Dịch: Ngân
Biên: ronkute
"Ngươi..." Mã Nguyên tái xanh mặt mày, dùng tay chỉ chỉ hắn, tên nhóc này quá hỗn xược, cơ bản chẳng hề xem Thiên Thần ra cái gì cả.
"Ngươi cái gì mà ngươi, đã quên lần trước ta đánh ngươi thành ra cái gì rồi à, vậy mà chẳng hề biết điều giả, chút nữa sẽ dạy bảo ngươi thêm lần nữa rồi mới giết chết sau." Thạch Hạo nói.
Mọi người á khẩu, tên quỷ này cái gì cũng dám nói.
Mã Nguyên tức giận tới mức mặt mũi đều méo mó, tên nhóc này lại dám hò hét chỉ thẳng mặt hắn.
"Lão già, ông không phục chứ gì, lần trước còn chưa ăn đòn no à, đúng là kẻ không ăn đòn thì không nhớ mà!" Thạch Hạo tiếp tục chế giễu.
"Thúi lắm!" Mã Nguyên tức giận, thanh danh cả một đời giờ lại bị một tên tu sĩ Thần Hỏa cảnh tép riu xóa sạch, tuy rằng lần trước trúng phải nguyền rủa thế nhưng cũng là do bất cẩn mà tôi.
"Đúng là một lão già mà!" Thạch Hạo cười to.
"Làm càn, quỳ xuống!" Mã Nguyên hét lớn, hắn vận dụng bí thuật Thiên Thần, dựa vào uy thế tinh thần mạnh mẽ của mình quét tới hòng đánh thương thần thức của Thạch Hạo và làm cho tâm thần hắn thất thủ.
Mi tâm của Thạch Hạo phát sáng, thần thức của hắn đã tiếp cận gần bằng Thiên Thần nên cũng không hề yếu bao nhiêu so với lão, cho nên cũng chẳng hề sợ bị áp chế.
"Lão rùa già, ông la hét gì đó hả, tự kỷ à? Đứng đó lẩm bẩm cằn nhằn không biết mệt à, làm thế rất phiền tới người khác đó!" Thạch Hạo khoanh tay lớn tiếng nói.
Lần trước, Mã Nguyên gần như ép chết hắn cho nên lần này hắn cũng chẳng hề để ý để tứ làm gì.
Mã Nguyên lửa giận phừng phừng đồng thời trong lòng chợt rùng mình, thế nhưng hắn lại biết rõ, thiếu niên này đã từng bị thương rất nặng, dính tới vết thương đại Đạo nhưng giờ tinh thần lại vô cùng sung mãn, chẳng còn những thương tổn kia nữa.
Những Thiên Thần khác cũng đã nhìn ra được tinh thần hắn vô cùng tốt, rõ ràng Đạo thương đã khỏi hẳn, việc này đúng là kinh dị, nên biết một khi dính tới Đạo thương này thì dù là bọn họ cũng khó lòng khôi phục được.
Vết thương này, ngay cả Thiên Thần cũng quá nửa sẽ chết, cần phải tốn thời gian rất dài để chữa trị thì mới có khả năng khôi phục lại.
Tên này rất tài giỏi nên cần phải giết ngay, đây là nhận thức chung của mấy vị Thiên Thần nơi đây, Hoang quá kinh người, lại dựa vào bản thân mình để chữa trị vết thương đại Đạo kia.
"Nói gì cũng vô dụng mà thôi, cứ giết cho rảnh chuyện!" Cầu Long lạnh lẽo nói.
"Được, tru diệt nguyên thần của hắn còn thân thể thì lưu lại, khi nào xong việc thì chúng ta xử lý sau." Hoàng kim cổ tượng nói, hắn là tên xuất thủ đầu tiên, chiếc vòi tựa như dãy núi quật về trước khiến hư không nứt toác.
"Ta lên trước!"
Đột nhiên, trong hư không chợt xuất hiện một bàn tay vàng đầy lông lá giành xuất thủ trước, kẻ này muốn bắt gọn lấy Thạch Hạo, đó là một con cổ viên.
Trên người nó dày đặc những lớp vảy thế nhưng ở giữa những khe hở lại mọc ra những cọng lông vàng óng trông vô cùng uy mãnh, thân thể đao thương bất nhập, và nó cũng từng truy sát qua Thạch Hạo.
