Sau khi Hoàng Kim sư tử nói xong những câu này thì cũng không có lên tiếng nữa, nó toàn lực ứng phó việc đắp nặn kim thân của bản thân, mặc dù là hình thú thế nhưng lại ngồi xếp bằng ở trong ao nước, dáng vẻ đầy trang nghiêm.
Nó tựa như là vầng mặt trời tỏa ánh sáng hòa quang, sau đầu của nó không ngừng dâng lên Phật khí hình thành nên vầng sáng thần bí, mơ hồ có tiếng tụng kinh văn vang vọng!
"Con sư tử này không đơn giản đâu, ta từng nghe nói qua, chỉ khi nào một mạch Cổ tăng có tiềm lực mạnh mẽ, có thể thành Phật thành Tổ thì mới có thể ngưng tụ ra trạng thái Phật quang chiếu rọi được, sẽ có Phật âm lượn lờ, không ngờ nó lại làm được!" Một ông lão than thở.
Vô Úy sư tử đang đắp nặn pháp thể vô địch, sau khi đạt tới tầng cao nhất thì tiến xuống đáy ao, đi tiếp nhận Mười tám cú đập của cổ Phật, để chiến thể của bản thân không một chút tì vết nào nữa!
Đáy ao.
Sóng lớn cuồn cuộn, ánh vàng ngàn vạn, ráng lành như núi lửa không ngừng dâng trào.
Toàn bộ đều do khung xương vàng kia tạo thành!
Hắn ngồi xếp bằng ở bên trên vô số tàn cốt, một mảnh ánh sáng hừng hực lan tỏa, Phật âm ầm ầm đầy thần thánh, tựa như là một vị tiên tăng tái sinh và chiếu khắp thế gian.
Khung xương này rất thần thánh và cũng rất an lành, thế nhưng đối với Thạch Hạo thì lại vô cùng đáng sợ, chính vì như thế nên hắn mới ho đầy máu tươi, hình thể sắp sửa nổ tung.
Bởi vì, khung xương màu vàng này tuy rằng vẫn ngồi xếp bằng ở nơi ấy thế nhưng lại đang giam cầm lấy Thạch Hạo, tiếp đó là vung tay nện mạnh về phía Thạch Hạo, sức nặng này không cách nào chịu đựng nổi.
Xương tay màu vàng ấy không biết lợi hại hơn pháp khí bao nhiêu lần, khi đánh lên thân thể hắn thì khiến Bất Diệt thân vừa mới ngưng tụ lại càng xuất hiện thêm nhiều vết rách hơn.
Cả người Thạch Hạo đỏ đậm, từng tia máu theo những khe hở trên cơ thể ứa ra ngoài.
Đây mới chỉ là đòn đánh thứ ba mà đã khiến hắn gần như tan rã rồi!
Không phải hắn không đủ mạnh, cũng không phải Bất Diệt thân chỉ là danh tiếng hão huyền, mà là do bộ xương vàng kia quá đáng sợ, không thể nào suy đoán ra được cảnh giới của nó khi còn sống.
Dù là chết đi thì sức mạnh còn sót lại bên trên của bộ xương cốt màu vàng này vẫn có thể dễ dàng chém giết tu sĩ cảnh giới Hư Đạo!
Rõ ràng, khung xương này cũng không hề hạ tử thủ, nếu không, tình huống sẽ càng bết bát hơn nữa.
Ba đòn qua đi thì xương tay kia mới ngừng lại, không có tiếp tục công kích nữa.
"Hả?"
Thạch Hạo kinh ngạc thế nhưng cũng không hề suy nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng trị liệu thương thế, vả lại trong quá trình này hắn cũng đang quan sát bên trong thân thể mình thì phát hiện ra một vài vấn đề.
Những vị trí mà xương tay kia đánh trúng đều là những yếu điểm của hắn, tựa như đang "khiêu khích" vậy!
Trong lòng hắn chợt kinh ngạc rồi thầm hiểu, khung xương màu vàng này có thâm ý khác ư, là chỉ điểm cho việc tu hành, giúp hắn tiến thêm một bước nữa?
Một lát sau, Thạch Hạo vận dụng thủ đoạn mạnh nhất của mình để khôi phục bản thân, những vị trí ấy đều được chú ý khắc ghi đồng thời hắn cũng bắt đầu tiến hành tu hành.
"Hả!" Thạch Hạo giật nảy mình, khi toàn lực vận chuyển Bất Diệt kinh để đánh chiếm những vị trí kia thì chợt có ánh sáng mờ ảo lan tỏa, khiến cho những nơi đó trở nên vững chắc trong nháy mắt.
Hắn tin chắc, đây không chỉ là hiệu quả của Bất Diệt kinh mà khả năng còn có quan hệ do khung xương màu vàng kia gây nên.
Khi tất cả trở lại yên tĩnh thì Thạch Hạo cảm thấy kỳ quái, khung xương màu vàng kia đang trợ giúp cải thiện lại thể chất cho hắn ư?
Ầm!
