Đương nhiên, đây là ý nghĩ mong muốn đơn phương của hắn, ai cũng không biết khi nào thì Vương Bất hủ trở về!
Ngoài ra, sau khi hắn gây ra một số phong ba thì rất có thể thái độ của Bất hủ giả của thế giới này sẽ thay đổi, thời gian càng dài, tình cảnh của hắn sẽ càng gay go.
Dưới cây trà Ngộ Đạo, vài ông lão vẻ mặt biến đổi không ngừng, bọn họ mấy lần muốn ra tay nhưng đều phải nhịn xuống.
"Lời giải thích kia có thật không?" Một người hỏi nhỏ.
"Không có lửa làm sao có khói, nếu không sao Bất hủ giả lại hạ xuống pháp chỉ, để mặc hắn tự do hành động." Một ông già khác đáp, vẻ mặt đầy lạnh lùng.
Bởi vì bọn họ nghe được một vài tin tức kinh người mà nếu thân phận không đủ thì vốn chẳng thể biết được.
Có đồn đại nói là Vương Bất hủ đòi Hoang là có tác dụng khác, không phải vì bóp chết kỳ tài mà là muốn bồi dưỡng lớn lên!
Đây tuyệt đối là tin tức kinh thế, khi bí ẩn truyền ra thì cao tầng dị vực chấn động, kinh ngạc đến hóa đá, khiến một vài ông lão không nói gì!
Vì vậy, lúc này mới có chuyện Bất hủ giả truyền xuống pháp chỉ đặc xá cho Hoang, nếu không thái độ làm sao chuyển biến lớn đến vậy!
Đây là bí ẩn, chỉ có một số người giới hạn mới biết được.
Vì lẽ đó, vài ông lão bảo vệ cây trà Ngộ Đạo mới nghi ngờ không thôi, muốn thi triển thủ đoạn độc ác nhằm vào Thạch Hạo, nhưng cuối cùng phải nhịn lại.
Thậm chí, bọn họ còn ước ao làm lớn phong ba trận đánh giữa Thạch Hạo và Xích Mông Hoằng để xem sau khi Xích vương xuất quan liệu sẽ lập tức tát chết hay không!
"Ta cảm thấy không thể tin, Cổ tổ vô thượng của dị vực ta sao lại sẽ bồi dưỡng một tên nhãi con phe địch trưởng thành, chẳng phải là nuôi hổ gây họa sao?" Dưới cây trà Ngộ Đạo, một ông lão nghi vấn.
Có người than nhẹ, nói: "Ngươi sai rồi, trong mắt Vương Bất hủ, dù hắn có ghê gớm cỡ nào thì đã sao chứ? Cũng chỉ là giun dế mà thôi. Dù cho bồi dưỡng hắn thành Chân Tiên thì nói giết vẫn có thể giết như thường! Vĩnh viễn đừng nên dùng ánh mắt của mình để suy đoán Cổ tổ giới ta. Mỗi một vị Vương Bất hủ đều nắm giữ khí phách lớn lao. Dù bồi dưỡng ngươi cả một kỷ nguyên nhưng lúc muốn chém thì đều sẽ không nhíu mày, lập tức giết chết, từng có ví dụ thực tế rồi!"
"Còn có đồn đại là Cổ tổ giới ta đang nuôi mồi thơm, không phải để câu sinh linh bên kia Đế quan mà là câu bá chủ thế lực thời tiền sử!" Có một ông lão đột nhiên nói thế.
Nghe tới lời nói này thì tất cả bọn họ đều im miệng cả lại, không nói thêm, bởi vì đã phạm vào cấm kỵ, không dám nói nhiều.
Cho đến bây giờ, số ít sinh linh đã biết được, đời này chắc chắn sẽ huy hoàng đến cực điểm, cũng sẽ cực kỳ hắc ám, tràn ngập máu tanh, tràn ngập tàn bạo, liên quan không chỉ đến một kỷ nguyên, sẽ có một trận thanh toán lớn.
Hội trà Ngộ Đạo đã kết thúc rất đột nhiên và không đặc sắc như trong tưởng tượng, bởi vì đã bị Hoang quấy nhiễu.
