Phó Thắng Nam bỏ tay ra, không dùng sức nữa, nhưng một cơn đau bén nhọn lại chạy thẳng một đường đến đáy lòng tôi.
Đau đến mức tôi co cả ngón chân.
Vốn dĩ tôi mắc mưa còn chưa khỏe hẳn, bây giờ lại đối chọi gay gắt với anh, đột nhiên anh buông tay, cơ thể tôi lập tức mềm nhũn ngã vào ngực anh.
Bàn tay mạnh mẽ của anh kéo lấy tôi, áp vào cơ thể của anh, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng cơ bắp cứng rắn của anh, đó là kết quả của việc rèn luyện quanh năm, tôi vốn đã không có nhiều sức lực, bây giờ lại không muốn cãi nhau với anh, dứt khoát thuận thế nhắm mắt lại dựa vào ngực anh.
“Giỏi rồi, còn biết giả chết nữa.” Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của anh, mang theo cơn giận chưa giảm.
Má bị vỗ vài cái nặng nề, hơi đau, nhưng lúc này thật sự tôi hơi
khó chịu, không muốn mở mắt.
Thấy tôi không trả lời, có lẽ là
lương tâm của anh đột nhiên trỗi
dậy, anh ôm tôi lên, sau đó đưa tôi về phòng ngủ.
Anh đặt tôi xuống giường, sau đó tôi không nghe thấy động tĩnh gì nữa.
Vốn tưởng rằng anh chẳng muốn quản tôi, không ngờ một lát sau lại nghe thấy giọng anh gọi điện thoại cho Trịnh Tuấn Anh, hình
như đang gọi Trịnh Tuấn Anh tới khám cho tôi.
Thật ra, tảng đá kia cũng không lạnh đến vậy.
Có lẽ hơn mười phút, tôi mơ mơ màng màng ngủ luôn, loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Trịnh Tuấn Anh.
“Thắng Nam, cậu nghĩ kỹ chưa, đứa bé này nên xử lý thế nào?”
Dường như Phó Thắng Nam có chút mất kiên nhẫn: “Cũng muộn rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.”
Có đôi khi tôi rất đồng tình với Trịnh Tuấn Anh, bản thân là một bác sĩ nổi tiếng quốc tế mà bị anh gọi tới gọi đi mỗi ngày như vậy, rất ấm ức.
Tôi vốn đã thích ngủ, hơn nữa
ban ngày chạy không ít chỗ, buồn
ngủ không chịu được, mơ mớ màng màng ngủ say.
Nửa đêm, trong lúc mê mang tôi phát hiện có người kéo tôi vào lòng, tôi thử mở mắt ra, nhưng do thực sự quá buồn ngủ nên thôi.
Hôm sau, khi tôi thức dậy, Phó Thắng Nam đã không còn ở biệt thự nữa, khỏi cần nghĩ cũng biết chắc là anh đi thăm Lâm Hạnh Nguyên rồi.
Ngày hôm qua tôi đã hẹn trước với viện trưởng Lâm, sau khi rời giường rửa mặt, tôi đi thẳng đến bệnh viện.
Bởi vì biết hôm nay tôi sẽ đến, bà Lâm đã chờ tôi ð cổng bệnh viện, nhìn thấy tôi, bà ấy vẫn có chút lo lắng hỏi: “Thật sự muốn phá thai à? Cô không định bàn bạc với anh Phó một chút sao?”
Tôi biết bà ấy đau lòng mình, mỉm cười, cùng bà ấy tiến vào bệnh viện: “Không có gì, không cần lo lắng”
Viện trường Lâm đã sắp xếp bác sĩ phẫu thuật, đi vào bệnh viện, tôi trực tiếp làm kiểm tra cơ bản, không có vấn đề gì khác, lập tức trực tiếp bước vào phòng phẫu thuật.
Bà Lâm luôn lo lắng, kéo tay tôi, cố gắng khuyên nhủ tôi từ bỏ việc này: “Cô Thẩm, tuy rằng cô còn trẻ nhưng chuyện này vẫn tồn thương đến cơ thể, cô phải hiểu cho rõ.”
Tôi gật đầu, đã đến thời gian phẫu thuật, tôi vỗ tay bà ấy trấn an: “Không sao đâu.”
Sau đó, tôi đi theo một y tá tiến vào phòng phẫu thuật, bác sĩ thực hiện là một người phụ nữ trung niên, nhìn thấy tôi, bà ấy mờ miệng nói: “Cô Thẩm, lát nữa sau khi chúng tôi tiêm thuốc mê, cô sẽ ngủ một giấc, phẫu thuật không cảm thấy đau, cô đừng căng thẳng.
Tôi gật đầu, lên bàn phẫu thuật, quả thực như lời bà ấy nói, chẳng bao lâu sau tôi đã không còn ý thức.
Khi tỉnh lại lần nữa thì đã nằm trên giường bệnh viện rồi.
Vừa mỡ mắt đã nhìn thấy Phó Thắng Nam âm trầm nhìn tôi, môi mỏng mím thật chặt, nhiệt độ trong phòng thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa, đôi mắt đen của anh lộ ra vẻ khát máu, lạnh lùng và tức giận.
Tôi chưa bao giờ thấy anh như vậy, trong lòng thoáng hồi hộp, xuất phát từ bản năng tôi đưa tay kéo anh, chợt bị anh tránh ra.
Há mồm, tôi đè lời muốn nói xuống, rời mắt khỏi ánh mắt đáng sợ của anh, nhắm mắt lại không nói gì.
