Nhà đá mười trượng, thể xác bị bỏ không, nguyên thần tan biến, Thạch Hạo từng trải qua tình huống như thế này.
Vì vậy, khi bộ xương trắng lên tiếng thì hắn liền hiểu nên trong lòng rung động không thôi, hắn vẫn còn nhớ như in những gì từng trải qua.
Đó là một nơi như thế nào? U tối, lạnh lẽo, bị vĩnh hằng trục xuất, nguyên thần bị giam cầm trong nhà lao kia.
Ở nơi đó chỉ có mỗi nguyên thần chứ chẳng hề có thân thể, có thể nhìn thấy được dòng sông thời gian đang tung tăng trôi qua, từng ngôi nhà giam u tối trải dài khắp mọi nơi.
Thậm chí vào lúc đó Thạch Hạo còn có thể thấy được chút lấp lánh đầy đặc biệt của hào quang bên trong mấy nhà giam kia, thứ này chiếu sáng dòng sông thời gian, chứng minh sự mạnh mẽ tới khó tin của bọn họ.
Từ xưa tới nay, có một số kỳ tài từng tu ra tiên khí lại chết một cách chẳng chút rõ ràng, nguyên thần thì biến mất, thân thể thì không hư hao gì và trường tồn tới mai sau.
"Ngươi đang nói gì thế hả, liên quan tới nơi u tối kia thì ngươi biết được bao nhiêu chứ?" Một vị trưởng lão của Thư viện Thiên Thần gắt giọng.
Người khác không biết thế nhưng ông ta lại biết được đôi chút, bởi vì không chỉ bản thân hắn đủ mạnh mà đồng thời lại tới từ Trường Sinh thế gia, trong tộc có ghi chép rất nhiều điều bí ẩn liên quan.
Bộ xương khô kia từ tốn bình thản lên tiếng, nói: "Cũng giống như các ngươi thôi, khu vực u tối kia ta cũng không hiểu nhiều cho lắm, rất khó để đi thăm dò."
Kẻ này rất hi vọng những sinh linh tiến vào trong Nhà giam u tối kia vẫn còn sống và sẽ trở lại, tới lúc đó sẽ kể lại những chuyện mà mình đã trải qua.
"Chúng ta có lưu lại một vài bộ hài cốt, thi thể... ở nơi này, những người kia nếu có thể sống trở về thì tương lai sau này, các ngươi có thể mang thân thể ấy trả lại cho bọn họ." Bộ khung xương trắng hếu bổ sung.
Bởi vì, kẻ này đã nghe rằng từng có người trở về, ở thế giới bên kia tựa như tồn tại một bí pháp nào đó có thể dẫn dắt một vài người cá biệt quay trở lại.
Mấy vị trưởng lão của Thư viện Thiên Thần cau mày, bọn họ cũng từng nghe một vài lời đồn thế nhưng vẫn không tin, chưa hề chứng kiến và thực hiện qua.
Trong lòng Thạch Hạo chợt run lên, những lời đồn kia là thật ư?
Khi hắn tiến vào di tích Tiên cổ và tu ra tiến khí thì đã trả qua rất nhiều chuyện, hắn từng nhìn thấy một tòa 'Tiếp Dẫn diện' ở nơi đó, thậm chí còn nhìn thấy từng nguyên thần không quen biết lao thẳng vào trong.
"Chỗ đó, có bí mật vô cùng to lớn!"
Thạch Hạo suy nghĩ, lông mày nhíu chặt.
Những chuyện này rất vụn vặt, rất rời rạc, thế nhưng nếu muốn xâu chuỗi chúng lại thì vẫn có thể.
Thạch Hạo không nghĩ tới, một sinh linh của thế giới khác sau khi vượt giới tới đây thì lại nhắc tới chuyện này đầu tiên, việc này khiến hắn khó hiểu, lẽ nào đã xảy ra chuyện vô cùng quan trọng nào đó?
"Các ngươi không phải rất thích chinh chiến sao, có thể giết thẳng vào trong khu u tối đó." Một vị trưởng lão khác của Thư viện Thiên Thần sắc mặt chẳng chút cảm xúc nói.
