Sắc mặt tên tu sĩ Vương tộc kia lúc này đã tái mét, đau hết cả đầu, căm phẫn tăng gấp bội, trong lòng đang mắng to Hoang, sao lại ngông cuồng như vậy chứ?
Ăn cướp trắng trợn như thế mà còn coi là chuyện đương nhiên, thực sự để người tiếp nhận muốn trào máu, ước ao có thể giáng cú bạt tai cho hắn phải cắm đầu xuống đất, thế nhưng bản thân lại không phải là đối thủ.
Bộ tộc này muốn tìm sự giúp đỡ nên nhìn về phía những sinh linh khác, thế nhưng không ai để ý tới, mặc kệ không hỏi.
"Đừng nhiều lời, cũng không cần phải kéo dài thời gian, ngay lúc đầu chính là các ngươi cùng với đám tôi tớ của Xích Mông Hoằng quấy rầy ta đoạt lá trà Ngộ Đạo, hiện tại là lúc thu lợi tức rồi!" Thạch Hạo nói.
Hắn ngồi dưới đất, trong tay cầm theo một cái chân thú rất lớn cao tới nửa người, dùng ngọn lửa đại đạo và ngồi đó trở qua trở lại để nướng.
Ánh lửa rất sáng, đạo văn đan xen, đây là ngọn lửa được hình thành từ quy tắc đại đạo.
"Ngươi đã lấy của chúng ta một chiếc lá rồi!" Bên trong vài tên tu sĩ Vương tộc kia chợt có một người nhắm mắt nhắm mũi nói như vậy. Hắn cảm giác rất nhục nhã, đây không phải là lần đầu tiên bị cướp sạch, hiện giờ lại còn phải bấm bụng nhún nhường như vậy. Nếu đủ mạnh quả thật hắn muốn lập tức đánh một trận.
"Đương nhiên ta biết, cướp sạch các ngươi xong rồi thì xem như xóa nợ như Xích Mông Hoằng vậy." Thạch Hạo bình thản nói.
Thế nhưng, lọt vào tai những người kia lại không bình thản như vậy, mà như sóng to gió lớn, Hoang có ý gì đây, là đang phát ra uy hiếp và cảnh cáo trí mạng ư?
Bởi vì, tính sổ xong xuôi với Xích Mông Hoằng thì cường giả trẻ tuổi của Đế tộc này đã suýt nữa chết đi, nguyên thần khó khăn lắm mới trốn được.
"Cho ngươi!"
Trầm mặc trong chốc lát thì vài tên tu sĩ trẻ tuổi này đành khuất phục, một tên cao thủ Vương tộc trong số đó tiến về phía trước, không cam lòng lấy ra một chiếc lá óng ánh.
"Cảm ơn nhé!" Thạch Hạo ngỏ ý cảm ơn.
Khuôn mặt những người kia tối sầm, cảm ơn? Cảm ơn cái đầu của ngươi!
Thạch Hạo vừa tiếp nhận lá trà vừa quay cái chân thú này một cách rất nhuần nhuyễn. Được ngọn lửa thiêu đốt, mùi thịt nồng nặc bay ra, thoáng mang theo hào quang vàng óng.
Mà trong quá trình này, Thạch Hạo còn không ngừng rắc lên chân thú một ít gia vị, động tác thành thạo, nhanh nhẹn, kinh nghiệm lão luyện, tựa hồ như thường xuyên làm loại chuyện này.
Điều này khiến cho một đám sinh linh muốn rớt cằm, nhìn hắn với vẻ mặt quái lại, lẽ nào tên khốn này thường làm chuyện như vậy ư?
"Tay nghề hơi cứng rồi, cũng hơn mấy tháng không có lộc ăn mà." Thạch Hạo lẩm bẩm.
Móa, một đám sinh linh đều muốn mắng to, tim như trúng phải nguyền rủa, thân là tu sĩ mà còn coi nấu nướng như là tài nghệ sao? Có điều nhìn bộ dáng của hắn thì biết không phải là người hiền lành gì. Trong mắt của bọn họ, chắc chắn thiếu niên này có lòng dạ độc ác, không ít lần đã ăn tươi nuốt sống hoặc nướng quay đối thủ.
"Chúng ta... hay là đi thôi!" Sau khi vài tên tu sĩ Vương tộc kia thương lượng thì mặt mày xanh lét, quyết định như vậy. Bởi vì có một tên Hoang độc ác tàn nhẫn như vậy ở đây thì chắc chắn bọn họ không thu hoạch được gì.
Bọn họ lo lắng, mỗi khi thu được một chiếc lá thì lại bị cướp sạch.
"Khoan, các ngươi còn thiếu ta một lá trà Ngộ Đạo." Thạch Hạo ngăn lại.
Khi nghe câu này thì những người kia lập tức lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.
Quả nhiên, chuyện phiền phức nhất đã xảy ra, đám người này muốn nổi giận nhưng lại sợ Hoang bộc phát hung tính, lẽ... lẽ nào lại có lí đó, vẻ mặt bọn họ biến hóa, không biết phải làm sao.
