"Quá yếu!" Thạch Hạo đứng yên nơi đó nhìn tàn cốt đỏ nâu trên mặt đất rồi khẽ nói thế.
Mười mấy người ở nơi xa nhìn thấy và sau khi tới gần nghe được câu đó thì ngớ người, đây là kẻ nào?
Ngay cả Nguyên Phong mà cũng nói là quá yếu, vậy còn để người khác sống nữa hay không đây? Nên biết, Nguyên Phong đã tu ra hai luồng tiên khí nên thực lực vô cùng mạnh mẽ, anh dũng cả một vực.
Toàn thân của Thạch Hạo được phù văn bao trùm và cũng chưa hề lộ ra chân thân, hiện giờ hắn chưa muốn bại lộ thân phận!
Thế nhưng, hắn cũng sẽ không để Nguyên Thanh cảm thấy dễ chịu, cho nên bắt đầu khắc từng dòng chữ trên mặt đất, lưu lại một bức thư bằng máu được lấy từ máu của Nguyên Phong.
Đại khái chính là, Nguyên Thanh thất đức, cấu kết thông đồng với người khác để đưa con cháu của mình vào Thư viện Thiên Thần, thế nhưng Nguyên Phong lại quá yếu, không đỡ nổi một đòn.
Không cần nghĩ nhiều, nếu như Nguyên Thanh biết được thì chắc chắn sẽ tức giận và khó chịu vô cùng.
Nguyên Phong chính là ấu tôn* mà hắn yêu thương nhất, được trời cao chiếu cố và được kỳ vọng vô cùng cao, từ nhỏ đã lợi dụng các loại bảo dịch ngâm mình và rèn luyện cơ thể, giúp cho thực lực mạnh mẽ vô cùng.
(*) Cháu nhỏ.
Hắn vận dụng bí pháp để mài giũa căn cơ cho tôn nhi mình cho nên mới tu ra được tiên khí, có thể nói đây là một đại sự, với lại hắn còn kỳ vọng tôn nhi của mình sẽ quật khởi ở Cửu thiên này.
Nhưng, hiện giờ lại bị người khác đánh bại một cách dễ dàng, một quyền liền đánh nát!
Rất nhiều người nhìn thấy và chứng kiến tình cảnh này nên chắc chắn sẽ lan truyền ra ngoài, nếu như hắn biết được thì sẽ kinh hoàng và cố gắng nén lại cơn giận này.
Tôn nhi được nhọc lòng bồi dưỡng nay lại không cách nào đỡ nổi một quyền của người khác, việc này đáng thương tới cỡ nào chứ, vả lại cũng là một loại sỉ nhục vô cùng
Đương nhiên, nếu như hắn biết được chính do Hoang gây nên, chính là thiếu niên mà hắn muốn áp chế mười năm và "lưu đày tới chết" làm ra thì sẽ càng tức giận hơn.
Sẽ có một ngày cháy nhà ra mặt chuột, nếu Nguyên Thanh hiểu rõ căn nguyên thì sẽ phát điên.
Thạch Hạo rời đi, rất nhanh những người nơi này đều nhìn rõ bức thư máu đó nên giật mình không thôi.
"Ồ, Nguyên Thanh đại nhân chắc chắn sẽ nổi giận cho coi, cháu trai mà mình yêu mến nhất lại chết trận, rồi còn bị người khác chỉ rõ sai lầm và nói móc nói khóe như vậy."
"Không biết sau khi Nguyên Thanh đại nhân biết thì sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ, đã mặt dày đi đêm đút lót đưa cháu mình vào thư viện, thế nhưng không bao lâu lại bị người khác đánh chết ngay giữa ban ngày ban mặt."
Mọi người không ngừng bàn luận, có nhiều người về phe Nguyên Thanh thì tất nhiên sẽ có người ra sức châm biếm.
"Ầm ầm!"
Mặt đất rung động, thú lông đỏ phát điên tạo nên những làn xung kích liên miên.
Đáng sợ nhất chính là, phía sau chúng nó còn xuất hiện một vài cự thú mạnh mẽ hơn nữa, tựa như cổ thần màu vàng, ma cầm sáu cánh... không ngừng lao vút tới.
"Xoẹt!"
Thạch Hạo vung quyền đánh chết một con cổ thần màu vàng, hắn nhìn thân thể cao tới mười trượng kia từ từ ngã xuống rồi hóa thành sát khí, lúc này lông mày cau lại, thứ này cần phải giết tới khi nào đây?
Trong lúc xung kích thì hắn quay trở lại bên người Vân Hi.
Bầu không khí nơi này rất căng thẳng, Vương Hi đứng đối diện với Lục Đà, còn Yêu Nguyệt công chúa thì lại đang đối đầu với Huyền Côn.
