Tác giả: Vũ Nham
Dịch: workman
Biên tập: Ba_Van
Thời khắc quan trọng như thế này, liên quan đến đại cục hai nước, sinh tử của vô số người, cho dù có vạn lời cũng chỉ có thể chôn sâu vào tận đáy lòng. Hắn hít một hơi thật dài, cố bình hòa tâm tình nổi sóng của mình, mắt nhìn dung nhan đẹp như hoa đối diện, bình tĩnh đưa tay:
- Đại Khả Hãn, mời…
Sắc mặt Ngọc Già tái nhợt, mãi sau nàng mới cắn răng đưa tay:
- Lâm tướng quân, xin mời…
Song phương chia hai hàng, nối gót người dẫn đầu từ từ vào lều. Dãy lều bạt hôm nay khác hẳn với mấy hôm trước. Trên bàn chính có cắm vài đóa hoa màu hồng phấn, hương thơm nhè nhẹ, tươi tắn xinh đẹp, làm cho căn lều bạt thô sơ được thêm vài phần sinh khí.
- Mời ngồi!
Lâm Vãn Vinh mở miệng trước tiên, rồi từ từ ngồi xuống ở ghế chủ vị Đại Hoa, Từ Chỉ Tình ngồi bên cạnh hắn, bọn người Cao Tù khí thế hùng dũng đứng phía sau.
Ngọc Già khẽ nâng váy, lặng lẽ ngồi xuống đối diện. Nàng không nhìn mặt hắn mà ánh mắt lướt đi, dừng lại trên người Từ Chỉ Tình. Lẳng lặng đánh giá nàng rất lâu, Đại Khả Hãn hít một hơi rồi nói khẽ:
- Từ tiểu thư, ngươi rất đẹp !
Vốn Từ Chỉ Tình cố tình mặc bộ trang phục này để đấu với nàng, nghe đối thủ tán tụng như thế, vừa mừng rỡ vừa có chút ngượng ngùng. Nàng nắm chặt tay Lâm Vãn Vinh dưới bàn, nhưng phát giác ra lòng bàn tay hắn ướt nhẹp, đầy mồ hôi.
Đại Khả Hãn liếc nhìn hắn, răng cắn chặt, mắt hơi nheo lại:
- Quốc sư, bắt đầu đi!
Lộc Đông Tán ứng thanh, từ sau lưng Đại Khả Hãn bước ra, ôm quyền nói:
- Lâm đại nhân, chẳng biết điều kiện do Đột Quyết chúng ta đưa ra, quý quốc đã suy nghĩ xong chưa?!
- Điều kiện? điều kiện gì?!
Lâm Vãn Vinh cau mày, trả lời bằng giọng đều đều.
Quốc sư Đột Quyết tự nhiên biết hắn giả vờ hồ đồ, nhưng không thể không đáp:
- Chỉ cần Đại Hoa lập tức phóng thích Tiểu Khả Hãn và Hữu Vương của ta, Đột Quyết ta trong vòng năm năm không gây chiến nữa, tuyệt không xâm chiếm biên giới Đại Hoa một bước. Đồng thời nguyện dùng ngàn con dê ngựa, trăm nàng mỹ nữ, mười con hãn huyết bảo mã kính hiến Đại Hoa. Coi như là hảo ý duy trì quan hệ hai nước .
Lâm Vãn Vinh chầm chậm gật đầu, mỉm cười nói:
- Thì ra Lộc huynh muốn nói chính là như thế này à? Đây là thành ý của các ngươi sao? Nếu thật là như thế này, chúng ta cũng không cần nói chuyện, mọi người trở về tự mài đao chuẩn bị chiến tranh thôi!
Đại Hoa cự tuyệt sạch sẽ, điều này cũng không ngoài dự tính, Lộc Đông Tán nhìn Ngọc Già, như muốn xin ý kiến của nàng.
Ánh mắt Kim đao Khả Hãn như điện, nhìn thẳng vào hắn, buồn bã nói:
- Nói chuyện với người thông minh, cũng không cần quanh co nữa. Lâm tướng quân, ta biết Đại Hoa các ngươi chắc không chỉ muốn có thế, mời ngươi đưa ra điều kiện đi! Hợp thì đàm phán. Không hợp thì giải tán!