“Thẩm Xuân Hinh, cô điên rồi.” Vứt ra câu tiếp theo, anh quay phắt
người bỏ đi. Nhìn bóng lưng của anh, tôi
thở dài, đi đến bước này, đây chính là kết quả tốt nhất rồi.
“Cô Thẩm, cô không sợ tổng giám đốc Phó hận mình ư?” Cửa ra vào truyền đến giọng nói trầm thấp già nua, viện trưởng Lâm cầm bệnh án tiến vào, ông ấy bước đến kiểm tra tình trạng của tôi, vẻ mặt bình tính nói: “Đối với tổng giám đốc Phó mà nói, dù sao đứa bé này cũng mang một nửa dòng máu của anh ta, cho dù cô gạt được anh ta lần này, vậy lần sau thì sao? Giấy không gói được lửa.”
Tôi cười, từ trên giường ngồi dậy, nhận lấy bệnh án trong tay ông ấy, nói: “Không có lần sau nữa, cảm ơn viện trường phối hợp.”
Cất kỹ bệnh án, tôi chuẩn bị xuống giường rời đi, lại bị viện trường Lâm cản lại, ông ấy nhìn tôi bảo: “Nếu cô diễn kịch thì phải làm cho trọn vẹn một chút, cô có thấy người nào vừa phá thai nửa tiếng đã có thể xuống giường hay chưa?”
Cũng đúng! Tôi nằm trờ lại giường, nhìn viện trường Lâm nói: không gói được lửa.”
Tôi cười, từ trên giường ngồi dậy, nhận lấy bệnh án trong tay ông ấy, nói: “Không có lần sau nữa, cảm ơn viện trường phối hợp.”
Cất kỹ bệnh án, tôi chuẩn bị xuống giường rời đi, lại bị viện trường Lâm cản lại, ông ấy nhìn tôi bảo: “Nếu cô diễn kịch thì phải làm cho trọn vẹn một chút, cô có thấy người nào vừa phá thai nửa tiếng đã có thể xuống giường hay chưa?”
Cũng đúng! Tôi nằm trờ lại giường, nhìn viện trường Lâm nói:
“Theo như sự đa nghi của Phó Thắng Nam, rất có thể anh ấy sẽ phái người tới tìm ông xem bệnh án của tôi, đến lúc đó làm phiền viện trường Lâm rồi.
Ông ấy cười, trên gương mặt già nua có thêm chút bất đắc dĩ: “Thanh niên các cô đúng là! Cuộc sống tốt đẹp, cần gì phải quậy ra nhiều chuyện như vậy. Nhưng nếu tôi đã nhận lời giúp cô, tất nhiên sẽ xử lý ồn thỏa những chuyện còn lại. Tôi gật đầu, nói cảm ơn: “Bên phía bà Lâm cũng làm phiền viện
trường Lâm rồi.” Việc này càng ít người biết càng tốt.
Ông ấy cười gật đầu, sau đó không nói gì thêm nữa, rời khỏi phòng bệnh.
Tôi nằm trên giường bệnh tới trưa, mãi cho đến khi bác sĩ tới thông báo những việc cần chú ý hậu phẫu, tôi lấy thuốc sau đó mới rời khỏi bệnh viện.
Hoàng Nhược Vi lái xe đến trước bệnh viện chờ tôi, cô ấy đỡ tôi lên xe, tôi nhìn cô ấy nói: “Nghĩ cách cho Lâm Hạnh Nguyên biết chuyện tôi phá thai.” Cô ấy gật đầu, khởi động xe, trực tiếp đưa tôi về biệt thự.
Phó Thắng Nam không ở đây, tôi bảo Hoàng Nhược Vi trở về công ty, vừa từ phòng phẫu thuật ra, tôi cũng không có chuyện gì làm, trực tiếp lên giường đi ngủ.
Nhưng tôi còn chưa ngủ thì dưới lầu đã truyền tới tiếng còi, tôi bước ra ban công nhìn thử, là Phó Thắng Nam và Trịnh Tuấn Anh.
Giống như những gì tôi nghĩ, bây giờ Phó Thắng Nam căn bản không muốn liếc tôi một cái, chỉ bảo Trịnh Tuấn Anh lên xem thử tôi còn vấn đề gì hay không.
Tôi lên giường, Trịnh Tuấn Anh cầm theo hòm thuốc bước vào, nhìn thấy tôi, anh ta hơi nhướng mày, tới bên cạnh, ra hiệu cho tôi đưa tay ra bắt mạch.
Tôi vươn tay về phía anh ta, nhìn anh ta rồi nói: “Có mang thuốc đến không?”
Anh ta ngước mắt nhìn tôi một cái, bảo: “Chiêu lừa gạt này của cô đúng là lợi hại
Tôi không trả lời, cho anh ta bắt mạch, anh ta lấy thuốc trong hòm ra, nhìn tôi nói: “Đây đều là bài
thuốc hay để giữ thai, cô uống đúng hạn, chỉ cần không chịu đả kích quá lớn, thai nhi sẽ phát triển rất tốt.”
Qua loa dặn dò vài câu xong, Trịnh Tuấn Anh xuống lầu, tôi đổi thuốc lấy từ trong bệnh viện thành thuốc của Trịnh Tuấn Anh.
Sau đó tôi nằm lại xuống giường, nếu là phá thai, tất nhiên phải ở cữ mấy ngày, trì hoãn công trình của viện trường Lâm một tuần không thành vấn đề, nhưng nếu tôi ở biệt thự một tuần thì thật sự có chút nhàm chán.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 21: Phá thai thật rồi à
Chương 21: Phá thai thật rồi à