Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Dễ dàng như vậy?
Xa xa tất cả những người đang xem cuộc chiến đều tê cả da đầu, ngay cả Cổ Thánh tử cũng sẽ chết ư? Trong một ngày tam đại vương giả mất mạng, quá mức chấn động!
"Hả?"
Thạch Hạo thất kinh, kiếm thai như cầu vồng, ánh sáng huy hoàng soi sáng đè ép nhật nguyệt, rực rỡ không thôi! Lúc này như bẻ cành khô đâm thẳng vào mi tâm, máu tươi bắn lên, thế nhưng lại không xuyên ra sau ót.
Chuyện gì xảy ra? Những người khác cũng đều ngạc nhiên.
Mọi người nhìn chăm chú, quan sát kỹ càng thì tất cả đều khiếp sợ.
Tuy mi tâm của Cổ Thánh tử có vết máu thế nhưng lại mở ra một cánh cửa cực kỳ thần thánh, từng sợi khí hỗn độn tràn ra, hào quang dâng lên tựa như một toà động phủ cổ xưa đang nuốt kiếm thai kia vào.
Điều này khiến người ta không thể không kinh ngạc, đây là loại thần thông gì mà lại mở ra ở mi tâm và hình thành nên cánh cửa, thậm chí ngay cả kiếm thai sắc bén như vậy mà vẫn có thể nuốt vào, khó mà tin nổi.
Giờ phút này, đánh giá của mọi người với Cổ Thánh Tử liền thay đổi, người này rất ghê gớm!
Cuối cùng thì mọi người cũng ý thức được, bất kỳ vị quái thai cổ đại nào cũng đều có chỗ hơn người, nếu không sao có thể xưng tôn một đời, sao có thể xưng bá một khoảng thời gian?
"Cửu Thiên thập Địa, Thần Ma dung hợp, giết!" Cổ Thánh tử rống to, lúc này hắn cũng giết đến đỏ cả mắt.
Thân ảnh khổng lồ từ khắp các nơi trong thiên địa lao xuống kết hợp lại với thân thể của hắn, đây là anh linh, là tàn hồn của cường giả ngày xưa chết trận để lại.
"Ầm!"
Đòn đánh này khiến cho trời long đất lở, cát bay đá chạy, thần khóc ma gào, quá kỳ lạ.
Một trận âm phong bao phủ toàn bộ sơn mạch, rất nhiều tảng đá nặng mấy trăm ngàn cân giống như lá rụng bay đầy trời, đập cho hư không nổ vang, toàn bộ những đám mây trên trời đều tan hết.
"Ầm!"
Thạch Hạo chạm chưởng với hắn, thân thể đau nhức, bởi vì vết thương trên người hắn quá nhiều, trước kia đều chia năm xẻ bảy, loại chiến đấu này rất bất lợi với hắn.
Thân thể Cổ Thánh tử phát sáng, từng tia khí hỗn độn từ lỗ chân lông phun trào ra ngoài, đây là sự thể hiện của thân thể khi ngâm qua bảo dịch thần bí, kiên cố bất diệt.
Hắn kiêng kỵ nhất chính là thanh tiên kiếm Đại la, mà hiện tại đã tạm thời bị hắn lấy đi và giam cầm, việc này giúp hắn thở phào nhẹ nhõm.
Trong thiên địa, sấm sét không ngừng, tia chớp đan xen, đó là cuộc cận chiến giữa hai người. Sau khi anh linh chiến hồn gia nhập, quỷ khóc thần gào, âm phong gào thét, rất nhiều ngọn núi đều rời khỏi mặt đất bay lên trên không, sau đó nổ tung.
Cảnh tượng dị thường kinh khủng!
Ầm!
Lại là một đòn, máu tươi cả người phun ra từ những vết thương trước đó.
Lẽ nào Cổ Thánh tử sẽ lật ngược tình thế, sẽ giết được Hoang? Những sinh linh vốn đang chạy trốn đều dừng lại và chờ đợi kết quả.
Cổ Thánh Tử thiêu đốt thần lực khiến bản thân đạt đến cực tốc. Bức Thạch Hạo cận chiến với hắn, hắn nhìn ra thể xác của đối phương dày đặc vết thương, đây là cơ hội tốt nhất.
Thạch Hạo máu me khắp người, hắn thừa nhận rằng, trạng thái hiện giờ xác thực vô cùng tồi tệ, không thích hợp kịch chiến. Nhưng lmà, những người này liên thủ đột kích giết hắn. Nếu không diệt trừ, để họ chạy thoát thì lần sau cũng không biết lúc nào mới có cơ hội đánh gục.