Sắc mặt đám người Dư Vũ, Ổ Côn đều khá là khó coi. Nếu là lúc trước thì đến phút cuối sẽ có một trận long tranh hổ đấu, có thể có hỗn chiến để cướp đoạt lá trà Ngộ Đạo.
Kết quả, một tên Hoang liền đã đảo lộn toàn cục khiến thịnh hội kết thúc sớm.
Tuy rằng cũng có hỗn chiến nhưng đó chỉ là trận loạn chiến giữa Hoang và đám Vương tộc, những cường giả trẻ tuổi của Đế tộc vẫn chưa tham dự vào liền đã kết thúc rồi!
Mọi người xuống núi, khắp núi đồi đều là sinh linh, tắc đường, thế nhưng dù là thế thì không có người nào trực tiếp bay đi, lấy việc đi bộ như là một sự tôn trọng đối với thánh địa Ngộ Đạo sơn.
Có điều ở bên cạnh Hoang có rất ít sinh linh tới gần. Chỉ dựa vào thân phận của hắn là đã như dán lên nhãn mác, người sống chớ tiến vào, bằng không hơi một tí là sẽ bị thương tật.
Chiến dịch này làm cho hung danh của hắn lan xa.
Đương nhiên, trong con mắt của đám Vương giả dị vực thì điều này càng có thể giải thích là tiếng xấu lan xa!
Lúc một đám sinh linh xuống núi thì vẫn còn nghiến răng nghiến lợi, cho rằng Hoang quá đáng ghét, một mình lại lấy đi hơn một trăm hai mươi lá trà ngộ đạo, khiến người khác phải đỏ mắt.
Đặc biệt là các tộc bị cướp sạch, ước ao có thể liều mạng sinh tử mà đánh với hắn một trận.
Nhưng mà bọn họ vẫn phải nín nhịn vì không muốn chết mà không một lý do.
Dưới chân núi, một bà lão sắc mặt trắng bệch, môi run cầm cập, dùng đôi tay che chở cho mấy đứa trẻ, bà rất lo lắng sợ bị đám Vương tộc coi như đồ ăn.
Bởi vì, tu sĩ các tộc đang lục tục từ trên núi xuống, mặt mày ai nấy đều mang theo sát khí, mỗi lần nhìn sang thì ánh mắt ấy cũng làm cho bà phải hãi hùng khiếp vía.
Còn cô bé kháu khỉnh kia thì trốn ở phía sau bà, sợ đến xanh mặt, trong đôi mắt to chứa đầy nước mắt, vô cùng bất lực.
Mấy đứa bé khác thì mất hết cảm giác, quên luôn cả việc gào khóc vì quá sơ hãi, dựa vào mấy người họ thì làm sao có thể chịu đựng được những sát ý mang tính xâm lược kia được chứ.
"Các ngươi muốn chết phải không?"
Đúng lúc này, một âm thanh rất lạnh lùng truyền tới, khiến tu sĩ các tộc chấn động, sau đó nhanh chóng rời đi.
Bà lão hoảng sợ, có người lại quát lui cả Vương tộc? Bà ngẩng đầu quan sát, lập tức sững sờ, là thiếu niên tên Hoang kia, còn sống sót từ đỉnh núi đi xuống!
Cùng là Nhân tộc nhưng hắn lại mạnh mẽ đến vậy, chỉ một mình đã quát lui tu sĩ các tộc. Trong lòng bà lão kích động, đã bao nhiêu năm rồi Nhân tộc mới có thể mạnh mẽ đến như vậy?
"Đại ca ca, anh tới cứu chúng ta sao?" Cô bé bốn, năm tuổi kia yếu ớt hỏi. Nó ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang đầy nước mắt nhưng lại tràn ngập ước ao cùng khát vọng.
Rất nhiều năm sau, khi cô bé này trưởng thành, chính mình trở thành một cây 'đại thụ che trời' thì khi nhớ lại chuyện cũ, nhớ đến Hoang ở thời đại kia vẫn còn mang theo cảm kích, vẫn còn rất kích động.
Bởi vì, tại ngày hôm đó, người thanh niên trẻ tên Hoang kia đã tự mình xé rách bầu trời tăm tối của nàng, cho nàng ánh rạng đông cùng hi vọng, đưa nàng bước lên một con đường khác.