Thế giới khác kia đã làm cho bọn họ sinh ra tuyệt vọng, mặc dù biết quỹ tích của số mệnh sẽ không thể nào tránh khỏi nhưng lòng vẫn không cam, trong lòng luôn luôn bứt rứt khó chịu.
Thạch Hạo suy nghĩ, chẳng lẽ nói sinh linh của thế giới bên kia rút khỏi cửu Thiên thập Địa là bởi vì nơi u tối ấy? Nhưng mà cũng không có lý cho lắm, hắn thật sự không hiểu nổi, nếu như đối phương đã nhắc tới thì chắc chắn không tầm thường.
"Ha ha, chỉ là một vị đại nhân cảm thấy hứng thú mà thôi, bởi vì ngài muốn dựa vào cái này để thăm dò lai lịch của bản thân thôi." Bộ xương trắng ấy nói
Lời này vừa ra thì ai ai cũng chấn động, sinh linh của thế giới bên kia sẽ như thế nào, ngay cả nhân vật như vậy mà cũng không biết nguồn gốc của bản thân?
Mọi người cảm thấy choáng vàng!
"Chỉ là hứng thú của một vị đại nhân thôi, đừng suy nghĩ nhiều làm gì." Bộ xương trắng ấy nói.
Làm sao không suy nghĩ chứ? Hắn đã nói nhiều như thế còn gì, là tìm kiếm cho một người được gọi là đại nhân ấy ư?
"À, nếu như ta đã tới đây thì chắc hẳn các ngươi cũng đã biết ý nghĩa bên trong rồi chứ." Hắn nói như vậy liền khiến không khí nơi này trở nên căng thẳng vô cùng.
Trên thực tế, lúc nãy khi sinh linh từ thông đạo bước ra thì trái tim của mọi người đã bắt đầu nguội lạnh, cảm giác đại loạn trong thiên hạ đã tới.
Chỉ là, khi hắn nhắc tới nơi u tối kia thì lập tức thu hút sự chú ý của những người khác, như vậy vô hình chung làm giảm đi sự sợ hãi, không còn cảm thấy tính chất nghiêm trọng cùng với vẻ gấp gáp như trước nữa.
Hiện giờ hắn lại nhắc tới việc vượt giới thì lập tức đánh thức mọi người, mầm tai họa to lớn đã bắt đầu phát sinh rồi ư?
"Đáng tiếc là thời gian còn chưa tới, ta vẫn chưa qua tới đây được." Bộ xương trắng kia lắc lắc đầu tiếc nuối.
Rất nhiều người nghe được tiếng thở dài của hắn nhưng lại cảm giác như là sự sỉ nhục, nghe thấy đối phương không qua được đây mà bản thân lại cảm thấy như vừa trút được gánh nặng, ý chí chiến đấu quá thiếu.
"Ngay cả túi Càn khôn mà các ngươi cũng có, dùng nó để gắng gượng mở ra một con đường cũng được mà?" Một vị trưởng lão của Thư viện Thiên Thần mặt trầm như nước hỏi.
"Tuy rằng mở ra một con đường thế nhưng lại chịu phải áp bức của ý chí thiên địa ở bên này, nếu như không phải có túi Càn khôn đang chống trả thì ngay cả nói chuyện ta cũng không thể làm được."
Hắn từng nói thẳng, chân thân của hắn không thể qua đây được, chỉ có dựa vài bộ xương khô này thì mới có thể đi ra khỏi thông đạo được.
"Người càng mạnh thì càng khó vượt giới, trừ phi một ngày kia, bức tường ngăn cách hai thế giới bị phá huỷ, bọn họ có thể xâm lấn toàn diện, nếu không sẽ rất khó!" Một vị trưởng lão của Thư viện Thiên Thần thấp giọng nói.
Mọi người ngơ ngác, nên biết rằng, bộ xương trắng hếu kia là một tồn tại vượt qua cấp Giáo chủ, thế nhưng lại rất nhỏ yếu trong mắt của sinh linh kia?
"Cho các ngươi một cơ hội, để xem thử tương lai sau này các ngươi sẽ đi được bao xa." Bộ xương trắng hếu kia mở miệng nói.
"Là có ý gì?" Có hỏi hỏi.