"Quá kém, tên khốn khiếp Đế Côn kia sao lại không tới chứ, để ta đỡ mất công đi tìm giết." Thạch Hạo lướt sang ngang né tránh đón đánh này, hắn xuất hiện ở một chỗ khác bên bờ hồ.
Những Thiên Thần này với ánh mắt sâu thẳm dừng lại nơi đó, đây là một khu cấm địa, nếu như chiếc vòi cùng với bàn tay kia đánh tới nữa và trúng hồ nước thì sẽ gặp phải nguy to.
"Mấy tên vô liêm sỉ các ông cũng đừng mong rời khỏi chỗ này, giết sạch." Thạch Hạo nói.
Mọi người đờ ra, lời nói này ngông cuồng tới mức nào chứ, một tên tu sĩ Thần Hỏa cảnh lại dám la mắng Thiên Thần, và còn muốn giết sạch toàn bộ, chuyện này... chẳng thực tế chút nào!
Mà Mã Nguyên lại lùi về sau mấy bước, bởi vì hắn tin Thạch Hạo không phải là kẻ ngu và cũng chẳng phải là người điên, không thể tự tìm đường chết được, nhất định có hậu thủ gì đó.
Rất nhiều tu sĩ khi thấy cảnh này thì đều lộ vẻ khác thường, dù là mấy vị Thiên Thần thì trong mắt cũng lóe lên tinh quang.
"Ha ha..." Thạch Hạo cười to, hắn cũng không nói lời nào mà chỉ giờ ngón tay chỉ thẳng mặt Mã Nguyên, đồng thời vẻ mặt lộ vẻ khinh bỉ.
"Tiểu bối, có gì mà đáng cười hả!" Mã Nguyên hét lớn, hắn thẹn quá hóa giận.
"Mã lão già nhát như chuột nhắt, ta khuyên ngươi nên cút càng nhanh càng tốt, cái loại như ông mà cũng có thể tu tới Thiên Thần cảnh luôn à? Câu khi nãy ta nói chắc xém tí nữa đã hù chết ông rồi chớ gì?" Miệng của Thạch Hạo rất độc.
Mã Nguyên tức giận tới sôi máu, không cách nào nhẫn nhịn được nữa, đường đường là Thiên Thần thế mà lại bị một tên tiểu bối sỉ nhục, đây là một việc vô cùng nhục nhã.
"Phí lời với hắn làm gì chứ, cứ giết, chúng ta là Thiên Thần, cao cao tại thượng, dù cho có nhiều người ở đây đi nữa thì cũng không ai có thể ngăn cản được!" Tên cổ viên hùng hổ nói, ánh vàng rừng rực rồi bắt đầu xuất thủ.
"Không sai, ra tay!" Lần này, khí thế của Mã Nguyên đã tăng vụt, hắn vọt tới chặn ở một phương.
Những người khác cũng di chuyển bao vây lấy hồ nước đen, phong tỏa hư không, không hề lo sợ hắn sẽ chạy thoát, mặc cho hắn bản lĩnh siêu phàm tới đâu đi nữa cũng không cách nào phá vỡ vòng vây trốn ra ngoài được.
Mọi người nín thở đồng thời nhanh chóng rút lui, Thiên Thần ra tay thì uy thế tuyệt đối sẽ vượt quá tưởng tượng của bọn họ nên cũng không ai muốn vứt bỏ mạng nhỏ của mình.
Bởi vì, Thiên Thần một khi giận dữ thì máu chảy thành sông, hài cốt trăm vạn, kinh khủng vô biên.
Thời khắc này, tất cả mọi người đều ngóng chờ, bọn họ không biết Thạch Hạo sẽ làm cách nào để toàn mạng, hắn chỉ là một tu sĩ Thần Hỏa cảnh nên cơ bản không cách nào chống lại Thiên Thần được.
Cường giả cao cao tại thượng như vầy thì chỉ cần một đầu ngón tay là đủ giết chết thần linh khác rồi!
Hồ nước đen bị bao vây, mấy đại Thiên Thần lạnh lùng tạo ra pháp tắc, mỗi người đều có tâm tư riêng, ai cũng muốn giam cầm Thạch Hạo rồi độc chiếm thể xác của hắn.
"Được thôi, người tới cũng gần đủ rồi, hiện giờ bắt đầu chém giết!" Thạch Hạo lạnh lẽo nói.
Ầm!
Hắn chỉ có đúng một động tác, chính là kích một quyền vào trong hồ lớn, đảo loạn sự yên tĩnh nơi này.