Lần này hắn tu ra luồng tiên khí thứ hai, nhất định chấn động cả di tích Tiên cổ, e là cường giả ở rất nhiều Tiểu Thiên Thế Giới đều biết được, cho nên địch thủ sẽ tránh né.
"Luân Hồi!"
Thạch Hạo khẽ quát. Hắn dùng loại bảo thuật không có sóng thần lực, cũng không có mênh mông phù văn như thế này, chỉ có một quyền thẳng tắp như vậy!
Ban đầu, cũng không có sức mạnh như bẻ cành khô, ngay cả mảnh vỡ thời gian đều biến mất. Có chỉ là một quyền đẩy ngang mà thôi!
"Hả?!" Cổ Thánh tử thất kinh, trong lòng dâng lên từng cơn hàn ý nên vội vàng tránh né.
Vù!
Đột nhiên, nắm đấm của Thạch Hạo phát sáng, vẫn không phải là thần lực mà là xích thần trật tự, ào ào ào vang vọng, từ bên trong quả đấm của hắn lao ra.
Keeng keeng!
Mấy chục sợi xích thần trật tự mang theo sức mạnh thời gian đánh hết lên người Cổ Thánh tử, không đâm thủng khí hỗn độn đang lưu chuyển quanh thân thể hắn, mà lại quấn lấy hắn.
"Mở cho ta!"
Cổ Thánh Tử hét lớn, linh cảm được tình huống không ổn.
Nhưng mà, mấy chục sợi xích thần này cũng không đứt rời mà phi thường cứng cỏi, phát sáng rực rỡ, càng thắt càng chặt, quả thực muốn đi vào trong máu thịt của hắn.
"Không!" Cổ Thánh tử kêu to, xích thần này không làm gì được bên ngoài thân thể thế nhưng có một luồng pháp tắc không tên tác dụng tiến vào trong cơ thể hắn, điên cuồng xung kích vào trong.
Da thịt ngoài thân hắn kiên cố bất diệt, có tác dụng tương tự như Bất Diệt Kim Thân.
Thế nhưng, phủ tạng bên trong lại chưa từng được bảo dịch tẩm bổ, không thể chống lại quy tắc và sức mạnh trật tự xuyên thấu qua làn da tiến thẳng vào trong này.
"Vì sao phòng ngự không được?!" Cổ Thánh Tử khiếp sợ, xích thần trật tự kia phảng phất như những sợi xích tiến vào thân thể hắn, không thể ngăn cản.
Tiên khí!
Rất nhanh hắn giác ngộ, hai luồng tiên khí kia hòa vào bên trong xích thần trật tự này, mang theo áo nghĩa pháp tắc, có thể xuyên thấu từ bên ngoài xông vào bên trong thân.
"Không!"
Cổ Thánh tử kêu to, miệng tụng kinh văn Cửu Thiên Thập Địa nhanh chóng ngăn cản lại, đồng thời xuất ra luồng tiên khí của bản thân, xua đuổi sức mạnh trong cơ thể.
"Vù!"
Thân thể hắn run lên, nhanh chóng lão hóa, sức mạnh Luân Hồi đang phát huy tác dụng.
"Vô dụng, lúc trước khi ngươi chiêu hồn, dẫn ta từ trong hư không tối tăm trở về, đối với ta mà nói, cơ thể ngươi tựa như một ngọn hải đăng, bây giờ cũng là như thế, tiên khí cộng hưởng cùng ngươi, ngươi ngăn không được!" Thạch Hạo nói.
Trong nháy mắt, Cổ Thánh tử như già đi mấy ngàn năm, mấy vạn năm, bị xích thần Luân Hồi ràng buộc, cơ năng thân thể cấp tốc giảm xuống.
Đáng sợ nhất chính là, cánh cửa trên mi tâm của hắn bất ổn, bắt đầu rung động.
"Phốc!"
Tiên kiếm Đại la lao ra, sau đó quay lại và chém mạnh xuống.
Huyết quang đỏ đậm bay lên, vết máu rơi ra từng mảng lớn, đầu người bị chém bay, ngay cả nguyên thần trong đó đều bị cắt đứt.
Trong hư không, các loại tiếng tụng kinh biến mất, vẻ yên tĩnh bao trùm.