Thạch Hạo ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu mấy đứa trẻ, sau đó ôm lấy bé gái rồi nhẹ nhàng an ủi để bọn chúng không phải sợ!
Sau đó hắn hét lên một tiếng, lập tực dọa lui tất cả tu sĩ Vương tộc trẻ tuổi xung quanh, không còn ai dám nhòm ngó, không còn ai dám nhìn về nơi này.
Thạch Hạo đợi ở dưới chân núi, cho đến khi Mạc Tiên xuống núi hắn mới thả bé gái xuống, sau đó đến đón.
"Cùng là Nhân tộc, ta tin tưởng trong lòng người chắc chắn cũng có một chút lòng dạ yếu mềm, xin hãy mang mấy đứa trẻ này đi." Thạch Hạo mở miệng.
Đây là tỷ tỷ của Mạc Đạo, Thạch Hạo thông qua tính tình của Mạc Đạo suy đoán, cảm thấy Mạc Tiên hẳn không phải là hạng người vô tình.
"Ngươi tin tưởng ta đến thế ư?" Mạc Tiên đứng đó, khuôn mặt mỹ lệ cực kỳ tinh xảo không chút tỳ vết, dường như Quảng Hàn tiên tử hạ xuống nơi đây.
"Ta tin tưởng." Thạch Hạo gật gật đầu.
Kỳ thực, nguyên nhân chủ yếu nhất là chính hắn không có cách nào mang mấy đứa trẻ này đi được. Đang ở dị vực, lại còn là tù bình, mang mấy đứa trẻ theo chỉ có thể hại bọn chúng.
"Được rồi." Mạc Tiên gật gật đầu, ôm lấy bé gái kia, lại nói: "Hi vọng thằng em của ta vẫn mạnh khỏe."
Nàng không ngờ lại nói một câu như vậy, sau đó, một chút cũng không ngừng lại, mang theo bà lão cùng mấy đứa trẻ cứ thế đi xa.
"Chờ một chút!" Thạch Hạo gọi.
Hắn rung tay lấy ra một cái bình ngọc, bên trong có mười chiếc là trà tiên và đưa cho Mạc Tiên.
Gần đó, con mắt của một đám Vương tộc đăm đăm, Hoang lại chủ động tặng người khác trà Ngộ Đạo, tên Ma vương này đã cướp sạch của bọn họ, lại còn có thể đưa cho ư?
Đám người tiếc nuối, còn có người đố kị, quá bất công mà, bọn họ căm phẫn nhưng lại không biết làm gì.
Bởi vì bọn họ thật sự không dám trêu chọc Mạc Tiên.
Tuy Mạc Tiên là Nhân tộc thế nhưng lại được một Đế tộc cổ xưa nào đó coi trọng, vẫn đang bồi dưỡng tương đương với truyền nhân dòng chính của Đế tộc, thân phận cao quý đến đáng sợ.
"Ngươi ra tay hào phóng thật." Mạc Tiên bình tĩnh nói, trong con ngươi mỹ lệ có thần quang lưu chuyển, nàng cũng không từ chối mà cất đi.
"Hỏi thêm ngươi một vấn đề, dị vực này có những địa phương nào kỳ lạ, thích hợp tu hành và ngộ đạo." Thạch Hạo hỏi dò, hắn đã thu hoạch được nhiều lá trà tiên như vậy nên đương nhiên phải nhanh chóng sử dụng.
"Chỗ gần nơi này nhất tên là Hải Bộc*, ngươi có thể đi nhưng không nên hiếu kỳ quá mức, nếu không sẽ chết không có chỗ chôn, dù Vương Bất hủ có tới cũng không cứu được ngươi." Mạc Tiên đáp lại, cũng nghiêm túc nhắc nhở.
(*): Biển thác.
Thạch Hạo nghe vậy, nhanh chân đi theo phương hướng nàng chỉ.
"Đại ca ca, anh phải cẩn thận đấy, em hi vọng sau này còn có thể nhìn thấy anh!" Phía sau, trên gương mặt của cô bé được Mạc Tiên ôm vẫn còn vương nước mắt, vô cùng đáng thương đang dùng sức vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé của mình, đôi mắt to đỏ chót.