"Đây là một lần may mắn, các ngươi không nên đi vội, ta chỉ cần lấy tổng cộng ba lá trà ngộ đạo coi như lợi tức, số còn lại thì các ngươi cứ giữ lấy." Thạch Hạo nói.
Mấy người nhìn nhau, hận đến ngứa răng nhưng đúng là vẫn không muốn rời đi, dựa theo suy đoán của bọn họ thì thế nào cũng còn có thể lại đoạt được hai chiếc lá trà.
Rất nhanh, nơi đây lại tiếp tục kịch liệt, rất nhiều người đang ra tay đánh về phía tế đàn để tranh đoạt lá trà.
Mà trong quá trình này, Thạch Hạo đã nướng chín cái chân thú kia, sắc vàng óng ánh, mùi thơm nức mũi, đồng thời còn thấy kèm theo đó là mảnh vỡ thời gian.
Chất thịt loại này, vừa nhìn đã biết chính là thuốc đại bổ, mang theo khí tức pháp tắc với những sợi xích trật tự chảy xuôi, nó là tinh túy của Thú Thời Gian.
"Cái chân này... thật sự quá ngon!"
Sau khi Thạch Hạo cắn một miếng thì vẻ mặt lộ ra sự thỏa mãn, hai mắt khép hờ cực kỳ say sưa, giữa hàm răng của hắn phù văn liên tục lấp lóe.
Những người khác nhìn hắn thì lại cảm thấy rất chán ngán, Hoang thật đáng xấu hổ, lúc người khác liều mạng tranh cướp lá trà Ngộ Đạo thì hắn lại ở đây ăn uống thỏa thuê.
Đương nhiên, trong lòng rất nhiều người ao ước. Cho dù ngoài miệng rất muốn mắng cho hắn một trận, nhưng trong lòng lại thật sự đố kị, dù gì cũng là Thú Thời Gian, ai dám ăn nó?
Từ xưa tới nay, Thú Thời Gian đều là chủng tộc vô thượng, có Xích vương tọa trấn, có thiên phú siêu tuyệt của tộc này làm vốn thì bộ tộc nào dám mạo phạm?
Đế tộc, từ xưa đến nay, có khi nào bị trở thành đồ ăn chứ?
Hiện giờ lại có người làm được rồi, trước mặt mọi người nướng nửa cái chân của Xích Mông Hoằng rồi ăn với một dáng vẻ cực kỳ thỏa mãn, khiến mọi người không biết nói gì.
Dưới cây trà Ngộ Đạo, mấy ông lão kia cũng không ngăn cản, chỉ nhìn với vẻ lạnh lùng.
"Ăn ... thật!"
Xa xa, có một vài sinh linh run giọng nói, dáng vẻ như thấy quỷ giữa ban ngày, tên Hoang này thật quá độc ác tàn nhẫn mà, ngay cả Đế tộc cũng dám ăn!
"Để ta coi ai còn có thể bảo vệ hắn, đợi đến khi Xích vương xuất quan thì cho dù các Vương Bất hủ khác muốn giữ lại tính mạng của hắn cũng rất khó khăn!" Dưới cây trà Ngộ Đạo, một ông già lạnh lùng nói.
Mặc kệ tâm tư của những người đó như thế nào, thì sự thật là Thạch Hạo vẫn đang ăn thịt Thú Thời Gian. Hắn cảm thấy thần thông Luân Hồi mà mình nắm giữ có tiến bộ, bắt lấy rất nhiều mảnh vỡ thời gian từ bên trong chất thịt thơm ngon, đó chính là sức mạnh quy tắc.
Rất nhanh Thạch Hạo đã ăn hết toàn bộ chân thú.
"Haizz, thật là một sự hưởng thụ mà, tinh hoa đất trời ẩn chứa trong một cái chân như vậy đủ để bù đắp công lao của mấy năm tu hành!" Thạch Hạo than thờ.
Dù với hắn thì cái chân này cũng là một loại thuốc đại bổ.
Đế tộc, ai dám ăn, ai có thể ăn? Đã phát động cấm kỵ, dù cho có vài sinh linh âm thầm nuốt nước miếng thì cũng có một loại sợ hãi. Hoang thật quá đáng sợ, vô cùng biến thái.
Tiếp đó, Thạch Hạo chẳng chút khách sáo chộp lấy thân thể của Xích Mông Hoằng tới, đây là một con hung thú vô cùng hung mãnh và dữ tợn, đầu giao, mình sư tử, bên ngoài thân thể lại còn đầy gai xương.
Thạch Hạo khám xét, rất nhanh từ bên trong thân thể này tìm được năm cái bình bằng ngọc thạch chứa năm chiếc lá trà Ngộ Đạo. Hắn mỉm cười, lần này thu hoạch khá dồi dào.
"Uống một chén trà xong thì nghỉ ngơi tí." Thạch Hạo nói, hắn thu hồi thân thể của Thú Thời Gian lại.
Sau đó, hắn liền bắt đầu lấy nước trên núi băng ở phía xa xa rồi pha trà.