Nguyên thần tan nát của Cổ Thánh tử muốn bỏ chạy nhưng đáng tiếc Thạch Hạo không cho hắn bất cứ cơ hội nào, giơ tay, một mảnh xích thần trật tự lao ra phong tỏa hư không, trong tiếng phốc phốc, chém chết toàn bộ những điểm ánh sáng kia.
Tại chỗ chỉ còn lại một tia tiên khí, hắn vẫy tay, cuốn nó trở về.
Luồng tiên khí thứ hai trong cơ thể Thạch Hạo phát sáng, bắt đầu luyện hóa sợi bạch khí nhàn nhạt này của đối phương, rút lấy tinh hoa để sử dụng.
"Sợi tiên khí của sát thủ Thiên quốc đâu rồi?" Thạch Hạo nhíu mày, lẽ nào đã bị luyện hóa trong lò thiên địa rồi?
Đến đây, Cổ Thánh tử, Quân Đạo, Vương giả cổ đại của Thiên quốc, tất cả đều bị tiêu diệt, một đám cường địch chết sạch sẽ.
Thạch Hạo đứng tại chỗ, đột nhiên trong lòng có cảm ứng, nhìn về hướng trời xa.
Núi xa, một bóng người cao ráo được bao phủ trong sương mù nhàn nhạt xuất hiện, phiêu dật xuất trần, tựa như một vị "Trích Tiên".
Đó là một thanh niên trẻ tuổi, phong thần như ngọc. Có dáng vẻ như Tiên đắc đạo hồng trần, không hề có một chút khói lửa, siêu nhiên và tuyệt thế.
Hắn mặc áo xanh, tay cầm một cây sáo ngọc. Tay áo phấp phới, thân thể mang theo ánh sáng nhàn nhạt, ngay cả sợi tóc cũng óng ánh, yên tĩnh và kỳ ảo, bình tĩnh đứng nơi đó.
Là một người thanh niên thế nhưng lại siêu trần thoát tục như vậy, khiến người ta vừa nhìn thấy liền khó có thể quên.
Con ngươi Thạch Hạo co rút lại, hắn nhận ra người này, bởi vì ấn tượng quá sâu sắc. Đây là người bí ẩn bế quan trong Hung sào, đã từng chôn giết vô số thiên tài gồm cả quái thai cổ đại.
Dựa theo manh mối Long Nữ phát hiện được ở Hung sào, ít nhất thì người này đã ra vào Tiên cổ sáu, bảy đời, mỗi lần đều bế quan ở Hung sào.
Dựa theo tình huống nắm được, tới hiện giờ thì thanh niên siêu trần thoát tục này cũng là số một, số hai bên trong Tiên cổ, là chí cường giả đầu tiên tu ra tiên khí.
Ngày đó, nếu không kiêng kỵ sừng rồng tổ truyền của Long Nữ cùng cây cung cổ thần bí của Trường Cung Diễn thì chắc chắn không ai trong bọn hắn có thể ra khỏi Hung sào, đều sẽ bị hắn lưu lại.
Lúc này, hắn lại xuất hiện!
Người này sớm đã tu ra luồng tiên khí thứ nhất, thế nhưng từ đầu đến cuối đều không tạo nên một chút động tĩnh nào. Hơn nữa còn thu hút một lượng lớn thiên tài, bố trí một bố cục để giết không dưới hai mươi vạn sinh linh chỉ để tu hành.
Điều này khiến người ta vô cùng hoài nghi rằng, hắn làm thế chỉ vì muốn tu ra luồng tiên khí thứ hai!
Đạo của người này rất đặc biệt, lấy máu quần hùng làm dẫn, lấy phù văn của sinh linh các tộc làm ánh sáng để rèn luyện bản thân, dựa vào đó để mà siêu thoát.
"Người này... "
Thạch Hạo rùng mình, nhìn chằm chằm nơi xa, hắn cũng không thể xác định được người này mạnh mẽ đến mức nào, không thể suy đoán.
Vị thanh niên trẻ tuổi kỳ ảo như tiên này muốn ra tay sao?
"Hả?"
Bỗng nhiên, Thạch Hạo thất kinh, ở một hướng khác, trên một ngọn núi hùng vĩ cũng có một bóng người, chẳng biết xuất hiện từ lúc nào.
Người này rất mơ hồ, cũng rất mông lung đứng ở nơi đó, được khí hỗn độn bao quanh, dường như muốn siêu thoát khỏi vùng thế giới này, độc lập ở chốn vĩnh hằng.
