Tôi gật đầu và xem bản báo cáo trên máy tính của anh ấy, tôi không thề không không thừa nhận rằng Trần Húc Diệu là một nhà lãnh đạo rất giỏi về năng lực làm việc.
Làm việc hiệu suất rất cao, hơn nữa có quyết đoán.
Báo cáo viết xong, anh khép lại gật đầu. Sau đó thân hình thon dài của anh dựa vào sô pha dụi mắt. Anh nhắm mắt lại gác mu bàn tay lên trán, có chút mệt mỏi nói:
“Anh Vương bên chi nhánh gọi điện thoại tới nói rằng buổi tối muốn mời chị ăn bữa cơm tối.”
Nhìn thấy vẻ mặt ngái ngủ của anh, tôi gật đầu một cái: “Ừ, cậu có muốn về phòng ngủ một lát không.”
Anh ta kiểm tra thời gian và lắc đầu nói: “Không cần, tôi sẽ ở lại đây nghỉ một lát là được.” Sau khi dừng lại, anh ta nói: “Có một số vấn đề tài chính trong chi nhánh, nếu chị không xem xét kỹ hơn thì chị không thể tìm ra đó là ai được. Đoán chừng là sếp chiếm dụng công quỹ, rồi tùy tiện tìm cái hạng
mục tới lừa dối người thiên hạ, hàng triệu tài khoản, chị nhìn xem thử!”
Tôi gật đầu, lật giờ trương mục rồi bắt đầu xem xét. Chi nhánh công ty kinh doanh theo mô hình và phương thức của Tập đoàn Phó Thiên, sự phát triển ð thành phố Tân Châu rất suôn sẻ nên Phó Thắng Nam đã giao nhiều quyền cho tổng giám đốc ở đây.
Rất nhiều việc anh cũng không thể nào nhúng tay vào. Tôi nhìn kỹ một lần, quả thật có một khoản hạng mục công trình có vấn
đề. Trong trường hợp bình thường, chỉ là một sự cố kỹ thuật nhỏ, không biết tại sao phải tốn hàng tỷ đồng đề bù đắp vào. Coi như là dùng để bồi thường người bị tai nạn lao động, cũng không được nhiều như vậy, hiển nhiên là có người tham ô rồi.
“Chuyện này có lẽ phải do Vương Huy tới xử lý!” Tôi nói, nhìn về phía Trần Húc Diệu, không ngờ rằng anh ấy đã ngủ rồi.
Thấy vậy, tôi đứng dậy, ôm mền ra khỏi phòng ngủ, trùm kín người anh ấy.
Còn hai tiếng nữa, anh ấy có
thể nghỉ ngơi một lát. Từ hôm qua đến giờ anh ấy không có nghỉ ngơi nhiều.
Sau khi hoàn tất dữ liệu, điện thoại di động của tôi rung lên, Vũ Linh gọi tới.
Bắt máy gật đầu, bên kia cô ta có chút ồn ào, nhưng vẫn có thể nghe được giọng nói: “Thẩm Xuân Hinh, cậu đang ở thành phố Tân Châu. Cậu gửi địa chỉ cho tớ, tớ sẽ đến ngay!”
Tôi sửng sốt: “Cậu cũng ở thành phố Tân Châu hả?”
Lúc trước cô ấy nói không muốn đi chơi Hải Nam, tại sao lại ở thành phố Tân Châu?
“Cậu chưa xem thứ tớ đăng tin cho bạn bè à? Tớ biết cậu đang ð thành phố Tân Châu nên ghé qua. Tớ vừa xuống máy bay, cậu gửi địa chỉ cho tớ, tớ sẽ đến gặp cậu ngay.”
Cúp điện thoại, tôi gọi cho Vũ Linh trên Zalo. Tôi thấy một vài tin nhắn, tôi đã kiểm tra chúng một chút. Một số là của Hoàng Nhược Vi, còn một số là của Trịnh Tuấn Anh.
Suýt chút nữa thì tôi quên mất, Trịnh Tuấn Anh nói rằng anh ấy cũng sẽ đến thành phố Tân Châu. Nghĩ đến điều này, tôi đã gọi cho anh ấy.
Sau khi điện thoại reo vài lần, anh kết nối, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Cô ở khách sạn nào?”
“Anh cũng ð thành phố Tân Châu à?” Tôi nói, ngược lại cảm thấy thật là tình cờ.
“Vừa tới là tôi muốn gọi điện thoại cho cô, nhưng cô đã gọi điện thoại tới. Cô ð khách sạn đó sao?”
Giọng anh rất trầm, chung quanh có chút ồn ào.
Giọng tôi trở nên to hơn: “Khách sạn Ôn Đức, bên này đường Nam Điền.”
“Ù, Gặp cô sau!”
Cúp điện thoại xong, tôi đứng dậy chuẩn bị tắm rửa. Buồi tối đi ra ngoài ăn cơm, dựa theo tính khí của Vũ Linh, cô ta nhất định sẽ lôi kéo tôi đi dạo phố.
Tôi đã không đi dạo phố trong một thði gian dài, vì vậy đi ra ngoài một chút cũng là chuyện tốt.
Vốn dĩ tôi định sang phòng khác tắm rửa, nhưng tìm một hồi lâu không thấy thẻ mở cửa phòng khác, Trần Húc Diệu lại ngủ thiếp đi. Thấy anh ấy đã ngủ, tôi không tiện đánh thức anh ấy nên tôi mới trực tiếp tắm rửa ở trong căn phòng này.