Nhưng vào úc này một chùm ánh vàng dâng lên, một xương tay màu vàng vung tới và oanh kích về phía Thạch Hạo, không còn nhẹ nhàng như trước mà lực đạo đã được tăng thêm.
Lại tiếp tục đánh!
Chính xác, Thạch Hạo lần nữa ói ra máu tươi, bị thương rất nặng, nghiêm trọng hơn cả lần trước.
Thế nhưng hắn cũng không hề sợ hãi gì cả, ngược lại còn rất chờ mong, ước ao có thể thông qua cuộc ăn hành này để tìm ra nhược điểm của mình.
Lại là ba đòn đánh, cả người Thạch Hạo đau nhức, xương cốt nhiều chỗ đã rạn nứt và hình thành vô số hoa văn, dáng vẻ vô cùng khủng khiếp.
Ba đòn qua đi, khung xương màu vàng kia lần nữa bất động.
Thạch Hạo nhíu mày, lẽ nào trên người hắn lại có nhiều kẽ hở như vậy, đáng ra không phải như vậy mới đúng chứ.
Khi quan sát thận cẩn thận trong cơ thể thì hắn biết được, những thứ được gọi là kẽ hở kia chính là kết quả khi phóng to tới vô hạn, nếu như chỉ dựa vào việc tìm kiếm toàn thân thì dù cho là thiên nhãn cũng khó phát hiện ra!
Phóng to vô hạn các tỳ vết ấy và tiếp đó là giáng những đòn nghiêm trọng tới, cho nên mới khiến cho thân thể của hắn ngập tràn trong máu tươi.
"Đúng rồi, trên thế gian này thứ gì mà chẳng có thiếu sót, làm sao có thể hoàn mỹ hoàn toàn chứ? Nếu như xăm xoi thì sẽ luôn luôn nhìn thấy kẽ hở, với đạo hạnh của khung xương màu vàng này thì tất nhiên có thể tìm thấy được những nhược điểm của tu sĩ cảnh giới như ta, tất nhiên có thể thấy được tỳ vết rồi."
Thạch Hạo phán đoán như vậy, sau đó không còn nhíu mày gì nữa, trái lại còn thả lỏng tâm thần, toàn lực nghiên cứu đồng thời chữa trị thân thể, bù đắp những nhược điểm kia.
Trong quá trình này, Bất Diệt kinh phát sáng, âm thanh nổ ầm ầm, trong cơ thể của hắn tựa như đang có sấm sét nổ tung vậy.
Tiếp đó, khung xương màu vàng lại xuất thủ, lại là ba chưởng và đã chứng thực cho suy đoán của Thạch Hạo, đây hoàn toàn là "soi mói yêu cầu cao", ba chưởng lần này rất khó để tìm được nơi yếu kém thế nhưng lại xung kích trực tiếp về phía cánh cửa trong cơ thể của Thạch Hạo, khiến nơi ấy trở nên hỗn loạn.
Vô số thanh quang lan tỏa, khí tức mạnh mẽ từ trong cánh cửa ấy ập ra ngoài!
Thạch Hạo chấn động, quả nhiên là đang trợ giúp hắn tu hành!
Khung xương màu vàng này không hề có ý thức mà là do một bản năng quy tắc nào đó khiến nó động thủ, trật tự thần bí đan xen khiến cho hành vi như vầy của nó trở thành một loại phản ứng nguyên thủy.
Khung xương màu vàng đang can thiệp tới các cánh cửa trong cơ thể Thạch Hạo, muốn làm cho chúng càng mở rộng hơn, sức mạnh dâng trào càng mạnh mẽ hơn.
Đáng tiếc, khung xương màu vàng này khi còn sống là Tiên tăng, có thể xưng là Phật thế nhưng cũng không phải là vạn năng, không thể nào can dự vào tất cả được.
Quay trở ngược lại, "cánh cửa" kia vững chắc không hề bị nó ảnh hưởng quá nhiều, vẫn tản ra ánh sáng mờ ảo tựa như là một hang cổ vậy, chậm rãi lan tỏa ra bí lực.
Lần xuất thủ tiếp theo thì xương cánh tay này chụp ngay lấy bàn tay của Thạch Hạo, tiếp đó là dùng sức bóp chặt tựa như đang nhào nặn, khiến hắn thiếu chút nữa thì đã kêu hét lên thành tiếng.
Kim quang óng ánh, thân thể của Thạch Hạo gặp tổn hại!
Nhưng mà, rất nhanh sau đó thì hắn đã hồi phục lại như cũ, thế nhưng xương tay bị bóp chặt kia vẫn méo mó biến hình.
Lần xuất thủ này khung xương màu vàng cũng không phải đánh ra ba chưởng mà chỉ tiến hành có một chưởng, cũng là đang cho Thạch Hạo đủ thời gian để trị liệu.
Mặc dù không có cái gọi là kẽ hở thế nhưng xương tay này cũng đã đánh hắn tới trọng thương, cách vận dụng bản năng khiêu khích này vô cùng hà khắc.