Người này là ai? Không chỉ mình Thạch Hạo kinh dị, mà ngay cả những người khác, gồm cả mấy người dân bản địa cũng đều nghiêm nghị, cảm giác rất thần bí, nhưng dựa vào trực giác của bản thân thì đoán được người này nhất định sẽ vô cùng mạnh mẽ.
Ngay trong lúc này, thanh niên đến từ Hung sào thanh y phấp phới, đặt sáo ngọc đang cầm trong tay lên môi, thong thả thổi lên một khúc sáo như tiên âm đang vang vọng, tịnh hóa toàn bộ Tiểu Thiên Thế Giới.
Từng ký hiệu màu bạc nhảy ra từ những lỗ nhỏ trên cây sao trôi về núi cao xa xa, phảng phất như có sinh mệnh vậy, khiến người ta say mê.
Tiếng sáo như nước, hóa thành sóng gợn màu bạc trôi về bóng người được bao phủ trong khí hỗn độn ở phương xa kia, hình thành tiên khúc êm tai, toàn bộ thế giới cũng bắt đầu tỏa ra ánh sáng lung linh.
Lúc này, vạn hoa đua nở, cây cỏ đâm chồi, chim muông bay múa, cảnh tượng kỳ dị.
Vù!
Hư không run lên, trên ngọn núi lớn, bên cạnh thân thể được khí hỗn độn vây quanh kia hiện lên một cây nhỏ rất mơ hồ nhẹ nhàng lay động, toàn bộ âm phù trôi lại đây đều bị ngăn cản lại.
Thập Quan vương!
Giờ phút này, không chỉ Thạch Hạo thay đổi sắc mặt mà những người khác cũng đều giật mình, ai cũng đều đoán ra người này!
Bởi vì, có lời đồn đại rằng, hắn đạt được một cây non Tiên Đạo, và trồng vào trong cơ thể.
"Trời ạ, ngay cả hai người này cũng đều đến rồi, Hoang tu ra luồng tiên khí thứ hai đã kinh động bọn họ sao?!"
Mọi người chấn động, nếu bàn về sự mạnh mẽ thì hai người này phỏng chừng đều là số một số hai, tuyệt đối có thể xếp hạng đầu, là một trong vài cao thủ nơi này.
Tiếng sáo im bặt, hai người vừa va chạm đã liền thu tay lại.
Tất cả mọi người đều nghi ngờ không thôi, thanh niên cầm sáo ngọc trong tay đến tột cùng là có lai lịch gì? Tựa hồ ngay cả Thập Quan vương cũng kiêng kỵ hắn.
Vù!
Bầu trời phía xa, thánh quang lóng lánh, long văn nằm dày đặc, Thiên đồ ngang trời, có một người đạp trên sách cổ như giẫm vạn dặm non sông tiến đến, bên trong bức tranh đó có núi sông, có ngân hà, cực kỳ rộng lớn.
Áo trắng không nhiễm bụi trần, tóc bạc dài đến eo nhỏ, dung mạo của hắn đẹp hơn cả nữ giới, có thể nói là mỹ nam tử tuyệt thế, mà lại cực kỳ thánh khiết, vô cùng hoàn mỹ.
Lục Quan Vương -- Ninh Xuyên!
Khóe mắt Thạch Hạo giật một cái, đây chính là kẻ địch, một nhân vật kinh khủng siêu cấp.
Ninh Xuyên mạnh tới mức không thể tưởng tượng.
Lúc hắn sinh ra đời liền có cảnh tượng kì dị, trán sinh long văn, lưng vác Thiên đồ, đã từng rọi sáng toàn bộ bầu trời đêm, náo động đời kia.
Tuy rằng một bộ linh thân của hắn từng bị Thạch Hạo đánh giết, thế nhưng cũng không tổn hại uy danh của hắn, đặc biệt là theo tiếng tăm của Hoang càng lúc càng lớn thì càng không có ai cho rằng đó là sỉ nhục cả.
Dù sao thì ngày đó hắn cũng chỉ phát động một bộ linh thân, nhưng đã kinh động ba huynh đệ Thạch tộc, cả ba người liên thủ mới đánh gục được.
"Hừm, còn có người?" Mọi người khiếp sợ, ngoại trừ ba đại cao thủ, còn có người xuất hiện phía không trung xa xa.
"Là quái thai cổ đại, bọn họ muốn làm gì mà đều tới cả thế không biết." Có người biết bọn họ, không khỏi kinh dị.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 942: Người mạnh nhất hiện thân
Chương 942: Người mạnh nhất hiện thân