Tôi tìm một bộ quần áo sạch đề thay, sau đó đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cho bản thân mình, cả quần lót và quần ngủ đều bị dính khá nhiều.
Bước ra khỏi phòng tắm, bỗng dưng tôi thấy Phó Thắng Nam đang dọn dẹp giường, ga trải giường đã được anh thay, đệm không thấm nước nên lau một lúc cũng đã sạch.
Tấm ga trải giường bị dính những vệt máu lớn cũng đã được anh thay mới.
Thấy anh giơ tay ra lấy tấm ga trải giường, tôi vô thức túm lấy tay anh lại, ôm ấy ga trải giường lên, sự xấu hồ trên mặt
khó mà che giấu được: “Đề em làm!”
Anh cau mày, khuôn mặt anh tuấn có chút khác lạ: “Thời tiết chuyển lạnh rồi, để anh làm cho.”
“Không… Không cần đâu!” Cho dù là quan hệ có thân thiết đến mức nào, nhưng những chuyện như thế này cũng không nên nhờ người khác làm, tóm lại là không thích hợp.
Trên gương mặt tuấn tú của anh lộ ra vẻ khó hiểu, khi ánh mắt nhìn về phía tôi, anh hơi thả lỏng ra rồi nói: “Ngoan, nghe lời, đề anh giặt cho!”
Tôi mờ miệng định từ chối nhưng ga trải giường đã bị anh đem đi mất rồi.
Có lẽ có nằm mơ thì tôi cũng chẳng thể ngờ rằng sẽ có ngày, một nhân vật quyền lực trong giới kinh doanh, đứng trên toà nhà văn phòng cao nhất ở thủ đô, có chỉ tay năm ngón lũng đoạn nền kinh
tê, lại sẽ xắn tay áo lên đi vào phòng tắm đề giặt ga trải giường.
Đọc full tại
Chiếc quần ngủ được ngâm trong chất lỏng màu đỏ ở trong bồn rửa mặt, đương nhiên sẽ chẳng thể trốn được khỏi ánh mắt của anh.
Vẻ mặt của người đàn ông tự nhiên, anh đồ nước giặt quần áo vào rồi giặt sạch vết máu, giọng nói trầm thấp, dường như nhớ đến chuyện gì đó, anh mỡ miệng hỏi: “Mấy ngày này em còn đau bụng không?”
Tôi lắc đầu: “Không!” Bốn năm nay ở Hoàng An, ngoại trừ cái năm vừa mới đến Hoàng An, bời vì phải chăm sóc cho Tuệ Minh mà thường xuyên thức khuya và sống không có quy luật, cho nên rất dễ bị đau ốm và mệt mỏi ra thì những lúc khác, tôi đều cảm thấy khá ổn.
Nhìn thấy anh đang kỳ cọ đồ vật trong y, tôi không kìm được mà có chút
ngượng ngùng, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là quay người đi ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng khách ở dưới tầng, Tuệ Minh đang lái chiếc xe đạp nhỏ để rèn luyện kỹ năng, diện tích phòng khách rất rộng, cho nên cũng không bị ảnh hường gì.
Thấy tôi đi xuống, cô bé có chút vui mừng, ngầng đầu nhìn tôi rồi nói: “Mẹ, con học được rồi này, mẹ xem!”
Cô bé nói xong thì liền bắt đầu tự mình lái xe, động tác điêu luyện, có thể thấy, cô bé vẫn luôn yên lặng như vậy là vì còn đang mải tập đi xe ở dưới tầng.
“Con ăn sáng chưa?” Tôi mờ miệng hỏi cô bé, rồi sau đó tự giác đi vào phòng bếp.
Tuệ Minh gật đầu, vẫn còn hứng thú ngồi trên xe đạp, cô bé nói: “Vừa nãy chú Thanh Nghĩa có qua đây ạ, chú ấy có
đem theo đồ ăn sáng và bánh ngọt tới nên con ăn rồi, chú Phó bảo tí nữa mẹ sẽ xuống ăn sau, vì vậy con không lên tầng gọi mẹ.”
Tôi gật đầu, quả nhiên nhìn thấy trong phòng bếp có bánh ngọt và đồ ăn sáng.
