc này, nơi xa lại có sóng chấn động, một ít sinh linh khác cũng đến để tra xét, cách rất xa đã nghe mùi máu tanh, trong lòng đều rung động.
"Đi thôi, không nên xen vào." Không ít người lập tức rút lui.
Có một số người vẫn tiếp tục tiến tới, khi thấy Hóa huyết thần châm bị đánh nát thì từng người đều biến sắc, cũng đều nhanh chóng rời đi không muốn tiến thêm nữa, cảm giác địa phương này quá nguy hiểm.
Trên ba ngàn đường đá, Thạch Hạo ngồi xếp bằng, vừa dùng Bán tham quả trị thương vừa yên lặng cảm nhận tác dụng diệu kỳ của tia tiên khí kia.
Khí tiên đạo, quả thực tựa như có thể nối liền với trời đất khiến pháp lực cuồn cuộn không ngừng, tinh khí đất trời theo vào không ngớt, điều đó có nghĩa là không sợ quần chiến, là lý do khi ngang dọc trong trăm vạn đại quân cũng không ai địch nổi.
Khí này có thể làm thoải mái thân thể, chăm sóc nguyên thần, tác dụng vô cùng kỳ diệu, kết hợp cùng thân thể sẽ khiến cho ngày càng mạnh hơn.
Thạch Hạo ăn nhiều thần quả, trên người tỏa ra ánh sáng lung linh, bảo huyết rít gào, trong người như có sấm nổ, các vết thương khép lại, tay cụt nối liền
Lúc hắn mở mắt ra tựa như cầu vồng vắt ngang trời.
"Thế nào?" Thỏ nhỏ hỏi, chớp chớp đôi mắt to, tuy là hỏi hắn nhưng cũng đang liếc kiếm thai cổ xưa nằm ngang trên hai đầu gối hắn.
"Thương thế đã không còn vấn đề gì rồi!" Thạch Hạo nói, nhưng lại âm thầm nhíu mày.
Lúc hắn trị thương thì giật mình phát hiện, pháp tắc của kỳ lạ và khó hiểu kia vẫn còn lưu lại một tia bí lực hòng phá nát thân thể hắn, chưa thể trị dứt điểm được.
Việc này làm hắn lo lắng, thứ kia không thể gạt bỏ.
Sau đó hắn lại nghĩ tới đốm lửa do ký hiệu thần bí tạo thành trong cơ thể kia, nó rõ ràng có thể nghiền nát sức mạnh của pháp tắc kỳ lạ kia nhưng lại không thèm để ý tới.
Nên biết, đốm lửa này lúc ở vực sâu từng phát ra uy thế để đốt sạch khói xám, lọc sạch nơi đó.
Suy nghĩ kỹ càng thì hắn cảm thấy đây cũng không phải là chuyện xấu, lưu lại một tia sức mạnh kỳ lạ trong thân thể để hắn lúc nào cũng áp chế, liên tục chống đỡ, càng có thể hiểu biết sâu sắc hơn về bản chất của nó.
Không lẽ đốm lửa kia cố ý chừa lại cho hắn sao?
"Kiếm thai này xem ra thật không tầm thường, có lai lịch ra sao?" Tào Vũ Sinh hỏi.
Bởi vì bọn họ tận mắt nhìn thấy thanh kiếm xám tro này, nó không có chút lộng lẫy nào vậy mà khi phát uy thì ánh kiếm huy hoàng lại đè ép nhật nguyệt, có thể dễ dàng cắt đứt hư không.
Ai cũng biết, chiến kích hư không bởi vì có hoa văn trời sinh nên mới có thể phá tan hư không được.
Mà thanh kiếm này hoàn toàn là dựa vào độ sắc bén, không thể cản!
"Thực tế thì nó cũng chưa được mài lưỡi kiếm, chưa trọn vẹn." Thanh Y nói.
"Ta cũng không biết lai lịch của nó, chắc là của quái thai cổ đại lưu lại." Thạch Hạo nói, có thể lấy được thứ này cũng là nằm ngoài dự liệu của hắn.
Đã mấy lần gặp phải khó hiểu, tuy binh khí của những sinh vật kia đều rất siêu phàm thế nhưng một khi bọn họ chết đi thì bảo cụ cũng tan biến theo.
Chỉ có kiếm thai này là khác biệt, chất liệu chắc chắn là quý hiếm nên mới có thể trường tồn cùng thế gian.
"Là nó." Lúc chưa ai đoán ra lai lịch của nó thì Hư thiên thần đằng chạy đến và rất kích động, cũng có chút u ám nhìn chằm chằm kiếm thai rồi xem đi xem lại.
"Ngươi biết sao?" Thạch Hạo hỏi.
"Nó là kiếm Đại La." Hư thiên thần đằng nói.
"Cái gì, nó chính là thanh kiếm kia?" Thanh Y biến sắc, rất là giật mình.
"Tiên kiếm Đại La, từng thuộc về một vị Ngũ Quan vương, hắn đã biến mất ở Tiên cổ và thanh kiếm này về sau cũng không biết tung tích." Thỏ nhỏ cũng kêu to.
Thạch Hạo trong chốc lát cũng biết, Hư thiên thần đằng đã nói, nó từng đi theo một vị quái thai cổ đại, người nọ xưng hùng năm đời, vô địch trong Tiên cổ.
Tất cả thiên tài, kiệt xuất khắp nơi ở trước mặt hắn đều phải lu mờ, xa không là đối thủ của hắn.
Thế nhưng, cuối cùng hắn vẫn là chết đi, lúc bước ra bước kia thì xảy ra chuyện, bị khói xám mang đi, từ đó biến mất.
"Hóa ra là hắn!" Thạch Hạo gật đầu, trên thuyền cổ màu đen, người kia để lại cho hắn ấn tượng vô cùng sâu sắc, mặc dù đã chết nhưng vẫn có phong thái vô địch.
Mấy vết thương nguy hiểm đến tính mạng trên người của Thạch Hạo đều do người cầm kiếm thai kia lưu lại, một lần suýt chém bay đầu của hắn, một lần suýt xuyên thủng trái tim.
Người kia nếu còn sống, nhất định càng đáng sợ hơn!
"Kiếm này có từ rất lâu đời, chỉ là phôi thô, vẫn chưa rèn luyện xong, vô cùng cổ xưa." Hư thiên thần đằng nói.
Sau khi biết là thanh kiếm kia thì Thanh Y, Tào Vũ Sinh, Thỏ nhỏ đều hiểu rõ bởi vì từng nghe đồn đại về nó.
Chất liệu của nó là vô thượng, chính là tiên kim Đại la, là một kiếm thai trời sinh, không phải được đúc thành, lúc đào ra từ trong mỏ quặng thì đã là như vậy, hình dạng trời sinh.
Đây là vật liệu vô thượng, ngay cả Chân tiên của kỷ nguyên trước đều khó mà đạt được, quý giá và hiếm đến mức không thể tưởng tượng!
"Tất nhiên, chỗ khác thường nhất chính là, bởi vì là kiếm thai tự nhiên cho nên vẻ thần bí của nó sẽ càng nhiều hơn, và có rất nhiều truyền thuyết quây quanh thanh kiếm này." Tào Vũ Sinh nói, sau đó nhìn chằm chằm vào thân kiếm, kinh ngạc nói: "Bên trên... thật sự có cảnh tượng Phi Tiên, có loại hoa văn kia!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 887: Tiên kiếm Đại La
Chương 887: Tiên kiếm Đại La