Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Lời kêu gọi kia rất xa xăm, rất yếu ớt, gần như không thể nghe thấy thế nhưng lại rất chân thực, chẳng phải là ảo giác gì.
Thạch Hạo đứng ngay tại chỗ, thân và tâm đều run rẩy, hắn muốn quay về quá khứ thế nhưng nếu hắn bước lên trên tế đàn thì sau đó sẽ làm được gì?
Chiếc đỉnh kia không cách nào tới đây và cũng không cách nào hoàn toàn hiện ra được.
Ngoài ra, tế đàn không hoàn chỉnh kia quá mức cổ xưa, hơn nữa đại chiến ngày xưa đã khiến tế đàn này mất đi một nửa, cơ bản không cách nào truyền tống được sinh linh và đồ vật.
"Vù!"
Tế đàn phát sáng, phù văn cổ xưa không cách nào nhận biết được, tất cả đều vô cùng thấn bí, là hoa văn thuộc về Tiên đạo ư?
Rầm!
Sau đó, chiếc đỉnh ba chân hai tai mờ ảo kia chấn động mạnh, xuyên thấu qua thời không, qua quy tắc, nó muốn hiển hóa một cách chân thực lên trên tòa tế đàn này.
"Hoang..."
Tiềng vù vù vang lên, đằng sau còn có cả chữ viết thế nhưng lại bị cắt đứt, không thể nghe thấy được gì.
Chiếc đỉnh này rất cổ xưa và thần thánh, trong tích tắc nó hiện ra một cách chân thực, đứng ở bên trên tế đàn Tiên lộ được lưu lại từ vạn cổ trước kia thì nó khiến cho cả trời đất chấn động.
Chiếc đỉnh này quá thần bí, bên trên có những đồ án gồm vạn vật như hoa, chim, cá, sâu, cây cỏ, ngôi sao chư thiên, sinh linh đều hiện lên đầy sống động.
Thế nhưng, nó lại dính đầy máu, không chỉ có một vết, bên trong vẻ đỏ sẫm là khí tức chí cao vô thượng.
Tàn niệm của thần thức từ trong đỉnh truyền ra ngoài rồi kêu gọi nó tiến tới và leo lên tế đàn, tiến vào bên trong chiếc đỉnh kia, cùng nó rời khỏi nơi này và tiến vào một chiến trường bao la khác.
Không hề có địch ý và cũng chẳng phải là mộng ảo, đó là lời kêu gọi vô cùng chân thực và cấp bách, muốn hắn nhanh chóng đi tới.
"Xảy ra chuyện gì thế, ta biết các ngươi sao?" Hô hấp của Thạch Hạo trở nên dồn dập, đã mấy lần hắn muốn bước chân tiến lên tế đàn cổ xưa này.
Hắn có một loại kích động muốn tung hoành thiên địa, ngao du vạn cổ, chinh chiến cùng sinh linh mạnh mẽ nhất!
"Xoẹt!"
Chiếc đỉnh nhanh chóng mờ đi và biến mất trên tế đàn, nó chỉ để lại một bóng mờ chứ không cách nào hiện ra ở đây được.
Rất rõ ràng, để hiển hóa hoàn toàn ở nơi này thì cần tiêu hao sức mạnh vô tận.
Nó chỉ có thể đứng ở trong một hư vô mờ ảo và chờ đợi để tiếp đón, chờ đợi có người tới giúp đỡ một phần sức lực, nó phải gánh chịu vô cùng vô tận quy tắc.
"Tại sao lại mời gọi ta, biết ta ư?" Thạch Hạo thất thần.
Trong lúc vô tình hắn đã cất bước đi tới gần tế đàn này, hắn thật sự rất muốn biết chiếc đỉnh này sẽ dẫn hắn tới nơi đâu.
Bỗng nhiên, lông tơ toàn thân hắn đều dựng đứng, cơ thể căng cứng nên nhanh chóng lùi về nơi xa, rời xa tòa tế đàn này.
Từ khi bước lên con đường của chính mình, bước ra bước cuối cùng kia và tu ra một luồng tiên khí thì thần giác của hắn vô cùng nhạy bén. Luôn có thể nhận biết trước một bước nguy hiểm đang ập tới.
Lúc này, cả da đầu hắn đều tê dại, rất rõ ràng, nơi này có nguy hiểm vô cùng lớn, nếu như tiến lên thì nhất định phải "người chết đạo vong."