"Chúng ta không thể nào vượt giới được thế nhưng lại có một vài tiểu bối có thể, lúc đó sẽ luận bàn với các ngươi, đương nhiên, các ngươi cũng có thể cho rằng đó chính là sự tranh đấu liều mạng." Xương trắng nói.
"Ngươi!" Một vị trưởng lão của Thư viện Thiên Thần tức giận nói. Hắn chẳng hề e ngại đám cao thủ trẻ tuổi kia qua đây, tới lúc đó, vì sự an nguy của giới này thì cũng chẳng thèm để ý tới thân phận mà xoá sạch toàn bộ đám sinh linh ấy.
"Hậu bối của chúng ta cũng chỉ có thể quyết đấu trong phạm vi nhất định mà thôi, không thể rời khỏi ngọn núi màu đen này được." Bộ xương trắng chỉ chỉ bầu trời, ý đang nói túi Càn khôn đang chống lại ý chí Thiên địa kia, chỉ có những luồng hào quang do nó phát ra bao phủ ngọn núi này mới an toàn.
Cao thủ chân chính không thể qua, chỉ có một đám hậu bối mới tiến lên trên ngọn núi đen này được, mục đích chính là ước lượng sức mạnh của thế giới này!
Đây chính là nguyên nhân cơ bản nhất mà bọn họ huy động nhân lực để qua đây.
Sau khi nghe xong việc này thì đám đệ tử của Thư viện Thiên Thần tựa như vỡ tổ, từng người đều nóng lòng nghênh chiến.
Bởi vì trong lòng tràn đầy sự tức giận, thêm vào đó lại là những cao thủ trẻ tuổi nhất của mỗi vực cho nên tính khí rất cao ngạo, cũng có thể coi là nghé con mới sinh không sợ cọp.
"Muốn lừa các anh tài của giới ta đi chịu chết à?" Trưởng lão của Thư viện Thiên Thần lạnh lùng nói.
"Ngươi có thể dùng chí bảo hỗn độn trong tay mình để xem thử thật hay là giả." Bộ xương trắng nói.
Đúng lúc này thì thông đạo ở phía sau lưng hắn vang lên những tiếng ngựa hí hô gào, sát khí ngập trời, một đám sinh linh lao ra ngoài tựa như là ma thần giáng thế vậy.
Bên này, tất cả mọi người của Thư viện Thiên Thần đều ngưng mắt quan sát, muốn xem thử sinh linh của thế giới bên kia có hình dáng ra sao.
Giáp trụ lạnh lẽo, binh khí phát sáng, có mấy người ngồi trên những con thú hoang dã, có mấy người một mình cất bước, là một nhóm sinh linh trẻ tuổi rất mạnh mẽ!
Đệ tử của Thư viện Thiên Thần đều kinh hãi, sinh linh đối diện mình hầu như đều có hình người, cũng chẳng hề khác với những tu sĩ của thế giới này.
"Tướng mạo lại giống chúng ta như thế, vì sao phải công đánh nơi này chứ?" Có người nghi hoặc lên tiếng.
"Đây là một vài anh kiệt của chúng ta, đồng ý việc tỉ thí ước lượng chứ?" Bộ xương khô mở miệng.
Thạch Hạo thầm thở dài, chỉ có mỗi mình hắn biết, đây chính là những sinh linh mà hắn đã từng gặp qua, đều cùng một giống loài, cũng chẳng phải là ác ma chân chính.
Thậm chí, hắn còn thấy được một vài người quen trong đó!
Ngày ấy, lúc hắn ở thế giới bên kia của Biên hoang và từng leo lên Bất Hủ sơn, khi đó hắn nhìn thấy một vài kỳ tài cao cấp nhất rời khỏi đỉnh núi để đi bái kiến Bất Hủ giả.
Không biết những người ấy đã trải qua những việc gì, thế nhưng vẫn cho rằng đám sinh linh của giới bên kia như Thạch Hạo chính là ma, là kẻ xâm lấn, việc này làm người khác chẳng biết giải thích ra sao.
Thạch Hạo còn biết nói gì về chuyện này nữa chứ.
Nhưng vào lúc này thì nhân vật thủ lĩnh của Thư viện Thiên Thần hành động, một ông lão mặc áo bào màu đen lấy ra một bức tranh rồi trải rộng ra và thì thầm câu gì đó.