Trong nhà không có bảo mẫu, chỉ gọi người làm theo giờ đến đề dọn dẹp vệ sinh đúng giờ là được rồi.
Lần trước, khi Tuệ Minh được bảo mẫu trong nhà họ Thẩm dẫn đi, cô bé đã nghe thấy những lời đó, dù sao thì vẫn khiến tôi nảy sinh sự cảnh giác đối với người ngoài.
Tuệ Minh còn nhỏ, không phải chuyện gì cũng có thể nói cho cô bé nghe, nếu như có người ngoài ở trong nhà, suy cho cùng thì tôi không thể theo dõi cô bé mọi lúc mọi nơi, người khác nói gì với cô bé, tôi cũng chẳng có cách nào biết được.
Dứt khoát vẫn là nên dành thời gian
của mình đề ở bên cô bé.
Lúc tôi lên tầng, Phó Thắng Nam đã giặt xong hết ga trải giường và quần ngủ rồi.
Sau khi phơi quần áo và đồ dùng hàng ngày, tôi âm thầm đứng đằng sau lưng anh, quan sát anh, không nhịn được mà có chút đỏ mặt.
Anh quay đầu lại, ánh mắt ấm áp: “Em ăn sáng xong rồi à?”
Tôi gật đầu, đi về phía anh, vươn tay ra rồi ôm lấy eo anh, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh!”
Trên tay anh còn dính vệt nước, anh lấy khăn giấy để lau tay, ánh mắt nhìn khuôn mặt tôi, nở một nụ cười và nói: “Cảm ơn cái gì?”
Cảm ơn…
Trong giây lát, tôi không thể mờ miệng nói bât cứ lời nào, chỉ có thể nhìn anh, ánh mắt trong veo như nước: “Dù sao cũng cảm ơn anh”
Anh bật cười, kéo tôi và nói: “Hôm nay không phải đi đâu cả, em ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi đi.”
Trong lúc nói chuyện, anh đã ôm lấy tôi và bế tôi lên giường, tôi cảm thấy anh quá căng thằng rồi, mìm cười nói: “Em không sao hết!”
Anh không nói gì, chỉ đặt tôi nằm lên giường rồi sau đó đi xuống dưới tầng, từ buổi sáng, sau khi thức dậy, tôi vẫn luôn không ngừng suy nghĩ, nghĩ đến việc anh ở công ty bận tới bận lui, đến mức mà chân còn chẳng chạm đất, khi trờ về nhà lại phải chăm sóc cho tôi và Tuệ Minh nữa.
Trong lòng không tránh khỏi cảm giác tự trách mình, dường như tôi chỉ rước thêm phiền phức cho anh mà thôi.
Tôi không có cách nào để ngủ nổi, ngoài trời hơi lạnh, không thể ra ngoài được, nhưng ở trong nhà thì lại thấy buồn chán.
Nghĩ đến đây, tôi dứt khoát bước xuống giường, đi tới phòng sách, tìm mấy cuốn sách đề đọc, nói tóm lại thì bây giờ làm như vậy cũng không tệ.
Vừa đi đến cửa thì liền gặp Phó Thắng Nam, trong tay anh đem theo trứng gà đường nâu, sau một lúc thì tôi mới hiểu, vốn dĩ cho rằng anh xuống dưới tầng đề ăn sáng, không ngờ rằng…
Nhìn cái thứ màu đỏ sẫm trong tay anh, tôi lắc đầu, ngầng đầu lên nhìn anh rồi nói: “Lúc nãy, em mới ăn sáng xong, bây giờ không thể ăn thêm được gì cả”
Mấy ngày này, mặc dù không bị nôn nữa, nhưng một khi ăn quá no, bụng tôi ặn sẽ sôi sùng sục, dễ bị nôn mửa.
Anh còn hiểu rõ điều này hơn tôi, cho nên cũng không bắt ép tôi phải uống ngay, chỉ đặt cái bát lên trên bàn trong phòng ngủ và nói: “Đợi một lúc để nó nguội bớt, rồi em ăn một ít đi nhé.”
Tôi biết rằng anh lo lắng cho tôi, tôi gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em muốn đến phòng sách để xem sách, anh đi không?”