"Đây là cạm bẫy ư, hay là một loại mê hoặc cố ý hấp dẫn ta tiến về trước, rồi sau đó giết chết ta?" Hắn nghi ngờ và sợ hãi trong lòng, lúc này không ngừng rút lui.
Tế đàn không hoàn chỉnh và to lớn kia lấp lánh ánh sáng kỳ dị, xung quanh xuất hiện từng vệt sáng rực rỡ.
Ánh sáng này rất kinh người, mạnh như Thạch Hạo mà tâm thần cũng bị ảnh hưởng rất lớn, hắn cảm thấy nguyên thần như muốn rời khỏi cơ thể rồi tan vào bên trong lưu quang kia.
Hắn rất rõ ràng, làn khí lành Tiên đạo tình cờ nhìn thấy ở bên dưới vực sau này chắc chắn chính là kỳ cảnh, mọi người đều cho rằng là Tiên khí xuất thế hiện lên bên dưới đáy. Nhưng kỳ thực, đây chỉ là ánh sáng do truyền tống trận cổ xưa này phát ra mà thôi.
"Ừm, ánh sáng này..."
Thần sắc của Thạch Hạo trở nên nghiêm túc, những ánh sáng kỳ dị mà hắn nhìn thấy có thể khiến hư không uốn lượn, từng vết nứt lan tràn, trong lúc nhất thời hắn nhìn thấy không ít xác ướp cổ đang trôi nổi bên trong khe hở kia.
Đồng thời, trang phục của những sinh linh trôi nổi trong những khe hở kia chẳng hề giống nhau, tựa như không thuộc về cùng một niên đại.
"Tựa như là khí tức của thứ còn sống, khe hở hư không này có liên kết với một vài cổ giới?"
Nội tâm của hắn hốt hoảng, cảm thấy nơi đây quá hỗn loạn khiến người khác sinh ra ảo giác, muốn bản thân hóa thành hư vô không còn tồn tại trên đời, tiến vào trong những vết rách hư không lớn này.
"Ầm!"
Đột nhiên, bên trên vực sâu có sinh linh rơi xuống, tổng cộng có bốn người.
Trong đó có hai bộ thi thể rớt xuống ở phía ngoài cùng, nện mạnh vào trong đống hài cốt kia, sau đó cũng chẳng hề có dị thường nào nữa, mà hai bộ thi thể khác thì lại xuất hiện bên rìa tế đàn, lúc này bị ánh sáng kia quét trúng thì xảy ra biến hóa kinh người.
"Sức mạnh này lớn tới cỡ nào chứ?!" Thạch Hạo trợn tròn hai mắt, kinh ngạc trong thôi
Một bộ thi thể vốn là một người trẻ tuổi, thế nhưng chi trong nháy mắt lão hóa, mái tó đen nhanh chóng trắng như tuyết, da thịt sắn chắc trở nên chảy xệ, sau đó là rạn nứt và tách khỏi thân thể.
Biến hóa này rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành, cả người hắn già nua rồi vỡ nát hóa thành bụi trần, biến mất hoàn toàn.
"Tế đàn này... rất đáng sợ!" Thạch Hạo sợ hãi, vừa nãy nếu hắn không lùi về sau đúng lúc thì hơn nửa sẽ đi theo gót chân của người này.
Một bộ thi thể khác cũng đang biến hóa thế nhưng không giống thi thể trước, việc này khiến Thạch Hạo ngạc nhiên và nhìn chằm chằm nơi ấy.
Bộ thi thể kia là một người trung niên, nhưng hiện giờ trở lại thành trai tráng, mặt mày non nớt sau đó chuyển hướng về trẻ con, ánh sáng nơi đó vô cùng lấp lánh.
Nhưng mà, lúc này tế đàn chấn động, đứa bé kia cứ thế hóa thành tro bụi.
Con mắt của Thạch Hạo huyễn diệt nhìn chằm chằm tế đàn, rất lâu sau chẳng hề nói năng gì, nơi đây quá yêu tà, sức mạnh kia quá khủng khiếp, cơ bản không phải sức người là có thể chống được.
Hắn cũng có Luân Hồi thuật thế nhưng nếu chống lại tế đàn này thì tựa như đang đối mặt với biển lớn, không phải cùng một cấp độ!
Không gian nơi này không được ổn đỉnh, mà thời gian cũng gần như là hỗn loạn, nắm giữ lực phá hoại đáng sợ và kinh người!
