Một tiếng tộc nhân đã làm lòng Thạch Hạo run lên!
Ông lão đó, mái tóc trắng bạc, thân thể gầy còm, chỉ còn một cánh tay, quần áo tả tơi mang theo vết máu, khuôn mặt đầy nếp nhăn, tròng mắt vẫn đục, cơ thể đầy suy nhược.
Một tiếng tộc nhân đó khiến Thạch Hạo dâng trào cảm giác chua xót, nỗi lòng không tài nào yên tĩnh được, là tộc nhân ư, vẫn luôn ở tuyến đầu tiền tuyến!
Bọn họ đã nếm trải bao nhiêu cay đắng, nhận lấy bao nhiêu đau khổ? Ngay cả những đứa trẻ cùng với các ông lão suy yếu đều leo lên tường thành, không hề có chút trai tráng thanh niên nào, lẽ nào họ đã chết trận!?
"Tiền bối!" Thạch Hạo lên tiếng, ngước đầu nhìn ông lão yếu bệnh trên tường thành, trong lời nói có vẻ kính trọng cùng với tâm tình kích động, hắn rất muốn thay đổi toàn bộ những chuyện này.
Trên tường thành, những đứa nhỏ mặt mày bẩn thỉu, nhỏ thì tầm tám chín tuổi, lớn thì tầm mười lăm mười sáu tuổi, tất cả đều mờ mịt đề phòng nhìn xuống dưới.
Sắc mặt đã mất đi cảm giác, có cũng chỉ là một chút hiếu kỳ nơi sâu trong đáy mắt nhìn chằm chằm người dưới tường thành.
Có thể tưởng tượng ra được, một đứa bé đang còn nhỏ mà đã quen mắt với tranh đấu liều mạng như vậy thì nơi đây hẳn đã trải qua những cuộc đại chiến vô cùng thảm liệt.
Lẽ ra gương mặt non nớt ấy phải đầy ngây thơ hồn nhiên, hiện giờ ngay cả cảm giác cũng đều biến mất, thay thế vào đó là sự đề phòng.
Trên tường thành, một ông lão phất tay, lão đã cụt một tay, cánh tay cụt ấy không cách nào sinh trưởng lại được, nơi đó có pháp tắc đáng sợ ăn mòn máu thịt cùng cơ thể của lão, bên trên quần áo rách rưới vẫn còn những vết máu khô đỏ sậm, hiện giờ lão đang ra hiệu cho bọn nhỏ lùi lại.
"Ngươi là... tộc nhân từ bên ngoài?"
Lão mở miệng tựa như đã rất lâu rồi không lên tiếng, âm thanh khàn khàn đồng thời từng chữ cũng không rõ ràng, tựa như nơi đây chỉ có chiến đấu, có chém giết đầy vô tình mà thôi.
Dù cho Thần Minh, Tam Tạng cũng biến đổi sắc mặt, là bao nhiêu năm rồi không mở lời nói chuyện? Những người này đã trải qua những gì, lẽ nào vẫn luôn bảo vệ, luôn chinh chiến ư?
Nơi đây là một vùng đất bị vứt bỏ, bên ngoài đều cho rằng tòa thành này đã sụp đổ, trở thành một tòa thành chết, thế nhưng vẫn có một nhóm người già yếu bệnh tật luôn thủ vững nơi này!
Luồng ý chí này lớn tới thế nào, là thứ gì đang thôi thúc bọn họ?
"Ngươi... không phải là Chân Tiên, làm sao đi vào được?" Ông lão hỏi, trong đôi mắt vẫn đục ấy bắn ra hai chùm sáng, tay cụt nâng lên một thanh chiến phủ bằng đồng.
Từ những lời này thì đám người Thạch Hạo đã đưa ra một kết luận kinh người, không phải cảnh giới Chân Tiên thì không thể nào tiếp cận được.
Sau đó thì bọn họ liếc mắt nhìn xuống tường thành, những khu vực có khung xương đang bốc cháy, đó chính là gợn sóng của cấp Bất hủ bị trận pháp khóa lại, đã chứng thực đôi chút suy đoán vừa rồi.
"Nói tới cũng rất là kỳ dị, chúng ta..."
Ngay trước mặt những tộc nhân này, ngay trước mặt những người tận lực phòng thủ tòa thành cô độc này, Thạch Hạo không hề giấu giếm chuyện gì, từng chuyện từng chuyện một, dù cho sự tình rất phức tạp, khó có thể khiến người khác tin tưởng thì hắn vẫn nói ra hết.
"Tộc nhân, đứng lên trên tảng đá kia."
Ông lão đứng trên tường thành nói, bên dưới có một tảng đá xanh tầm ba thước vuông, rất cổ xưa, không có gì kỳ lạ cả.
Thạch Hạo nghe vậy thì không chút do dự bước lên, không hề chậm trễ chút nào.
Xoẹt!