Anh nhướn mày, vươn tay kéo tôi, trực tiếp đưa tôi đến phòng sách.
Thiết kế bày trí và lắp đặt của phòng sách ở biệt thự mới so với biệt thự trước đây có một vài điểm khác biệt nhất định, chính là nó có suy nghĩ đến Tuệ Minh.
Cho nên Phó Thắng Nam đã thiết kế phòng sách này vô cùng lớn, về căn bản, sách vở và tài liệu thu thập được trong phòng sách đều phải dùng đến tấm lòng và trái tim.
Bởi vì anh lo lắng Tuệ Minh một mình chơi ð dưới tầng không an toàn, vậy nên Phó Thắng Nam đã ôm cô bé vào phòng sách.
Anh đặc biệt thiết kế cho cô bé một phòng sách với bầu trời đầy sao dành cho trẻ em, trông thật tinh tế lại mơ mộng, cực kỳ đẹp đẽ.
Tuệ Minh chưa học được nhiều chữ, cho nên về cơ bản, những thứ mà cô bé xem chỉ là truyện tranh và hình ảnh.
Bởi vì không muốn Tuệ Minh phải chịu quá nhiều áp lực trên phương diện học tập, vì vậy tôi cũng không dạy thêm cho cô bé bất kỳ thứ gì, cô bé mới có năm tuổi, tôi chưa từng nghĩ sẽ tăng thêm gánh nặng cho con, vậy nên tôi đã dành hết mọi tâm sức của mình cho sở thích của cô bé.
Ban đầu, tôi định đưa cô bé đi học đàn piano khi lên ba tuổi, nhưng tuồi còn quá nhỏ sẽ không tốt cho xương khớp của trẻ, vì vậy tôi quyết định chỉ cho con học múa và vẽ.
Đọc full tại
Thời gian nhàn rỗi trôi qua, mặc dù Phó Thắng Nam nói rằng dành một ngày để nghỉ ngơi, nhưng anh vẫn phải giải quyết chuyện ở công ty như bình thường.
Tôi nằm trong cái nôi đọc sách một lúc, khi giương mắt lên nhìn thì thấy Phó Thắng Nam vẫn đang xử lý chuyện của công ty.
Ngón tay anh gõ nhanh trên bàn phím, ánh mắt nghiêm túc và tập trung làm việc, một người đàn ông vốn đã có vẻ ngoài đẹp trai, cơ thể cường tráng, lúc anh ta nghiêm túc, dường như mọi ánh sáng ở trên thế giới này đều chiếu rọi lên người anh, cực kỳ thu hút người khác.
Khi thấy anh dừng lại, vươn tay ra lấy cốc nước ở bên cạnh bàn đề uống, sau khi
côc nước được đưa đến miệng anh thì phát hiện ra, nước trong cốc đã uống hết từ bao giờ rồi, đôi lông mày tuấn tú khẽ cau lại, nhưng ngay sau đó, anh đặt cốc nước xuống bàn rồi lại tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Tôi đặt cuốn sách trong tay xuống, đứng dậy, cầm lấy cốc nước của anh, anh ngước mắt lên, ánh mắt dừng lại trên người tôi, mỉm cười nói: “Đề lát nữa anh tự mình lấy!”
Tôi cười: “Em muốn đi đi lại lại một chút”
Anh mỉm cười, không nói lời nào, tiếp tục xử lý công việc đang dang dờ, sau khi rót nước cho anh xong, tôi không nhịn được mà nhìn về phía Tuệ Minh đang yên lặng ngồi bên cạnh.
Cô bé nằm trên thảm, hai tay chống cằm, đôi chân nhỏ lắc lư, vô cùng chú tâm
xem truyện tranh của mình.
Cô bé xem một cách vô cùng chăm chú, sau khi xem hết một trang, lại lật sang trang tiếp theo để xem, có lẽ do xem lâu quá nên môi hơi khô, cô bé liếm đôi môi mình rồi sau đó lại tiếp tục xem.
Tôi không nhịn được mà bật cười, nhà này một lớn một nhỏ, quả thực là rất giống nhau, khiến cô đồ cả nước ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 369: Lảo đảo bước tới (2)
Chương 369: Lảo đảo bước tới (2)