"Không ổn!"
Thạch Hạo cảm thấy không lành, xương tay này đã kéo nguyên thần của hắn ra ngoài rồi từ từ đánh đập, chuyện này rất gay go, vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng mà hắn đã nghĩ quá nhiều rồi, với cảnh giới trước mắt của hắn thì sức mạnh nguyên thần sớm đã mạnh mẽ khủng khiếp, vượt qua người cùng thế hệ, cơ bản không phải là thiếu sót trí mạng.
Lúc này, nguyên thần của hắn bị đánh đập tựa như đang được rèn luyện, tuy rằng ánh vàng bắn ra bốn phía, mưa ánh sáng vờn quanh thế nhưng vẫn không có xuất hiện vết thương trí mạng nào cả.
Vốn hắn còn đang lo lắng, không hề có phương pháp tu luyện nguyên thần nào tương đương như Bất Diệt kinh, như vậy sẽ xảy ra vấn đề ngay, thế nhưng giờ phát hiện, cũng không có vấn đề gì cả, xương tay kia đang rèn luyện nguyên thần của hắn.
Nguyên thần tựa hồ thu nhỏ lại thế nhưng lại càng tinh khiết hơn, càng cứng cỏi hơn, tổng thể mà nói thì thực lực không những không hạ thấp mà còn tăng lên nữa!
Một lát sau, sau khi xương cánh tay thả ra nguyên thần của hắn thì chậm rãi chờ đợi hắn khôi phục lại, sau đó lại tiếp tục đập nứt thân thể, ép một Bông hoa đại đạo ra ngoài và khống chế nó nở rộ, hiển lộ ra một người tí hon ngồi bên trên.
Sinh linh này nghi là sinh hoạt ở quá khứ, cách xa vô tận với chân thân hắn!
Trên thân thể của người tí hon này có một vệt dấu ấn luân hồi, từ khi thay Thạch Hạo đỡ lấy một đòn của Trát tiên trảm đao thì nó đã bị trói chặt, vẫn không hề được giải thoát.
Hiện giờ, xương vàng óng này vỗ lên trên người nó nên đã gợi ra biến hóa kinh người.
Mơ hồ Thạch Hạo có thể nghe được tiếng gầm nghẹ tới từ cổ đại xa xưa, cũng đi kèm là tiếng tụng kinh, vả lại còn có vô số ánh sáng hỗn độn cùng với tiên khí lan tràn ra ngoài.
"Rầm!"
Lại là một đòn, xương tay này nện thẳng lên trên người tí hon ấy, dấu ấn luân hồi kia đã bị đánh văng rớt xuống, cuối cùng lần nữa in hằn lên trên bàn tay của Thạch Hạo.
Hắn có tổng cộng năm vệt Luân Hồi ấn, ban đầu đều ở trong lòng bàn tay, hiện giờ vệt dấu ấn đã rời đi này lại từ trên thân thể của người tí hon kia trở về trong lòng bàn tay của hắn.
Cùng lúc đó, Thạch Hạo cảm thấy thân thể nhẹ bẫng tựa như có một sợi dây xích được mở ra, cả người trở nên kỳ ảo rất nhiều, vô cùng thoải mái,
Tựa như nằm lâu ngày trong nhà giam quan tài rồi chợt có một ngày nhìn thấy được ánh mặt trời, cảm thấy cả người sảng khoái nhẹ nhõm.
Việc này khiến trong lòng hắn run rẩy dữ dội, hắn cảm nhận được rất rõ ràng về sự linh động của bản thân, càng hiểu rõ đại đạo hơn trước kia, rất thích hợp cho tu hành!
"Đúng rồi, một khi mở ra gông xiềng chân chính thì ta đột phá tiến vào cảnh giới Trảm Ngã sẽ không bị ràng buộc gì nữa!"
Cuối cùng thì Thạch Hạo cũng đã hiểu, trước kia lúc hắn muốn đột phá thì trong tiềm thức như đang chống cự lại, cảm thấy còn cần phải rèn luyện nữa, bởi vì bên trong cơ thể có một chút tì vết và hiện giờ đã được bù đắp rồi.
Trong khoảng thời gian sau đó, thỉnh thoảng khung xương màu vàng này sẽ đánh đập như muốn giúp Thạch Hạo trải qua muôn vàn thử thách vậy!
Có thể nói, xương cánh tay không hề buông tha cho hắn, mỗi lần đều đánh hắn tới mức phun trào máu tươi.
Thạch Hạo nhẩm tính, khi khung xương màu vàng này oanh kích đủ mười tám lần thì mới dừng lại.
"Phù, ta nên đi xuống thôi, đã đắp nặn xong kim thân rồi, nên đi tiếp nhận sự gột rửa của Mười tám đập cổ Phật, đạt tới cảnh giới hoàn mỹ hoàn hảos!" Phía trên mặt nước, Vô Úy sư tử mở mắt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1511: Mười tám cú đập của cổ Phật
Chương 1511: Mười tám cú đập của cổ Phật