- Đại Khả Hãn rất nhanh nhẹn. Rất có khí phách!
Lâm Vãn Vinh nhìn nàng mỉm cười, nhưng ánh mắt rất lạnh lùng:
- Đã như vậy thì ta cũng nói thẳng. Chỉ cần Đột Quyết thỏa mãn bốn điều yêu cầu của Đại Hoa ta đưa ra, tất cả xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra!
Bốn yêu cầu? Ngọc Già hơi trầm ngâm, trong lòng mơ hồ có cảm giác bất ổn:
- Xin mời nói rõ!
Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, đứng dậy chậm rãi nói:
- Thứ nhất, hai nước ký kết hiệp nghị ngưng chiến trong vòng năm mươi năm. Đột Quyết không được xâm chiếm Đại Hoa, nếu vi phạm, sẽ khiến cho đời đời người Đột Quyết chịu trừng phạt của chư thần trên thảo nguyên! Xin Đại Khả Hãn đem việc này viết thành điều văn, chiêu cáo thiên hạ!
Điều thứ nhất, thật ra không có bất ngờ gì nhiều. Ngọc Già chậm rãi nói:
- Hai nước ngưng chiến thì ta tuyệt không phản đối! Nhưng viết thành điều văn rồi bố cáo thiên hạ, Đột Quyết ta trước giờ không có tiền lệ như vậy. Xin lỗi không làm được!
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Không tiếp thụ cũng được! Trên thực tế, việc chiêu cáo thiên hạ cũng không có tác dụng thực tế nhiều. Chỉ có điều đây là một ước thúc nho nhỏ đối với các ngươi. Nếu tương lai các người vi phạm, cũng sẽ làm cho thế nhân biết người Đột Quyết các ngươi không giữ lời, chỉ có thế mà thôi! Nếu đến cả điều này mà cũng không thể nhận, thứ cho ta nói thẳng, Đại Khả Hãn, những điều kiện phía sau căn bản không thể nói chuyện!
Nhìn hắn tự tin đầy mặt, quỷ mới biết phía sau hắn còn muốn đưa ra điều kiện gì nữa, Ngọc Già lạnh lùng nhìn hắn:
- Điều kiện thứ nhất, để ta cân nhắc! Điều thứ hai thì sao?
- Điều thứ hai. Kỳ thật cũng không tính là phức tạp,
Lâm Vãn Vinh chậm rãi cười nói:
- Lấy mức bồi thường mà Lộc huynh vừa nhắc tới nâng lên năm lần, hàng năm đều phải nộp, tổng cộng hai mươi năm!
- Ngươi nằm mơ!
Ngọc Già còn chưa nói gì, bên kia Tả Vương Đột Quyết Ba Đức Lỗ gầm lên như sấm:
- Bảo người Đại Hoa các ngươi bồi thường chúng ta mới đúng!
- Ta nằm mơ sao?!
Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói:
- Ba Đức Lỗ các hạ, dùng vài con dê ngựa tuấn mã mà hoán đổi lấy chí tôn trên thảo nguyên và Hữu Vương của các ngươi, chuyến làm ăn này ai có lợi đây? Vì sao các hạ không muốn chứ? Chính là ngươi tự mình muốn làm chí tôn trên thảo nguyên hay sao?!
- Ngươi nói bậy!
Ba Đức Lỗ gầm lên một tiếng muốn lao tới, lão Cao tiến lên ngăn trước mặt hắn, song phương cung giương kiếm bạt, không khí lập tức khẩn trương vô cùng.
Bây giờ mới biết, so với điều thứ hai, quả thực điều kiện thứ nhất không tính là điều kiện! Ngọc Già hít mạnh một hơi, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hàm răng nghiến chặt, không nói một lời.
Lâm Vãn Vinh lặng lặng ngẩng đầu lên, nhìn nàng chăm chăm, mặt không chút thay đổi.