Ở xung quanh họn họ còn có một vài người đi theo, tất cả đều đang thủ thế xuất thủ.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều thú lông đỏ cùng với những quái vật thần ma khổng lồ nhao nhao lao về nơi này.
"Ngươi tới đúng lúc thật, lác nữa nếu xảy ra chiến đấu thì đừng để đám người đi theo kia bày trận." Vương Hi truyền âm nói.
Thạch Hạo dừng lại trên một tảng đá lớn rồi thủ thế như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay, dù nói gì đi nữa, hiện giờ hắn đang đứng chung một phía với tiểu thư của Vương gia.
Lúc này, trong chiến trường rất căng thẳng, tuy rằng vẫn chưa có đại chiến thế nhưng lại ngột ngạt vô cùng.
Lúc này, dù là những con thú lông đỏ kia cũng ngừng công kích, bọn chúng bị luồng khí tức đầy mạnh mẽ kia chấn nhiếp, từng con gầm nhẹ không dám tới gần.
Mái tóc của Lục Đà tung bay đứng nơi đó, chỉ một người mà như có thể áp chế cửu Thiên thập Địa, hắn trông có vẻ rất tuấn nhã thế nhưng khí tức lại vô cùng kinh khủng, tràng vực vô hình tản ra khiến mặt đất rạn nứt, vòm trời uốn éo!
Vẻ đẹp của Vân Hi lại tựa như ảo mộng, khuôn mặt hoàn mỹ mang theo vẻ nghiêm túc, cặp mắt như nước mùa thu nhìn chằm chằm Lục Đà đứng ở đối diện.
Ba luồng tiên khí trên người Vân Hi hóa thành đóa hoa và không ngừng dập dềnh bung nở, cảnh tượng kinh khủng không thôi, đủ làm cho thiên địa run rẩy theo.
Việc này khiến Thạch Hạo giật mình, ngày thường Vân Hi tựa như là một vị tiên đầy kỳ ảo, trong trẻo xuất trần, không nhiễm chút tục khí nơi nhân gian, thế nhưng một khi phát uy thì lại kinh khủng như vậy.
Một bên khác, Yêu Nguyệt công chúa cùng Huyền Côn cũng là vậy, xung quanh bọn họ xuất hiện khí hỗn độn không ngừng phun trào rồi nổ vang.
Xung quanh, chính là máu tươi do thú lông đỏ lưu lại, tất cả đều bị giết chết sạch.
"Giết!"
Đúng lúc này, đại chiến bắt đầu, dù là Lục Đà với Vân Hi, hay là Yêu Nguyệt công chúa cùng Huyền Côn, hai cặp đều bắt đầu động thủ.
Lục Đà dũng mãnh vô cùng, hắn giẫm chân một cái khiến cho mặt đất được gọi là chiến trường Tiên gia, là chiến trường cứng rắn nhất, đều phải rạn nứt, những khe lớn màu đen lan ra xung quanh.
Hắn bước tới một bước, vật đổi sao dời, tựa như đang qua lại trong thời không, hắn đánh mạnh về trước.
Mục tiêu chính là Thạch Hạo!
Vừa ra tay là muốn lấy đầu người đi theo của địch thủ, tàn ác vô cùng, sát cơ đầy đáng sợ lan tỏa.
Ầm!
Lúc Lục Đà tiến tới thì hư không liền nổ tung, chủ yếu là do sức mạnh của hắn quá lớn, không gì sánh được, tựa như là người thống trị đang muốn phá diệt toàn bộ.
"Ầm!"
Vương Hi xuất thủ che chắn ở trước người Thạch Hạo, hai tay kết ra một chiếc bình quý, đây là do pháp ấn kết thành, khí lành lan tỏa, tất cả đánh thẳng về phía Lục Đà.
Cuộc chiến giữa hai đại chí tôn trẻ tuổi bắt đầu.
Một bên khác, Yêu Nguyệt công chúa cũng đã khai chiến với Huyền Côn, bên này cũng kịch liệt không kém, cánh hoa đại đạo ở trên đỉnh đầu hai người đều tan biến, ánh sáng hỗn độn tỏa ra bốn phía tựa như là những luồng kiếm khí thông thiên vậy.
"Ha ha..."
Cách đó không xa truyền tới tiếng cười đầy lạnh lẽo, cùng với một chút giễu cợt.
Người đi theo của Lục Đà đã tới, tổng cộng có tới sáu người, lúc này tất cả đều đánh thẳng về phía Thạch Hạo, ai cũng lộ ra sát cơ nồng đậm.