Thạch Hạo lấy ra hai cây thánh dược rồi quăng về hai nơi nhất định, sau đó hắn mở Thiên mục quan sát kỹ càng biến hóa của chúng.
Một trong hai cây thánh dược, đầu tiên là thu nhỏ lại, trở nên tươi non mơn mỡn, sau đó lại hóa thành một hạt giống rồi cuối cùng nổ tung trong hư không.
Một cây thánh dược khác thì biến hóa càng kinh người hơn, nó đang nhanh chóng sinh trưởng, búp hoa tỏa ra rồi sau đó héo úa, trái cây được kết rồi rơi xuống bên dưới.
Còn thân cây thì nhanh chóng khô vàng, mặc dù là thánh dược thế nhưng cũng sẽ có một ngày mục nát, không thể trường tồn vĩnh viễn được, cho nên nó tan vỡ quy lại trong bụi bặm.
Mà những hạt giống kia lại xuất hiện biến hóa kinh người, chỉ trong nháy mắt đã mọc rể nảy mầm, hòa quang lấp lánh rồi nhanh chóng sinh trưởng, rất nhanh nó đã sinh trưởng thành một cây thánh dược.
Tiếp đó, những cây thánh dược kết hạt giống rồi rớt xuống dưới, mà bản thân thì hủy diệt, nhanh chóng lão hóa và trở thành bụi trần.
Thạch Hạo trợn tròn mắt, chỉ trong giây lát khắp nơi trong khu vực này đều là thánh dược, hào quang rực rỡ, dược hương nồng nặc tới kinh người.
Tế đàn này quá nghịch thiên, không những có thể khiến sinh linh trở nên già nua mà dược thảo cũng có thể nhỏ lại, chính là luồng ánh sáng kia đã khiến những cây dược thảo nhanh chóng trưởng thành, việc này đã đủ chấn thế rồi.
Nếu như bị người khác đạt được thì sẽ thành ra gì đây?
Khắp nơi đều là thánh dược, quang vụ mờ mịt, những thánh quang hóa thành từ dược hương nồng nặc bao phủ nơi này khiến Thạch Hạo như muốn vũ hóa phi thăng.
"Bụp!"
Đáng tiếc, khi tế đàn chấn động thì nơi này không còn ổn định nữa, tất cả đều nứt ra.
Liên miên dược thảo đều nát tan rồi hóa thành tro tàn, tất cả đều chết sạch, không còn tồn tại nữa
Một vệt sáng đảo qua, xung quanh tế đàn trở nên sạch sẽ, không còn sót lại bất cứ thứ gì nữa
Rất lâu sau Thạch Hạo cũng chẳng nói gì, hắn chỉ biết nhìn tế đàn, nhìn chiếc đỉnh mờ ảo kia, nơi đây khiến người khác quá chấn động và cũng làm cho tâm tư suy nghĩ rất nhiều, quá nhiều liên tưởng xuất hiện.
Rõ ràng, thời gian nơi này hỗn loạn, không gian bất ổn, vô cùng kỳ dị, là một nơi nghịch thiên!
"Tam thế đồng quan thoát đi, ta hiểu, có thể hiểu được."
Rất lâu sau thì Thạch Hạo mới mở miệng.
"Nhưng mà, chiếc đỉnh kia có lai lịch ra sao, vì sao lại muốn tới nơi này, ta cũng chưa hề gặp qua thứ này bao giờ. Lúc ở trên đại thảo nguyên của Hỏa châu, mở ra quan tài đồng kia thì những dị tượng mà ta nhìn thấy cũng chẳng hề có bóng dáng của nó."
Thạch Hạo cau mày, trong lòng không hề yên tĩnh, hắn suy đoán một vài trường hợp vô cùng kinh người thế nhưng cũng không cách nào chứng thực được.
"Nó tới từ nơi nào, quá khứ chưa hề xuất hiện, đương đại thì không có chút tin đồn nào, vậy tại sao nó lại gọi mời ta?" Thạch Hạo lẩm bẩm.
Chỉ là, với sức lực hiện giờ của hắn thì không cách nào bước lên được tế đàn kia, nếu không đầu tiên là bản thân không chết già thì cũng biến thành trẻ nhỏ rồi bị hư không xóa bỏ.
Thời không nơi này thay đổi thất thường, cơ bản không hề ổn định, đương đại có mấy sinh linh đã tới đây chứ, chỉ cần tiếp cận thì nhất định phải chết.