"Quả nhiên Thập Giới đồ ở trong tay các ngươi, nếu dùng thứ này và đặt cùng với túi Càn khôn thì các ngươi cũng không cần lo lắng gì nữa rồi." Bộ xương trắng cất lời.
Rất nhiều người ồ lớn và giật nảy mình.
Pháp khí mạnh mẽ nhất của Vô Lượng Thiên lại không phải là Cửu Hoàng lô ư, tại sao lại có thêm một Thập Giới đồ nữa?
"Thập Giới đồ cũng không phải là chí bảo của Vô Lượng Thiên, nó thuộc về một cổ địa khác bên trong cửu Thiên thập Địa." Có người giải thích.
Nhưng vào lúc này, mấy vị trưởng lão của Thư viện Thiên Thần bắt đầu trao đổi, năm tháng dài đằng đẵng qua đi khiến cho bọn họ cũng muốn xem thử sinh linh đối diện sẽ đáng sợ tới mức nào.
"Trưởng lão, hãy để chúng ta chiến với bọn hắn một trận, chúng ta chẳng hề e sợ đâu!" Có người lên tiếng, rất muốn tỷ thí một trận.
"Đúng đấy, cách nhau cả vạn cổ rồi, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp phải thì làm sao không thể huyết chiến một trận chứ." Người đó hùng hổ nói.
...
"Lúc nãy khi câu thông với Thập Giới đồ thì nó nói cho chúng ta biết, đối thủ không hề có âm mưu gì cả, quả thật rất là bình thường."
Nơi đây yên lặng trong giây lát rồi nhanh chóng vỡ ào.
"Vù vù vù!"
Gió mạnh cuộn trào, đất trời run rẩy, Thập Giới đồ bay lên trời cao rồi nhanh chóng bắn ra hàng loạt ánh sáng chói mắt, khiến cho những ngôi sao lớn ở vực ngoại đều chấn động theo, tiếp đó nó tăng mạnh khiến khí tức càng khủng khiếp hơn.
Chỉ trong nháy mắt, thần lực mà nó tuôn trào ra tựa như đại dương đang cuộn trào mãnh liệt.
Thập Giới đồ càng lúc càng khủng khiếp, không ngừng hoá lớn và nuốt lấy ánh sao khắp nơi, một thế giới mà bản thân nó ẩn chứa từ từ hiển hoá ra ngoài.
"Ầm!"
Thập Giới đồ cũng không hề va chạm gì với túi Càn khôn cả, thế nhưng cả hai lại tạo nên cảnh tượng rất kỳ lạ.
"Xây dựng nên một khu chiến trường, nếu như không sợ chết thì có thể đi vào." Có người nói.
Ầm ầm ầm!
Việc ngoài dự liệu phát sinh, Thập Giới đồ cùng túi Càn khôn đứng cạnh nhau thì tiêu tán khó lòng nhìn rõ, rồi cả hai mở ra một thế giới nhỏ đầy thần bí.
"Ai dám chiến một trận thì cứ lên sàn!" Đối diện có người hét lớn, vẫn rất xem thường đám đệ tử của Thư viện Thiên Thần.
"Răng rắc!" Trên thân thể của bộ xương trắng ấy xuất hiện các vết rạn nứt, nó không thể kiên trì được nữa vì lực bài xích của thế giới này, cường giả như nó không cách nào ở lâu được.
Đặc biệt, bên trong Thập Giới đồ và túi Càn khôn đã hình thành và mở ra một thế giới nhỏ, núi rừng rậm rạp, hào quang sáng chói, rất là bất phàm.
"Nếu muốn vào thì cứ việc vào!" Một vị trưởng lão của Thư viện Thiên Thần lên tiếng.
Vèo vèo, có mấy chục đệ tử của thư viện rục rịch tiến vào trong.
"Đi thôi, chúng ta cũng nên vào rồi!" Vương Hi nhắc Thạch Hạo.
Lúc này, đám Lục Đà, Yêu Nguyệt... cũng di chuyển, muốn tiến hành một trận đại chiến!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1129: Lần đầu nghe đến hắc ám
Chương 1129: Lần đầu nghe đến hắc ám