Ánh mắt hai người lần lượt thay đổi, trong mắt tất cả đều là băng giá, không có chút ấm áp nào! Vẻ ôn nhu như những đóa mân côi sớm như mây bay cuối chân trời, biến mất vô ảnh vô tung!
Trên bàn đàm phán không có oa lão công và Nguyệt Nha Nhi nữa, chỉ có Lâm tướng quân và Đại Khả Hãn, việc này là sự thật không ai thay đổi được!
Trầm mặc thật lâu, rốt cục Kim đao Khả Hãn cúi đầu vô lực, không để hắn thấy trong mắt mình dâng lên vẻ mờ mịt:
- Người Đại Hoa, nói điều kiện thứ ba của ngươi đi!
Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, nhè nhẹ thở dài:
- Đại Khả Hãn, ngươi chắc chắn muốn nghe điều kiện thứ ba chứ?
Ngọc Già ngẩng đầu lên, đột nhiên gầm lên như phát cuồng:
- Ngươi dám nói trước mặt ta, vì sao ta không dám nghe trước mặt ngươi?! Ngươi nói đi, ngươi nói mau!
Lâm Vãn Vinh cắn chặt răng:
- Được! Điều kiện thứ ba, Đột Quyết lui về bắc Ba Ngạn Hạo Đặc! Phía nam Ba Ngạn Hạo Đặc do Đại Hoa ta tiếp quản!
- Cái gì? Ngươi muốn cưỡng chiếm Ba Ngạn Hạo Đặc, vài trăm dặm thảo nguyên rộng lớn phong thịnh hả?
Lúc này thì đến cả quốc sư Đột Quyết luôn luôn khiêm cung cũng nhịn không được, mặt đỏ bừng giận dữ hét lên:
- Lâm đại nhân, ngươi thật sự quá mức rồi đó!
- Quá mức hả?
Lâm Vãn Vinh quay đầu đi, lạnh lùng nói:
- Việc đàm phán, vốn là ngươi tình ta nguyện, tại sao lại nói là quá mức?!
Thân hình Ngọc Già run lên, sắc mặt tái nhợt, nàng nhìn thẳng vào người Lâm Vãn Vinh, cắn răng gằn từng tiếng:
- Lâm tướng quân, ngươi không thể nhìn ta mà nói sao?!
Lâm tướng quân hít sâu một hơi, nhưng vẫn rất cứng rắn:
- Đại Khả Hãn rất đẹp, do đó ta không thể nhìn người được!
Ngọc Già vô lực nắm lấy thành ghế, mười ngón tay tinh tế không còn chút máu, cơ hồ muốn bóp nát nó ra. Nàng khép hờ hai mắt, kiệt lực cố nhịn dòng nước mắt, nói khẽ:
- Lúc này chính là ngươi bức ta!
Lâm Vãn Vinh ngẩn người, rồi thở dài sườn sượt:
- Cũng như trước kia ta đã nói, từ trước tới nay ta chỉ bức chính mình!
Ám ngữ này, cũng chỉ có hai người mới hiểu được. Đại Khả Hãn tâm thần hoảng hốt, ẩn ẩn thấy lại cảnh ngoài thành Khắc Tư Nhĩ ngày xưa, một tiễn kinh thiên động địa, nhìn hắn lại thấy như hắn đang đứng trước mặt mình máu tươi đầy người, chảy đầy xuống thảo nguyên. Nàng cố kiềm chế thân hình không được run rẩy:
- Còn điều kiện thứ tư, đừng ngại ngần, nói luôn ra đi!
Lâm Vãn Vinh lặng lẽ lắc đầu:
- Nhất định muốn nghe sao?!
- Nhất định!
- Được!
Lâm Vãn Vinh chầm chậm quay đầu lại:
- Sau khi đáp ứng ba điều kiện trước, ta có thể giao Tát Nhĩ Mộc cho ngươi! Thời gian là mười năm sau!
- Vô sỉ…
Ngọc Già rốt cuộc nhịn không được, gầm lên một tiếng, đứng phắt lên, túm lấy bình hoa trên bàn, như muốn ném thẳng vào người hắn.