Lần này cứ như chọc vào tổ vò vẽ, vô số con muỗi lao thẳng ra mặt hồ rồi điên cuồng tập kích về mấy vị Thiên Thần kia.
Thạch Hạo nhanh chóng lấy ra Vạn Linh đồ đồng thời mặc vào giáp trụ nghi là có quan hệ với Lôi đế nhảy vào trong hồ đen, và yên lặng ngồi nhìn.
Những con muỗi Thần Hỏa cảnh đỏ tươi như là mã não đỏ, mà những con ấu trùng Chân Thần cảnh lại sáng trắng che kín cả nhật nguyệt, chật cứng thiên địa.
Không ai nghĩ tới hắn lại to gan lớn mật như thế, lại đi chọc giận sinh linh ở trong Hỗn Độn Văn hồ này, gây nên một cơn bão táp kinh người như vầy!
"Trời ạ!" Những người đứng phía sau xem chiến đều sợ hãi, đồng thời xoay lưng bỏ chạy.
Những côn trùng này quá nhiều và đều đã thành thần, thế nhưng thần trí đã bị mất, chúng tấn công những gì tới gần chỉ dựa vào bản năng của mình cho nên rất là điên cuồng.
"Đừng nói là, mấy tháng nay tên nhóc này đều ở trong hồ và hắn cũng chẳng hề sợ đám muỗi này?!"
Âm thanh đập cánh điếc tai tựa như là những thanh kim loại va chạm vào nhau, nơi đây trở nên sục sôi, dù là mấy đại Thiên Thần cũng bị nhấn chìm.
Nhưng, thực lực của bọn họ rất là kinh khủng, vô số trùng thi rớt xuống dưới, chỉ trong phút chốc mà đã đánh chết một đám muỗi, âm thanh bốp bốp không dứt bên tai, bởi vì mỗi một con muỗi thì đều to lớn tới lạ thường, phải tới mấy chục cân.
"Vù!"
Kim quang lấp lánh, con muỗi cấp Thiên Thần xuất hiện rồi lao ra khỏi hồ đen, hơn nữa lại xuất hiện tới mấy con, con cháu của chúng bị thương cho nên khó lòng mà đứng nhìn được.
Thạch Hạo cũng gặp phải nguy cơ, không những dùng Vạn Linh đồ bảo vệ trước người mà trong cơ thể còn có một ngọn lửa đang phát sáng, hơi thở của hắn tản ra làm cho những con muỗi này nhớ lại nên không dám lại gần.
"Mau lui!"
Cầu Long hét lớn, nó vô cùng hoảng sợ, không nghĩ tới sinh linh kinh khủng trong hồ này lại phản ứng nhanh như thế, và có con đang tập trung về phía hắn! Đó là một cặp cổ văn hỗn độn chỉ to bằng lòng bàn tay, khi nó phá tan mặt nước lao lên trên thì mang theo khí hỗn độn, khí thế mà nó tản ra khiến Thiên Thần đều phát run.
Bụp!
Trong nháy mắt khi Thiên Thần Cầu Long truyền âm thì nó đã trúng chiêu, nơi trái tim đau nhức, nó cũng chẳng hề thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ là một mũi tên máu bắn mạnh ra ngoài, tinh huyết toàn thân mất đi ngần một nửa.
Ầm!
Nó va nát hư không đồng thời mau chóng xoay người rời khỏi, cũng không dám dừng lại chút nào, không dám thừa lúc rối rắm tóm lấy Thạch Hạo nữa.
"A..."
Long Tước là thảm nhất, bởi vì nó rất tham lam, âm thầm đi tới gần mặt hồ hòng thừa dịp những con muỗi cấp Thiên Thần kia truy đuổi kẻ khác để yên lặng tóm lấy Thạch Hạo, thế nhưng không nghĩ rằng có một con Hỗn độn cổ văn từ trong hồ lao vút lên rồi đâm thủng cánh của nó.
Bịch, một chiếc cánh Thiên Thần của nó đã bị nổ tung, đồng thời mất đi chín phần máu tươi, thiếu chút nữa đã bị hút thành thịt khô.
Nhìn thấy cảnh này thì những Thiên Thần khác đều run người, hai con Hỗn độn cổ văn này thật là đáng sợ, cơ bản không cách nào địch lại được, tất cả đều xoay người bỏ chạy.
Điều vui mừng nhất chính là, hai con cổ văn này chỉ còn lại mỗi bản năng, nếu không bọn họ đã nguy to rồi.
"Bụp!"