Tóm lại cách một cánh cửa, anh ta lại ngủ thiếp đi, cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Chắc do trước khi đi ngủ mình ăn nhiều quá, lúc nào cũng thấy người nhớp nhúa, may mà tắm xong thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Tôi sấy tóc trong phòng tắm và thay quần áo, trang điểm nhẹ
nhàng. Khi tôi bước ra thì tôi nghe thấy tiếng Trần Húc Diệu không biết đang nói chuyện với ai.
Chỉ nghe thấy giọng anh có chút mơ ngủ nói: “Xin chào, anh tìm ai?”
Không biết bên kia nói cái gì, giọng anh có chút khàn khàn nói: “Cô ấy đang đi tắm, có chuyện gì một hồi gọi lại sau!”
Sau lại trả lời ừ, sau đó liền cúp máy.
Tôi ra khỏi phòng tắm và thấy anh ấy đang dựa vào ghế sô pha, nửa mơ nửa tỉnh, dường như ngủ chưa đủ giấc.
Khi nhìn thấy tôi, anh ấy ngáp dài và nói: “Sao chị ăn mặc đẹp thế? Chỉ là đi ra ngoài ăn một bữa cơm mà thôi.”
Tôi không có đề ý đến anh ta, tôi chú ý tới điện thoại di động của tôi còn ở trong tay anh ta. Tôi không khỏi nhớ tới mới vừa rồi anh ta nghe điện thoại, sau đó tôi mới nhận ra.
Tôi không khỏi kinh ngạc nói: “Mới vừa rồi cậu nhận điện thoại
của tôi sao?”
Anh ta gật đầu, ngồi thẳng dậy, ném điện thoại cho tôi và nói: “Gọi mấy lần rồi, cho nên đánh thức tôi”.
Tôi nhận điện thoại, phớt lờ anh ta và xem qua hồ sơ cuộc gọi. Cuộc gọi cuối cùng là của Phó Thắng Nam.
Tôi…
Tôi gọi lại điện thoại, bên kia đã tắt máy.
Trừng mắt liếc Trần Húc Diệu, tôi tức giận nói: “Cậu vừa mới nói cái gì?”
Anh uề oải đứng dậy, miễn cưỡng nói: “Không nói gì! Phó
Thắng Nam hỏi tôi chị đã đi đâu, tôi nói chị đi tắm. Sau đó anh ta hỏi có phải tôi ð cùng phòng với chị hay không, tôi nói đúng vậy!”
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội: “Tôi chỉ nói sự thật, có chuyện gì không?”
Tôi ôm trán, hận không được đánh người đàn ông này một trận: “Đúng vậy, cậu nói đúng.”
Nhưng này mẹ nó, nói vậy rất dễ dàng gây ra hiều lầm.
Tôi gọi điện lại cho Phó Thắng Nam lần nữa, đầu dây bên kia vẫn tắt máy. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, có
lẽ Phó Thắng Nam cũng không nghĩ nhiều đến chuyện này.
Cất điện thoại vào, Trần Húc Diệu từ phòng tắm bước ra ngoài với mái tóc ướt đẫm nước, có lẽ là đi vào rửa mặt rồi.
Anh dùng khăn lông lau khô những giọt nước trên tóc, nhìn tôi nói: “Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa.”
Rời khách sạn với anh ấy, tôi gọi cho Vũ Linh và Trịnh Tuấn Anh. Vũ Linh vừa mới thuê khách sạn và nói rằng cô ấy muốn ngủ trước rồi đến gặp tôi sau. Trịnh Tuấn Anh nói
rằng có việc phải làm, có thể nhất thời không đi được.
Tôi trả lời vài câu và đi đến nhà hàng do Vương Huy đặt trước với Trần Húc Diệu.
Vương Huy làm việc coi như khá gọn gàng. Khi tôi và Trần Húc Diệu đến thì mọi người đã đến, họ chỉ đợi tôi và Trần Húc Diệu đến rồi mới phục vụ món.
Khi chúng tôi đến phòng bao, Vương Huy giới thiệu ngắn gọn một chút, sau đó lại nói thêm vài câu đầy ần ý.
Đều là quản lý cấp cao trong văn phòng chỉ nhánh, Trần Húc Diệu theo quán tính, hàn huyên một hồi. Sau một hồi tán gẫu với Vương Huy về văn phòng chỉ nhánh,
cả hai trò chuyện rất vui vẻ. Họ đi ra ngoài nửa chừng, quay lại không biết chuyện gì đã xảy ra, miệng có chút ác ý.
Anh ta nhìn Vương Huy nói: “Tổng giám đốc Vương cũng coi như là một cổ đông của Tập đoàn Phó Thiên. Tập đoàn Phó Thiên đã niêm yết được hai năm, mọi mặt phát triển cũng không tệ. Mặc dù ông không nghĩ rằng mình đã chuyền đi hàng tỷ đồng tiền bị đánh cắp, mà gây ra vấn đề lớn lao gì. Nhưng nếu có quá nhiều vấn đề như vậy, khó tránh khỏi một ngày nào đó sẽ vỡ như ồ kiến.”
Vương Huy sững sờ, nâng ly rượu chúc mừng: “Anh Trần tuổi trẻ tài cao. Tôi không hiểu ý của anh Trần ra sao?”
“Vậy thì trở về xem thật kỹ tài chính cho tốt!” Nói xong, Trần Húc Diệu cầm ly rượu nhìn tôi nói: “Đến uống một chút đi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 58: Cô đi tắm
Chương 58: Cô đi tắm