Lâm Vãn Vinh bất lực lắc đầu, dịu dàng đáp:
- Ngươi nói rất đúng, ta vẫn là người vô sỉ như thế mà!
Nguyệt Nha Nhi chán nản ngồi xuống, im lặng không nói gì. Lộc Đông Tán và Ba Đức Lỗ trầm ngâm, không nói một lời. Lập tức cuộc đàm phán lâm vào tình hình gay cấn.
Từ tiểu thư ngồi một bên nghe xong, không nhịn được ghé lại gần hắn, cầm tay hắn than nhẹ:
- Ngươi đó, sao lại có thể ác độc như vậy chứ? Cái giá trên trời như vậy, ngươi muốn ép cho nàng phát điên hay sao!
Ác à? Hắn cười khổ lắc đầu:
- Ta không đưa ra giá trên trời, nàng sao có thể trả giá được chứ? Trong lòng nàng cũng biết việc đàm phán là thương lượng trả giá cơ mà!
Cảm thụ bàn tay run rẩy của hắn, Từ Chỉ Tình đột nhiên hiểu rõ tuy hắn đang ép Nguyệt Nha Nhi, nhưng cũng là hắn đang ép bản thân chính mình? Từ tiểu thư nhịn không được lắc đầu:
- Ta cuối cùng biết rồi, ngươi còn đối xử với chính mình còn ác độc hơn đối với nàng nữa!
Lâm Vãn Vinh lẳng lặng cầm tay nàng, xem như đáp lại.
Cũng không biết trầm mặc bao lâu, Ngọc Già đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn:
- Quốc sư, Tả Vương, các ngươi hãy lui ra, ta muốn nói chuyện một mình với Lâm tướng quân!
Lộc Đông Tán và Ba Đức Lỗ lẳng lặng lui ra ngoài, mấy người Hồ Bất Quy cũng thức thời lui ra theo.
Nhìn thấy Lâm Vãn Vinh giữ chặt tay Từ quân sư bất động, Ngọc Già dùng âm thanh lạnh lùng nói:
- Lâm tướng quân, ta muốn một mình nói chuyện với ngươi!
- Không cần!
Lâm Vãn Vinh kiên định lắc đầu:
- Trên bàn đàm phán, ta không giấu diếm Từ tiểu thư điều gì!
- Nhưng ta muốn mời Từ tiểu thư tạm thời ly khai một lát!
Nguyệt Nha Nhi đứng dậy, đột nhiên cao giọng.
- Ta nói không cần!
Lâm Vãn Vinh trừng mắt, càng giữ chặt tay Từ Chỉ Tình hơn.
Cũng không biết hắn sợ cái gì, Kim đao Khả Hãn giận đến mức ngực phập phồng dữ dội, hàm răng ngọc cắn chặt, nhìn thẳng vào hắn, hai mắt rơm rớm.
Từ Chỉ Tình vội vàng giật khỏi tay hắn, cười nói:
- Nếu Đại Khả Hãn có chuyện quan trọng cần một mình thương lượng với ngươi, việc có liên quan đến hai nước, ta lưu lại đây quả thật không tiện. Đại Khả Hãn, người từ từ nói chuyện với hắn đi! Chỉ Tình cáo từ!
Từ tiểu thư xoay người bước đi, Lâm Vãn Vinh vội kéo ống tay áo nàng, nhưng lại chụp vào khoảng không.
Kim đao Khả Hãn nhìn hắn cười lạnh:
- Sao, ngươi sợ ta sao? Vừa lúc nãy Lâm tướng quân còn ung dung đàm phán, ngưng chiến, bồi thường, chia đất, giam người. Hừ! Ngươi có thể nghĩ đến tất cả những thủ đoạn tàn khốc, toàn bộ đều đổ hết trên người ta, uy phong lắm mà! Sao bây giờ lại sợ hãi như thế?!
Không ai nghi ngờ sự thông minh của Nguyệt Nha Nhi, Lâm Vãn Vinh đưa ra vài điều kiện khó khăn, chính là gián tiếp dùng bốn điều này làm cớ để đàm phán, tuy kín kẽ nhưng lại bị nữ tử người Hồ này vừa liếc mắt là thấy ngay.
