Anh ta cảm thấy khó hiểu và nhíu mày nhìn tôi rồi dừng lại một chút và nói: “Không có việc gì thì không lên tam bảo điện, có chuyện gì vậy?”
Tôi không khỏi nghẹn lời, xấu hồ cưỡi và nói: “Anh còn nhớ lần trước tôi đi công tác ở thành phố Tân Châu hay không?”
Anh ta gật đầu rồi mờ hộp cơm ra và bắt đầu dùng bữa, chắc do vẫn luôn làm việc trong văn
phòng nên trông anh ta hơi mệt mỏi.
Tôi nói tiếp: “Tối hôm đó tôi nhð anh đi đón Vũ Linh, anh đưa cô ấy trở lại khách sạn xong thì đi rồi đi luôn phải không?”
Tôi thật sự không phải là người giỏi xử lý những việc đối nhân xử thế, giống như bây giờ vậy, rõ ràng là tôi muốn nói chuyện một cách uyển chuyển và khách sáo, nhưng khi mờ miệng ra lại không khác bao nhiêu so với việc trực tiếp hỏi thẳng.
Anh ta dừng động tác trong tay, đôi mắt đen láy nhìn tôi rồi hơi chút nheo lại và nói: “Cô không thích hợp với kiểu nói chuyện vòng vo như vậy, có gì cứ nói thẳng đi!”
Tôi đỡ trán và cảm thấy mình có chút ngu ngốc.
“Tối hôm đó anh có cái kia với Vũ Linh hay không?” Sau khi hỏi xong tôi chỉ muốn đập chết mình, chết tiệt đây là câu cho người ta hỏi hay sao?
Anh ta nhướng mày và nhìn về phía tôi: “Cái kia là cái gì?”
Thành thật mà nói, nói về loại đề tài này với một người đàn ông thực sự rất không thích hợp và cực kỳ xấu hồ. Nhưng lời đã nói ra lại làm sao có thể dừng lại.
“Hai người có xảy ra quan hệ với nhau hay không?” Tôi mờ miệng nói và cố gắng kìm nén cơn nóng ran trên khuôn mặt mà chờ anh ta trả lời.
Anh ta đóng hộp cơm lại rồi ngả người ra sau, ánh mắt bĩnh tĩnh nhìn tôi: “Cô cứ nói thằng cho tôi biết mục đích của cô đi?”
Tôi cảm thấy nghẹn lời và có
chút muốn mắng người.
Nhưng nếu như nói ra chuyên Vũ Linh đã có thai thì không biết là tốt hay xấu đối với cô ấy cho nên ngập ngừng một chút rồi mới nói: “Cô ấy hình như mắc phải bệnh truyền nhiễm.”
“Phụt!” Ngụm nước anh ta vẫn chưa kịp uống đã trực tiếp phun ra.
Tôi rút khăn giấy đưa cho anh ta, anh ta lau một chút rồi nhìn tôi và lên tiếng: “Cô nói thật đấy à?”
“Ù!”” Thực ra trong lòng có chút chột dạ nhưng lời đã nói ra cũng giống như đâm lao thì phải theo lao chỉ có thể tiếp tục, tôi nhìn anh ta và nói: “Rốt cuộc cả hai có gì đó không vậy?”
Trịnh Tuấn Anh đỡ trán và nhìn tôi mà nói: “Trẻ con sẽ cần phải được chăm sóc tốt sau khi được bốn tháng. Hành vi và cử chỉ bây giờ của người mẹ cũng sẽ bắt đầu ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhỉ.”
Tôi? Sao anh ta đã nói sang chuyện khác rồi?
Nói xong, anh ta đứng dậy rồi bắt đầu quay trở lại bàn làm việc và ngồi xuống rồi tiếp tục công việc bận rộn của mình, cũng không hề nhắc tới chuyện buổi tối ngày hôm đó.
Trong lòng tôi không khỏi đoán được tám chín phần, ước chừng đã xảy ra chuyện đó rồi. Vốn dĩ còn muốn nói gì đó nhưng lại không nghĩ tới cánh cửa phòng làm việc của anh ta bị đẩy ra, dáng người cao ráo và thon dài của Phó Thắng Nam bước vào.