Một mình Thạch Hạo trầm mặc rất lâu, hắn tựa như hóa đá dõi mắt nhìn tế đàn, rất muốn xem rõ nơi ấy.
Nơi này có quá nhiều điều thần bí, được sương mù bao phủ, với thực lực hiện giờ của hắn thì hoàn toàn không thể nào phá giải được.
"Sẽ có một ngày ta nhất định sẽ trở lại, bước lên tế đàn này và đi tới nơi không biết kia để tìm hiểu ngọn ngành!" Thạch Hạo lập lời thề.
Không thể tháo mở những mê hoặc này thì lòng Thạch Hạo luôn thấy bất an, luôn cảm thấy không được vui vẻ, tương lai nhất định sẽ trở lại.
"Ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn nữa!"
Thạch Hạo lớn tiếng nói, hiện giờ nếu như hắn có năng lực leo lên tế đàn kia và cùng chiếc đỉnh ấy rời đi, vậy sau đó sẽ làm cái gì?
Với thực lực trước mắt của hắn thì cơ bản không thể tham dự vào cuộc đại chiến đầy thê thảm khó mà tưởng tượng kia được.
Đồng thời, hắn còn nghĩ tới những việc khác, thiên địa này phải thay đổi, vừa hoang vắng lại vừa bất ổn, đại loạn nhất định sẽ bao phủ khắp Cửu thiên Thập địa này.
Hơn nữa, trận chiến ở kỷ nguyên Tiên cổ kia rất có thể sẽ tái hiện lại và tiếp tục kéo dài, lúc ấy thế gian chắc chắn sẽ vô cùng kinh khủng.
Dù sao, mấy người Liễu Thần trước kia cũng đều thất bại, chỉ có thể lưu vong.
Tất cả những thứ này đan xen với nhau, không chỉ có một chiến trường, xuyên thấu qua vạn cổ, thời gian dần trôi qua, năm tháng biến thiên thì cũng sẽ phải cân nhắc lại.
Không gian, thời gian, nối liền cổ đại ngày ngay, địa vực không giống chiến trường khác hẳn, tương lai chắc chắn sẽ vô cùng thế thảm thế nhưng rất có thể sẽ vô cùng chói lòa!
"Ta muốn trở nên mạnh mẽ, đăng lâm lên đỉnh cao nhất của thần đạo, quét ngang tất cả địch!" Thạch Hạo nói.
Sau đó hắn dứt khoát rời khỏi nơi này, hắn phải lên trên vực sâu và bắt đầu quật khởi từ đây, khai phá tất cả tiềm lực của bản thân mình!
Lúc Thạch Hạo đi tới bên dưới vách đá và chuẩn bị leo lên trên thì hắn quay đầu lại, lần nữa lộ vẻ khiếp sợ.
Chiếc đỉnh mở hồ kia hiển hóa ra thế nhưng lúc này lại có một người từ bên trong bước ra ngoài!
Người này rất mông lung, vô cùng mờ ảo, không cách nào nhìn rõ được, người ấy đứng trên tế đàn.
"Đây là..." Thạch Hạo khó tin nhìn về nơi ấy, bước chân ngừng lại.
"Vèo!"
Tế đàn rung chuyển, nó không hề ổn định, nơi đó phát ra ánh sáng mờ ảo và một thông đạo không được vững chắc hiện ra, người kia bước vào rồi không thấy đâu nữa.
"Có người đi tới và tiến vào trong thông đạo hư không kia để rời khỏi nơi này, đến cùng... đi về đâu?" Âm thanh của Thạch Hạo run lên.
Rất lâu sau, ánh mắt hắn trở nên kiên định, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Đây chính là những hình ảnh được lưu lại từ ngày xưa, là những dấu ấn tái hiện lại, những gì ta nhìn thấy vừa nãy cũng không phải vừa xảy ra."
Người kia là ai, sẽ có một ngày có thể gặp được sao?
Nếu như nhìn thấy thì hắn có thể biết được đến cùng là người nào đang mời gọi mình, muốn hắn tham dự đại chiến ra sao.
Thạch Hạo cũng không dừng lại nữa, hắn dọc theo vách đá nhanh chóng leo lên trên.
Bên trên vực sâu có rất nhiều sinh linh.
"Hoang ở nơi nào, đại nhân nhà ta muốn gặp hắn." Có người lớn tiếng hỏi đám người Thanh Y.
"Tu sĩ của Đọa Thần lĩnh." Tào Vũ Sinh biến sắc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 899: Di mê
Chương 899: Di mê