"Giết!" Một trong số đó hét lớn, hai tay rung mạnh tựa như là đại bàng giương cánh lao vút từ trên trời cao xuống, hào quang chói mắt lan tỏa giết về Thạch Hạo.
"Ồ?" Thạch Hạo kinh ngạc, tuy rằng chỉ là người đi theo thế nhưng lại tu ra một luồng tiên khí và kết thành một Bông hoa đại đạo đầy rực rỡ bên trên đỉnh đầu!
Cùng lúc đó, năm người khác cũng xuất ra các trận kỳ hòng nhốt Thạch Hạo lại.
"Ầm!"
Tốc độ của Thạch Hạo vô cùng nhanh, vận dụng đại thần thông Súc địa thành thốn né tránh trận pháp này, tiếp đó đón đỡ lấy người chủ công.
Lúc kẻ này sắp tới gần thì trong lòng hắn chợt kinh ngạc, trận pháp của những người này rất là thần kỳ, có uy lực to lớn, chắc chắn là kỳ trận mà Lục Đà tặng cho!
"Những người bị ngươi khiêu chiến đều bại trận cả, thế nhưng ta lại chẳng cảm thấy sợ hãi chút nào, chịu chết đi!" Người chủ công kia hét lớn cùng với cười lạnh.
Ầm!
Thạch Hạo tỏa ra một luồng tiên khí quấn quanh nắm đấm rồi đánh thẳng về phía tên chủ công này, đồng thời còn phá hủy đi trận pháp mà bọn họ bố trí.
Trận pháp không cách nào hợp lại được, còn Thạch Hạo tựa như là một con ma quỷ đầy huyền ảo tung tăng xung kích, đánh nát trận kỳ của bọn họ.
Giết!
Cùng lúc, Thạch Hạo quát lớn một tiếng, quyền phải tràn ngập tiên vụ và bùng phát ra ánh sáng chói lòa đánh về tên chủ công kia.
Phụt một tiếng, tên đó bay ngược ra sau, máu thịt be bét và nổ tung ngay đương trường, trở thành một đống bùn nhão.
Một đòn giải quyết một người.
"Hừ!"
Lục Đà hừ lạnh một tiếng tựa như là tiếng sấm nổ, hư không đều nát tan, hắn vận dụng đạo âm hòng giết chết ngay Thạch Hạo.
Trong nháy mắt Thạch Hạo nghĩ tới việc nên giả bộ bị thương rồi chờ cơn hội để giết chết Lục Đà, hay là chống đỡ lại.
Lúc này, Vương Hi cũng phát ra một luồng đạo âm rất nhẹ nhàng, chớp mắt liền trung hòa luồng đạo âm của Lục Đà, đồng thời thân thể lướt sang ngang ngăn cản đường đi của Lục Đà, không cho hắn ra tay đánh giết Thạch Hạo.
"Ngươi rút lui trước, đừng nên lại gần chiến trường của chúng ta." Vương Hi truyền âm.
Nàng không muốn Thạch Hạo bỏ mạng một cách oan uổng, bởi vì dù có nắm giữ hai luồng tiên khí, thực lực siêu phàm thì cũng rất khó chống đỡ được Lục Đà, trừ phi là hình thành nên ba luồng tiên khí nếu không sẽ không có chút cơ hội nào giao chủ với Lục Đà, sẽ bị giết chết ngay tức khắc.
Thạch Hạo yên lặng rút lui, hắn đang chờ cơ hội!
Vào lúc này, kinh biến phát sinh.
Xa xa, Yêu Nguyệt công chúa đang chiến đấu với Huyền Côn đã tới mức gây cấn, hai bên liều mạng giao đấu, bảo thuật văng khắp chín tầng trời, đánh nát trời cao, quá đáng sợ.
Hai người hóa thành hai tia sáng quấn chặt và không ngừng xung kích lẫn nhau.
Ầm!
Ngay khi mọi người tưởng bọn họ đang tử chiến thì cả hai chợt gia tốc lao thẳng xuống khu chiến trường này, dùng thủ đoạn mạnh mẽ nhất oanh kích.
Thạch Hạo kinh ngạc, không phải đôi bên đang liều mạng ư? Tại sao lại liên thủ và nhằm về Lục Đà cùng với Vương Hi!
"Không đúng, ba trong bốn người đã âm thầm liên thủ với nhau hòng diệt trừ một trong số đó, vậy ai sẽ bỏ mạng đây?!" Ánh mắt của Thạch Hạo lóe sáng, không ngờ lại xảy ra tình hình như thế này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1115: Cuộc chiến của những chí tôn trẻ tuổi
Chương 1115: Cuộc chiến của những chí tôn trẻ tuổi