Trong nháy mắt thì tảng đá phát sáng, một chùm lửa bao phủ lấy Thạch Hạo, bao phủ lấy gân mạch cùng toàn thân của hắn, ngay cả thần hồn cũng không hề buông tha.
Thần Minh kinh ngạc thiếu chút nữa thì đã ra tay, thế nhưng vẫn cố áp chế loại kích động này.
Rất kỳ quái là, ánh lửa ấy không hề thương tổn gì tới Thạch Hạo, hắn cảm nhận được sự ấm áp, chùm sáng phù văn nơi trán càng dữ dội hơn, tựa như đang được một nguồn sức mạnh nào đó gia trì.
"Không phải sinh vật mạnh mẽ của dị vực giả mạo." Ông lão gật đầu, rất nhiều người trên tường thành thở dài một hơi.
Tảng đá này có thể kiểm nghiệm ra được đó có phải là Thạch tộc chân chính hay không!
"Xin hãy ngẩng đầu nhìn về đây." Ông lão thận trọng nói.
Bên trên cửa thành có treo một tấm cốt kính rất ôn hòa, lúc này nó bắn ra một vệt hào quang rồi tiến thẳng vào trong biển thần thức của Thạch Hạo, đi vào trong linh hồn của hắn.
Trong quá trình này, Thạch Hạo không hề phản kháng, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Phía sau, hai tên Táng sĩ hoàng kim biến đổi sắc mặt đồng thời nhanh chóng lùi lại, bọn họ không muốn bị tiên kính soi trúng rồi hiểu rõ toàn bộ bọn họ, nói như vậy quyền sinh sát đều nằm trong tay người khác.
Nhưng mà, Thạch Hạo lại rất yên tâm, không hề chống cự.
"Là tộc nhân, mang theo thiện ý tới đây, không hề nói láo." Ông lão kích động, mấy người trên tường thành hiện vẻ vui mừng, những đứa nhỏ kia thì thấp giọng hô lên.
"Các ngươi muốn tiếp nhận kiểm nghiệm ở chỗ này, hay là muốn lùi lại?" Ông lão nhìn về phía hai Táng sĩ hoàng kim.
Thần Minh và Tam Tạng liếc mắt nhìn nhau đồng thời lùi lại, tách ra khoảng cách đủ xa.
Xoẹt!
Trên đất dựng lên một ánh lửa màu xanh thẳm tựa như là ngọn lửa u minh, tựa như có một luồng khí bất hủ đang ngập tràn và xây dựng nên một bức tường không thể nào vượt qua.
Hai tên Táng sĩ hoàng kim cũng không hề nhìn thấy gì, cũng không hề nghe thấy gì nữa.
Dưới tường thành, một mình Thạch Hạo đứng đó lẳng lặng chờ đợi.
Đột nhiên, thần quang lóe lên, ông lão cụt tay đột ngột xuất hiện và mở ra phòng ngự, một thân một mình đi ra.
"Ngồi đi, trong thành áp lực quá, nhiều năm không hề nói gì nên ta cũng quên cách nói luôn rồi." Ông lão nói, rồi ngồi xuống một tảng đá.
"Tại sao các ông lại cực khổ bảo vệ nơi này, những người khác thì sao, đang ở nơi nào, vì sao không vào trong Đế quan mới kia?" Thạch Hạo hỏi.
Một vài vấn đề đã có đáp án thế nhưng hắn vẫn muốn được chứng thực lại.
"Đây là mệnh lệnh của tổ tiên, thủ vững tới cuối cùng, bởi vì, đã có một nhóm tộc nhân được đưa đi, để bọn họ đâm chồi nảy lộc, sinh sôi huyết thống là đủ rồi." Ông lão nói rồi liếc mắt nhìn Thạch Hạo.
Thạch Hạo như bị sét đánh, hắn hiểu rõ, những tộc nhân được đưa đi kia chính là tổ tiên của bọn họ, vẫn còn sống, phụ trách việc sinh sôi huyết thống sau này cho tộc nhân.
Mà những người già yếu trong tòa thành đơn độc này chính là những người được lưu lại, còn có những đời sau của bọn họ, phụ trách việc huyết chiến, thủ vững tới cùng, cho tới khi chết trận.
"Tộc nhân bên ngoài thế nào rồi, có phồn thịnh hay không, có đâm chồi nảy lộc hay không?" Ông lão hỏi.
Sắc mặt của Thạch Hạo hơi cứng, muốn dùng nụ cười để che giấu đi thế nhưng lại không cách nào làm được, lẽ nào lại nói hết cho bọn họ biết, dù chưa bị diệt tộc thế nhưng lại bị áp chế, trở thành những người mang dòng máu tội lỗi ư?
"Sao vậy?" Ông lão gấp gáp hỏi.
Thạch Hạo trầm mặc trong chốc lát rồi nói thẳng, ăn ngay nói thật, chuyện như vậy không thể ẩn giấu được!