"Gặp lại!" Thạch Hạo không quay đầu mà phất phất tay với cô bé, nhanh chân bước đi.
Ngoài mấy trăm dặm!
Hải Bộc, giống như tên gọi của nó, thật sự là một hình ảnh phi thường.
Đây là một vùng biển bao la bát ngát, mênh mông khó lường.
Nó có màu xám, là một đại dương vô cùng kỳ dị, sóng biển cuồn cuộn vỗ, đinh tai nhức óc!
Đồng thời, nó không nằm ngang trên mặt đất mà là treo trên bầu trời, lại tựa như một thác nước đồ sộ nhất, quả thực là quá to lớn, biển treo giữa trời nên gọi là biển thác!
Kỳ dị nhất chính là Hải Bộc không phải đổ xuống mặt đất, trái lại là chảy ngược từ dưới mặt đất lên phía bầu trời, như con sông dài mênh mông treo dưới bầu trời đầy sao.
Trên đất, không có đầu nguồn nước, nó tựa như đột ngột xuất hiện từ mặt đất, như là nước không nguồn, trực tiếp rít gào chạy thẳng về giữa bầu trời, trở thành một Hải Bộc treo lơ lửng!
Cách mặt đất đúng ba thước, không nhiều không ít. Trong khoảng cách ba thước này không có đầm nước mà đại đa số đều là đại dương, cuộn trào mãnh liệt đổ về bầu trời.
Mà ở trên bầu trời, không thấy được phần cuối của nó, không biết chảy về đâu.
Bởi vì, ở chỗ cao nhất có mảnh vỡ thời gian bay lượn như những cánh hoa xinh đẹp nhất đang bay lả tả, loáng thoáng còn có dòng sông thời gian làm bạn.
Chỗ này tuyệt đối không bình thường!
Sau khi Thạch Hạo thấy được thì run sợ một hồi.
Đi tới trước Hải Bộc, Thạch Hạo nhìn thấy mấy sinh linh, không có sóng pháp luật nhưng đều không tầm thường, bọn họ đều đang nhắm mắt ngồi xếp bằng một cách yên lặng, trước mặt mỗi người có một cái cần câu, bọn họ đang thả câu, mà bản thân mình lại như hóa đá không nhúc nhích.
"Ố?"
Hắn nhìn thấy một người quen, vậy mà lại biết.
Một cô gái, mái tóc dài đỏ rực, cực kỳ yêu diễm, mặc một bộ giáp trụ vàng ròng, là một vưu vật tuyệt thế, mỹ lệ và xinh đẹp.
Còn có một thanh niên, mái tóc dài màu vàng vô cùng xán lạn, hắn tựa như Thần mặt trời, nắm giữ khí chất thánh khiết nhất.
Một nam một nữ này Thạch Hạo đều biết, đã từng gặp ở Vực mai táng!
Thanh niên tên là Tam Tạng còn cô gái tên là Thần Minh, bọn họ rất thánh khiết, mang theo hơi thở xuất thế, dường như là những thần linh cao quý nhất!
Thế nhưng Thạch Hạo lại biết bọn họ là Táng sĩ, là Táng sĩ hoàng kim mạnh mẽ nhất!
Đúng lúc này, hai người đều mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Thạch Hạo thì khá là kinh ngạc, sau đó lại nở nụ cười.
"Thực sự là trái đất tròn." Tam Tạng mở miệng, rất là sảng khoái, tràn ngập ánh sáng màu vàng.
"Các ngươi đang làm gì thế?" Thạch Hạo hỏi.
"Thả câu." Tam Tạng đáp.
Thạch Hạo: "..."
"Ta đang câu lấy một đoạn thời gian, bóng tối bao trùm mặt đất, dòng máu tràn ngập cổ mộ vô ngần, đó là thời cổ xưa hỗn loạn." Thần Minh nói, vẻ mặt nghiêm túc.
"Ta đang câu một cọc luân hồi, ba chôn ba diệt, ba kiếp luân hồi." Tam Tạng nói.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1606: Câu thời gian, câu luân hồi
Chương 1606: Câu thời gian, câu luân hồi