Trịnh Tuấn Anh nghiêng người liếc nhìn anh và mờ miệng nói: “Đưa vợ của cậu về đi. Hai người nên bàn luận kỹ càng một chút về mối quan hệ giữa hai giới với cô ấy, hình như cô ấy rất tò mò đấy!”
Phó Thắng Nam bước tới chỗ tôi ánh mắt u ám, và liếc nhìn Trịnh Tuấn Anh một chút: “Cô ấy hỏi cậu cái gì?”
Trịnh Tuấn Anh nhún vai và cảm thấy có chút bất đắc dĩ: “Cô ấy hỏi tớ có phải đã xảy ra quan hệ với Vũ Linh hay không?”
Nhìn thấy Phó Thắng Nam nhìn tôi chằm chằm, tôi chỉ có thể nð một nụ cười gượng gạo và xấu hồ nói: “Tôi chính là có chút tò mò, hay là anh hỏi giúp tôi vậy?”
“Hai người đã xảy ra chuyện đó rồi phải không?” Phó Thắng Nam nhìn về phía Trịnh Tuấn Anh rồi nói.
Trịnh Tuấn Anh suýt chút nữa thì nhảy khỏi ghế rồi nhìn chúng tôi và lên tiếng: “Đúng là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, các người đi nhanh đi!”
Tôi không hỏi được bất cứ điều gì nên tất nhiên sẽ không tiếp tục ở lại đây.
Phó Thắng Nam dường như mục đích ban đầu chính là đến tìm tôi, vì vậy tiện tay kéo tôi ra khỏi văn phòng, đi theo sau anh tôi có chút căng thẳng.
Sau khi lên xe anh vẫn im lặng không nói gì như cũ, tựa hồ có chút tức giận nhưng nhìn sang cũng không phải như vậy.
Tôi không thể hiểu nổi nên mờ miệng nói: “Anh đã ăn cơm chưa?” Bây gið vừa đúng lúc dùng bữa.
Anh không nói gì, cứ im ỉm như vậy cả một đoạn đường dài.
Mười lăm phút sau, anh đậu xe trước một nhà hàng sau đó xuống xe, tôi chạy một đường theo sau lưng anh.
Khó khăn lắm vừa mới ngồi xuống được, anh nhìn tôi với ánh mắt bình thản và hỏi: “Cô muốn ăn cái gì?”
“Đều được tôi không kén ăn!” Tôi nhìn anh và vẫn luôn cảm thấy một lát nữa anh sẽ nổi giận. Trong đầu đã suy nghĩ mấy lượt nhưng vẫn không nghĩ ra anh tức giận vì điều gì, nhưng cuối cùng anh lại trực tiếp nói với tôi không phải là anh đang giận.
Không lâu sau, tất cả các món ăn đều đã được mang lên, tôi không đói lắm nên chỉ ăn mấy miếng rồi chống cằm nhìn anh ăn. Phó Thắng Nam vốn dĩ ăn rất nhanh, bị tôi nhìn chằm chằm như vậy nên tốc độ dần chậm lại. Anh ngầng đầu khóe môi hơi nhếch một chút mang theo mấy phần cợt nhả: “Không muốn ăn cơm là muốn ăn tôi sao?”
“Không phải!”
“Vậy cô nhìn tôi làm gì?”
Tôi ngồi thẳng lưng và lắc đầu: “Tôi không đói.”
Anh đặt đũa xuống, ánh mắt bình tĩnh rơi trên người tôi rồi nhướng mày nói: “Có chuyện gì à?”
Ừ!” Tôi gật đầu chủ động thú nhận: “Hạ Vỹ có rất nhiều vấn đề, nhà máy ở khu phía Nam đã đóng cửa nửa năm rồi, nhưng tài khoản lưu động của công ty vẫn đang hoạt động.”
“Ù!” Anh mỡ miệng: “Còn có việc khác nữa không?”
“Cha mẹ của bác sĩ Trịnh có đề ý tới gia cảnh của đằng gái hay không?” Cha mẹ của Trịnh Tuấn Anh là nhân vật có máu mặt ở thủ đô, và cũng là những vị bác sĩ tài ba, nên tôi có chút lo lắng nếu như đứa trẻ thật sự là con của Trịnh Tuấn Anh.