"Cái gì?!" Ông lão giận dữ, thần sắc thay đổi, nhưng mà, vốn đã đứng bật dậy thế nhưng sau đó lại ngồi xuống và thở dài một tiếng.
"Nhân vương thuộc bảy Vương, cũng chính là Thạch vương đã chém bay một vài đại nhân vật có đẳng cấp cao của cửu Thiên, hẳn là vì chuyện này nên mới bị hiểu nhầm." Ông lão nói.
"Cái gì, vì sao thế?" Thạch Hạo lấy làm kinh hãi, không ngờ rằng chỉ vừa mới tiếp xúc mà ông lão đã nói tới bí mật như thế này.
"Bị thứ gì đó ăn mòn, những người kia như đã thay đổi vầ thỉnh cầu Thạch vương ra tay chém đầu của chính mình, đánh giết nguyên thần." Ông lão cụt tay thở dài.
Thời khắc này, lông tóc Thạch Hạo dựng đứng, thứ được gọi là thứ gì đó đáng sợ tới kỳ lạ, ảnh hưởng sâu sa ra sao? Lập tức hắn nghĩ tới vài chuyện.
Chiếc thuyền cổ nhuốm máu màu đen không ngừng bồng bềnh trong hư không, Thạch Hạo từng lên thuyền và cũng trên tế đàn kỳ lạ nơi ấy mới biết tới bảy Vương Biên Hoang.
Mà bên trên chiếc thuyền đó có kỳ lạ, có điều không rõ, còn có một vị Vương đã lấy thi thể của mình để trấn áp điều kỳ lạ!
Đáng sợ hơn chính là, còn có một chiếc đỉnh đá, bên trong có rất nhiều đầu lâu dính máu, là những nhân vật thuộc cấp Tiên đạo!
Là bị giết khi nào, vì sao bị chém đầu, lẽ nào cũng là những cường giả bị thứ kỳ lạ ăn mòn?
Ngoài ra, ngay trước đây không lâu khi hắn tiến vào Tiên vực và bị sinh linh nơi đó nói khinh bỉ xem thường, đồng thời người của Tiên vực luôn đề phòng sợ bị người của hạ giới làm ô uế Tiên vực, luôn luôn phòng bị.
Những chuyện này... đều là chuyện lớn!
"Năm đó có người biết việc này nên đáng ra không nên bị nói xấu mới đúng, có Chân Tiên vẫn còn sinh sống trong cửu Thiên, chẳng lẽ hai ba người đó không hề đứng ra lên tiếng à?" Ông lão cụt một tay đứng lên rồi lộ vẻ nghiêm túc.
Thạch Hạo ngạc nhiên, cửu Thiên có Chân Tiên? Đây là đại sự đáng sợ tới dường nào, tại sao lại không từng xuất chiến qua!?
"Yêu Long đạo môn, Kiếm cốc, bọn họ có thái độ như thế nào?" Ông lão hỏi.
"Gọi tộc ta là hậu nhân tội huyết, chính là bọn họ!" Thạch Hạo đáp.
Vẻ mặt của ông lão trở nên lạnh lùng, lại hỏi: "Chân Tiên ngủ say trong Tiên điện bằng đồng có xuất thế và chấn chỉnh bọn họ không?"
"Tiên điện bằng đồng có Chân Tiên tồn tại, đang ngủ say trong đó?" Thạch Hạo chấn kinh, hắn từng tranh đấu với truyền nhân của Tiên điện, đại chiến đầy kịch liệt, căm thù lẫn nhau.
Ông lão nghe vậy thì liền hiểu, tiếp đó là thở dài.
"Tranh đấu với dòng dõi Côn Bằng, đã khiến cho đôi mắt của bọn họ bị ánh máu che lấp rồi ư?" Ông lão khẽ nói, sau đó thì tức giận gầm nhẹ.
Dù là ai cũng sẽ tức giận, bọn họ chảy máu chiến đấu, chém giết tới mức chỉ còn dư lại những người yếu bệnh, thế nhưng lại bị tộc nhân ở phía sau nói xấu, làm hại, muốn đẩy bọn họ lên dàn cọc sỉ nhục, bị gọi là hậu nhân tội huyết!
"Chu Tước vương đã sớm bỏ mạng vì tính tình của hắn rất nóng nảy, nhất định sẽ giết cho bằng được, cho nên đã liều mạng!" Ông lão cụt tay nói.
Thạch Hạo đang xuất thần, trong lòng là sóng biển ngập trời, bởi vì chỉ trong chốc lát như vậy mà hắn đã hiểu rõ được rất nhiều bí ẩn, nếu như truyền đi sẽ chấn động cả thiên cổ.
"Đáng tiếc, lực bất tòng tâm, hiện giờ muốn rời đi cũng không được, thành còn người còn, thành mất người mất!" Ông lão thở dài thăm thẳm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1635: Chân tướng
Chương 1635: Chân tướng