- Ta sợ cái gì ?
Đưa mắt nhìn cả căn lều bạt trống rỗng, chỉ còn lại có hai người, Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, nhìn Ngọc Già hai mắt ướt lệ, nhịn không được tâm phiền ý loạn, khoát khoát tay tức giận:
- Không được khóc, khóc không đẹp bằng Từ tiểu thư đâu!
Ngọc Già vỗ bàn, nức nở:
- Ta muốn khóc, cho dù ta là người con gái xấu nhất thế gian, ngươi cũng vĩnh viễn không được xen vào!
Nhìn mớ tóc mai trắng như tuyết của nàng, Lâm Vãn Vinh lắc đầu vô lực:
- Xin ngươi nhớ cho, ngươi là Kim đao Khả Hãn mà mỗi người trên thảo nguyên đều kính sợ, không nên chưa gì đã rơi lệ, khiến người ta cười cho đó!
- Kim đao Khả Hãn thì sao?
Nguyệt Nha Nhi cả giận:
- Kiếp này nàng chỉ khóc trước mặt một người! Người này lại hết lần này tới lần khác lừa gạt nàng, thích làm nàng bị thương tổn!
- Chẳng lẽ ngươi không lừa gạt ta sao?!
Lâm Vãn Vinh nhịn không được, phẫn hận nói:
- Ai cố ý theo ta từ Hưng Khánh tới Ba Ngạn Hạo Đặc, xuất hiện trước mặt ta, chủ ý biến thành tù binh cho ta?! Nếu không nhờ ta thông minh lanh trí, đã sớm rơi vào ma chưởng của ngươi rồi!
- Ngươi chỉ thích tưởng tượng! Ngươi nghĩ ngươi là đại nhân vật cái gì cũng giỏi sao?
Ngọc Già cười lạnh:
- Ta xuất hiện ở Hưng Khánh phủ là vì ta thích tự mình thu tập tin tình báo của Đại Hoa. Về phần ngươi, thì sư phụ Lộc Đông Tán có nhắc tới vài lần trước mặt ta, mà ở Đại Hoa cũng có không ít người lưu truyền sự tích về ngươi. Do đó ta thuận tiện chú ý ngươi một chút! Ở Hưng Khánh phủ, việc hành thích Lý Thái và ngươi, đích xác chính là ta một tay lập mưu! Nhưng khi ta xuất hiện ở Ba Ngạn Hạo Đặc là bởi vì ta muốn về Khắc Tư Nhĩ, do không thận trọng rơi vào tay ngươi, tất cả những việc đó đều là ngoài ý muốn. Ngươi nghĩ rằng ta với tư cách là đương kim Kim đao Khả Hãn, lại cố ý dẫn dụ ngươi à? Nói đùa! Nếu sớm biết ngươi ở đó, hơn mười vạn đại quân của ta sớm đã giết sạch các ngươi rồi!
Nguyên do là như vậy, lão tử thật sự là hiểu lầm! Hắn ngượng quá thành giận:
- Vậy sau khi ngươi rơi vào tay ta thì sao? Nghĩ ra đủ loại thủ đoạn đối phó với ta, vọng tưởng thần phục được ta, việc này ta có nói oan không?
Mặt Ngọc Già nổi lên màu đỏ như bôi phấn, nàng nói khẽ:
- Có lẽ là ta có chút thủ đoạn! Nhưng ta rơi vào trong tay ngươi, có biện pháp thoát thân nào tốt hơn không? Điều tiếc nuối duy nhất là lúc đó ta coi thường ngươi! Đáng hận là ta đã quên câu ngạn ngữ xưa: giết địch ba ngàn, phải tổn tám trăm!
- Nói như vậy, đều là ngoài ý muốn của ngươi cả hay sao?
- Ừm, ngoài ý muốn, việc ngoài ý muốn đẹp nhất!
Ngọc Già than khẽ, nụ cười hòa nước mắt làm lòng người tê dại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 564: Việc Ngoài Ý Muốn Tốt Đẹp Nhất
Chương 564: Việc Ngoài Ý Muốn Tốt Đẹp Nhất