Dù là thế thì mấy người bọn họ cũng đều bị thương, Mã Nguyên hét lớn một tiếng, nơi bắp chân bị xuyên thủng, máu chảy đầm đìa, hắn sợ hãi phát hiện ra mình đã mất đi ba phần mười tinh huyết
Keeng!
Mạnh mẽ như cổ viên với bộ vảy vàng óng trên người thế nhưng vẫn bị xuyên thủng, máu tươi bắn lên cao, lúc này nó lảo đảo vì bị mất máu quá nhiều, sắc mặt thì trắng bệch, sau khi nó gầm lớn một tiếng thì vung tay xé rách hư không rồi chạy trốn!
...
Mấy đại Thiên Thần đều chạy trốn, cuộc săn bắt lần này đã kết thúc trong thất bại.
Nếu không phải đám muỗi này không còn thần trí thì cả đám bọn họ có thể nguy hiểm tới tính mạng rồi.
"Đáng ghét mà!"
Sau khi rời khỏi tiểu thiên thế giới này thì có Thiên Thần gào thét, quá oan uổng, quá không cam lòng.
Bọn họ đường đường là Thiên Thần, cao cao tại thượng thế nhưng lại bại trận, lại bị một đám muỗi truy sát tới mức phải chạy trối chết.
Đáng hận nhất chính là, tên nhóc kia lại cười ha ha khi trốn trong hồ, vẻ mặt thì trào phúng nhìn bọn họ rời đi, thật sự làm người khác không cách nào chịu đựng nổi.
Và bọn họ biết được Thạch Hạo dựa vào thứ gì mà có thể ẩn thân ở trong hồ nước, và không hề bị những con muối kia công kích, việc này đã vượt ngoài dự đoán của bọn họ.
Tin tức này truyền ra, gần như làm rung chuyển cả nửa Tiên cổ.
Mấy đại Thiên Thần ra tay thế nhưng đều thất bại và phải bỏ chạy một cách tả tơi, mỗi người đều bị thương, tin tức này khiến cho người khác khó mà tin được!
"Ta không nghe nhầm đấy chứ, Hoang vẫn sống khỏe mạnh, mấy đại Thiên Thần lại gặp nạn?!"
Mỗi tiểu thiên thế giới đều ầm ĩ khắp nơi, đâu đâu cũng kinh ngạc, cảm thấy không cách nào tin được.
"Nhục, quá nhục!"
Mấy đại Thiên Thần ví như Mã Nguyên đều hét lớn vang trời, đám bọn họ đều hạ quyết tâm phải diệt trừ cho bằng được tên khốn này, cho dù có trốn vào trong Hỗn Độn Văn hồ thì cũng phải giết.
Sau một ngày, bọn họ lại xuất hiện, hơn nữa còn có Tỳ Hư cùng Đế Côn!
Đến đây, những Thiên Thần từng truy sát qua Thạch Hạo gần như đã đông đủ, tất cả đều tới Ám giới và xuất hiện ở bên cạnh hồ nước đen.
Việc này tự nhiên khiến hơn nửa Tiên cổ đều chấn động, rất nhiều người đã tới và đứng xa xa quan sát, ai nấy đều muốn biết kết quả của chiến dịch này, nhiều Thiên Thần đã chuẩn bị kỹ lưỡng tới đây thì hơn phân nửa cái hồ đen này sẽ không cách nào che chở Thạch Hạo được nữa.
"Đế Côn, lão già chết tiệt nhà ông cũng tới à, lần trước bị tát vào miệng vẫn còn chưa phục hả, hôm nay sẽ làm thịt luôn ông!"
Thạch Hạo từ trong hồ ló đầu lên nhìn bọn họ, vừa mới nhìn thấy Đế Côn thì hắn đã lớn tiếng nói thế để mọi người xem chiến đều á khẩu.
"Tiểu nghiệt súc, ngươi chết chắc rồi!" Mã Nguyên quát lên.
"Để ta xem thử, ai có thể cứu được ngươi!" Hoàng kim cổ tượng cũng lạnh giọng nói.
"Dù là Chân tiên chuyển thế cũng không được, trên trời dưới đất chẳng hề có chỗ cho ngươi dung thân nữa đâu!" Đế Côn lạnh lẽo bổ sung.
"Ha ha ha..." Thạch Hạo cười to rồi vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, nói: "Vậy thì tiễn hết các ông lên đường vậy!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 954: Hơi hơi gài bẫy
Chương 954: Hơi hơi gài bẫy