Một chén trà, năm chiếc lá, tất cả đều lấy từ trên người Xích Mông Hoằng. Pha một lúc năm chiếc lá trà thì tương đối là xa xỉ.
Khi một đám người nhìn thấy tình cảnh này thì cặp mắt ai nấy cũng đăm đăm, rất muốn mắng to là cái đồ phá của, đố kị đến mức đỏ cả mắt. Lá trà Ngộ Đạo đó, hắn muốn như trâu gặm hoa mẫu đơn sao?
Thạch Hạo không để ý tới, chính là phá của như vậy. Nước trà kia sau khi pha xong thì mùi thơm lượn lờ, từng luồng ánh sáng đại đạo bốc lên làm tinh thần hắn sảng khoái.
Sau đó, hắn uống cạn một hơi, chẳng thèm cẩn thận thưởng thức làm gì.
Hiển nhiên, điều này làm cho trong lòng một đám người càng lúc càng mất thăng bằng, rất muốn đập hắn, trấn áp hắn!
Thạch Hạo liền nhắm mắt lại thể ngộ một cách cẩn thận, thâm tâm trong sáng cảm ngộ quy tắc thế giới, rong chơi giữa trật tự đại đạo, hiểu ra chân lý của việc tu hành.
"Ầm ầm!"
Trên người hắn dựng lên một luồng ánh sáng, tiếp theo lại dựng lên một luồng nữa, liên tục có phù văn lấp lóe, hào quang óng ánh tựa như có rất nhiều vầng mặt trời ngang qua nơi đây.
Khí tức đại đạo nồng nặc không ngừng sinh ra khiến người ta kinh ngạc!
Cho dù các Vương tộc lớn có không cam lòng đến thế nào, nhưng có một chút không thể không khâm phục, đó là trên con đường tu hành Hoang quả thực ghê gớm như vậy, khiến bọn họ đố kị, ước ao và căm ghét.
Tất cả mọi người đều biết hắn có thu hoạch rất lớn.
Răng rắc!
Âm thanh như là tiếng xương nứt, lại như là tia chớp xẹt qua khiến thế giới này đều phải run lên.
Đồng thời, thân thể của Thạch Hạo cũng chấn động, sau đó hắn mở mắt ra, tất cả những thứ này đều là bởi vì hắn đã đột phá!
Năm lá trà pha vào một bình, hóa thành chất lỏng đại đạo khiến cho hắn cảm ngộ cấp độ sâu về sự huyền bí của việc tu hành, lúc này, hắn thành công lên cấp.
Cảnh giới Trảm Ngã hậu kỳ!
Cứ đột phá như thế khiến hắn càng ngày càng mạnh mẽ lên rồi!
Trên thực tế, trước đó, khi Thạch Hạo uống xong một chén trà Ngộ Đạo thì trong lòng liền xúc động, chỉ còn cách cảnh giới Trảm Ngã hậu kỳ nửa bước mà thôi.
Thế nhưng hắn cũng biết, có lúc, khoảng cách nửa bước lại giống như một cái rãnh trời khi bước lên trời. Vì vậy, hắn không chút do dự pha cả năm lá trà vào trong một chén và uống cạn một hơi.
Kết quả hắn lập tức đốn ngộ, tăng cấp là chuyện đương nhiên!
Thạch Hạo đứng dậy hoạt động gân cốt, càng cảm nhận được sự mạnh mẽ của bản thân thì càng tự tin hơn trước. Cảnh giới tăng lên, đạo hạnh cũng tăng vọt làm cho thực lực của hắn vô cùng dọa người.
Những sinh linh khác đều há hốc mồm, ăn một cái chân của Thú Thời Gian, uống xong một chén trà, tên khốn này liền đột phá một cấp độ? Còn có chuyện nào không có thiên lý bằng chuyện này không?
Một đám người đều mắng to trong lòng, bất công thấy bà nó rồi mà, cái tên khốn độc ác tàn nhẫn này sao lại biến thái như vậy!
Tất cả mọi người đều không còn gì để nói, Hoang đã đột phá lần thứ hai, mang ý nghĩa hắn tuyệt đối mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, càng thêm khó có thể chống lại rồi.
Ai còn có thể đánh với hắn một trận?
Một đám người đều đờ ra, căm phẫn, không cam lòng, đồng thời lại có chút kinh sợ. Hoang thật quá khủng khiếp, hiện giờ tuổi tác mới bao lớn mà đã cách cảnh giới Độn Nhất không xa rồi!
Ở độ tuổi này và loại tốc độ tu hành này, tuyệt đối đánh vỡ ghi chép của kỷ nguyên này!
Không ít người phải chột dạ bởi vì bọn họ nhìn thấy ánh mắt Hoang rất sáng, chính đang tìm kiếm xung quanh, đang quan sát mỗi người!
Ý gì nữa đây? Muốn cướp sạch một nhóm lớn sinh linh bọn họ sao?!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1604: Lên cấp quá đáng
Chương 1604: Lên cấp quá đáng