Họ sẽ xử lý chuyện này như thế nào!
Anh nhướng mày: “Hình như cô rất có hứng thú với chuyện của Trịnh Tuấn Anh đấy nhỉ?”
Tôi bất giác gật đầu, nhưng khi thấy vẻ mặt của anh có chút không đúng vội cười và nói: “Không phải vậy, tôi chỉ là đột nhiên nghĩ tới cho nên mới hỏi chứ không có ý gì khác đâu.”
Anh rũ mắt không nói gì nữa.
Thấy tôi không muốn ăn nên anh cũng không tiếp tục ăn nữa, rồi
dắt tôi ra khỏi nhà hàng trực tiếp di trung tâm mua sắm, từ trước tới giờ Phó Thắng Nam đi mua đồ đều là từng đống từng túi một.
Mặc dù tôi đi cùng anh, nhưng chỉ đề trang trí, chẳng qua khi nhìn thấy anh mua đều là đồ dùng cho trẻ em nên tôi cũng không nói gì, vì những thứ này chắc chắn sẽ có lúc dùng đến.
Đi dạo một vòng thì sắc trời đã tối, tôi có chút mệt mỏi nên lên xe không lâu đã ngủ ngay sau đó.
Mơ hồ tỉnh dậy mới nhận ra đã
về đến biệt thự, đôi mắt vẫn chưa kịp mở cơ thể đã bị anh bế lên ôm vào trong lòng, tôi mờ mắt ra.
“Đến nhà rồi!” Anh lên tiếng.
Tôi ừ một tiếng, cứ để anh ôm tôi đến tận phòng ngủ rồi đặt xuống giường, sau đó anh đi thằng vào phòng tắm.
Tôi ngủ không say nên tỉnh rồi thì sẽ không ngủ tiếp được nữa, sau đó nằm ở trên giường nhìn trần nhà phát ngốc.
Phó Thắng Nam tắm xong đi ra, lau đi hơi nước trên người rồi vén chăn lên nằm xuống bên cạnh tôi, sau đó vòng tay qua eo và ôm lấy tôi đề tôi dán sát vào ngực anh. Bốn mắt nhìn nhau khiến tôi có chút hoảng hốt.
Phó Thắng Nam nhíu mày giơ tay gạt những sợi tóc lộn xộn trên trán tôi sang một bên rồi nhẹ nhàng nói: “Cô không đi tắm à?’
“Tôi không muốn động!” Tôi nhúc nhích một chút rồi nửa nằm trên giường, bụng nhỏ có chút khó chịu.
Nhưng mấy phút sau càng cảm thấy khó chịu hơn, nên trực tiếp ngồi thằng dậy.
“Cô làm sao vậy?” Anh ngồi dậy theo tôi và đặt tay lên bụng tôi: “Đau à?”
“Ừ!” Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, gần đây vẫn luôn hơi đau, đi kiểm tra cũng không phát hiện được gì, các bác sĩ đều nói tất cả đều bình thường.
Một lúc sau đỡ hơn một chút, tôi cuối cùng cũng không ngủ được, vươn tay lấy điện thoại xem giờ thì mới mười một giờ tối thôi.
Tôi xuống giường và mờ miệng nói: “Anh cứ ngủ trước di tôi đi phòng khách ngồi một lúc.”
Nằm ở trên giường cũng không ngủ được, trằn trọc trờ mình sẽ ngược lại sẽ quấy rầy đền anh.
Bỗng phần eo bị anh ôm lấy: “Đừng đi, nằm xuống một lúc chắc sẽ ngủ được.”
“Ù”
Cuối cùng căn phòng trở nên yên tĩnh, ánh đèn được anh điều chỉnh ấm áp hơn, tôi nhắm mắt lại và cố gắng chìm vào giấc ngủ trong tiếng hô hấp nhẹ nhàng của anh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 93: Hai người đã xảy ra chuyện đó chưa?
Chương 93: Hai người đã xảy ra chuyện đó chưa?