Tôi dứt khoát trả lời: “Chẳng qua là cảm thấy không đáng”
“Có đáng giá hay không đáng giá, em nói cũng chẳng ích gì” Anh ta lên tiếng, trong giọng nói đã mang theo chút cảm xúc độc ác: “Có những lúc con người cũng nên cứng đầu làm những chuyện vì bản thân, đã thế cứ sảng khoái đánh cược một lần, thua thì anh chịu.”
Tôi thở dài, trong phút chốc chẳng biết nên nói gì cho phải, sự cố chấp của anh ta khiến tôi phải bó tay chịu thua.
Không cần anh ta tiễn về, thấy mưa đã dần ngớt nên tôi đi thẳng vào màn mưa, thế mà anh ta vẫn đi theo và nhắc lại câu cũ: “Anh tiễn em về”
“Không cần!” Lời từ chối này đã mạnh mẽ và dứt khoát hơn nhiều, nhưng cố tình tên đàn ông „này vẫn cứ cứng đầu đi theo tôi.
“Cho dù em không cần anh tiễn, thì em cầm ô đi cũng được chứ?” Anh ta đưa tay, ghé cái ô lên che mưa trên đầu tôi, thái độ cũng rất quyết liệt.
Tôi không nhận thì anh ta lại giữ chặt tay tôi lại, bắt tôi cầm ô bằng được, bàn tay có lớp chai mỏng nắm lấy tay tôi để cầm chặt cán ô.
Tôi dừng lại, liếc mắt nhìn anh ta, vẻ mặt đã sa sầm hẳn: “Nếu ảnh chụp bị tung lên thu hút sự chú ý của người khác, Phó Thẳng Nam sẽ ra tay càng độc ác, mà phần anh sẽ có thể không chỉ là Tập đoàn Cố Nghĩa sụp đổ, rất có khi anh còn rơi vào cảnh tù tội cũng nên”
Anh ta cười lạnh: “Thì có làm sao? Chẳng phải trong chuyện làm ăn kinh doanh toàn là một mất một còn sao, anh đã không chơi lại anh ta thì thua thôi, nhưng Thẩm Xuân Hinh này, đối với em, anh chưa từng nhận thua”
Cả người tôi cứng đờ đi, hơi nổi giận: “Cố Diệc Hàn, tôi biết anh có chuyện mà bản thân cố chấp theo đuổi, nhưng tôi cũng giống anh, tôi cũng có
chuyện mình muốn theo đuổi, tôi muốn thì tôi * cũng cố gắng đấu tranh để đạt được, đúng là tôi không biết anh đang muốn làm gì, nhưng tôi vẫn
biết bản thân mình muốn gì”
Ánh mắt anh ta nhìn tôi dần nặng nề hơn, đôi mắt sâu sắc thâm thúy lộ ra chút cảm xúc khó hiểu: “Em muốn gì?”
“Tổ ấm của tôi và Phó Thắng Naml” Câu trả lời này của tôi không hề có chút do dự nào.
Một cơn gió to quét qua, chiếc ô bị thổi bay.
Gió lạnh thổi mạnh mẽ, anh ta bật cười, nụ cười mang theo niềm đau: “Thẩm Xuân Hinh em có biết đau lòng là cảm xúc thế nào không?”
Tôi không trả lời mà chỉ lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với anh ta về phía đỗ xe.
Vào đọc tại nhé Cuộc sống của mỗi người
có một quỹ đạo vận hành khác nhau, ngay từ giây phút
chào đời đã được quyết định cả rồi.
Tôi không tham lam, tất cả mong muốn của tôi cũng chỉ có một mình Phó Thắng Nam.
Chiếc xe của Phó Thắng Nam gặp tôi ở ngã tư trung tâm Thành phố, rất có dấu hiệu anh cố ý tìm tôi.
Nhìn thấy chiếc xe Maybach màu đen, tôi dừng xe mình sát vào vệ đường.
Trên chiếc xe Maybach, Phó Thắng Nam bước xuống xe, mặc dù mưa nhỏ nhưng đi trên đường thì ít nhiều cũng sẽ bị ướt.
Anh bước lên xe, tôi đưa khăn tay của mình cho anh: “Anh cố ý tới đón em sao?”
Những người vệ sĩ được Phó Thắng Nam sắp xếp đi theo tôi, mặc dù không theo dõi một cách trắng trợn nhưng tôi vẫn biết sự tồn tại của bọn họ, biết lúc nào bọn họ cũng âm thầm đi theo tôi.
Chuyện gặp Cố Diệc Hàn hôm nay là ngoài ý muốn, nhưng nghĩ có khi vệ sĩ cũng báo cáo những chuyện thế này với Phó Thắng Nam.
Tôi không có ý nghĩ muốn giấu giếm với anh,
tóm lại cho dù bọn vệ sĩ không báo cáo lại, nhưng truyên thông tai thính mắt tinh vẫn còn đó, cho dù không đăng báo thì chắc chắn cũng có ảnh chụp hoặc video được gửi tận tay Phó Thắng Nam.
Anh lau đi mấy vệt nước dính trên người, ánh mắt rơi lên người tôi, vẫn trả lời bằng giọng dịu dàng như trước: “Nếu anh nói anh chỉ tình cờ đi ngang qua đây, em có tin không?”
Tôi lắc đầu: “Không tin!” Anh cười khẽ: “Chút nữa định làm gì?”
Tôi nghĩ ngợi chốc lát rồi trả lời: “Con của Hồ Diệp phát sốt, hôm nay em đến đây cũng công cốc, vốn dĩ em định quay về biệt thự, nghĩ ngày mai là hết năm nên định đến siêu thị một chuyến để sắm đồ, anh thì sao? Công việc giải quyết ổn thỏa rồi chứ?”
Anh vươn tay, rất tự nhiên kéo tay tôi nằm lấy rồi bảo: “Tối nay chúng ta đi dạo với nhau nhé, bây giờ đang mưa, ngoài trời lạnh lắm, hay là em đi thăm công ty với anh nhé?”
Nếu như tôi từ chối chắc sẽ không yên chuyện, nên tôi đành gật đầu, khởi động xe rồi lái thẳng đến tầng hầm để xe của Tập đoàn Phó Thiên.
Nếu anh không ở đây thì tôi sẽ không dễ dàng đỗ xe ở hầm để xe đâu, một lần bị rẳn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Nhân viên của Tập đoàn Phó Thiên rất đông đảo, cũng may tôi và Phó Thẳng Nam di chuyển bằng thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc.
Phó Thắng Nam muốn họp để thảo luận phương án, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm, cũng chỉ có thể đi dạo loanh quanh trong văn phòng làm việc của anh.
Tìm được quyển tạp chí, vừa định ngồi xuống đọc thì bất ngờ có người gõ cửa, tôi lên tiếng trả lời: “Mời vào!”
Người bước vào là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, nhìn sơ qua chắc tầm hai mươi tuổi gì đó,
trông vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp sắc sảo, dáng người nóng bỏng căng mẩy đúng chỗ, đúng là người đẹp trong tất cả người đẹp mà. Cô gái nhìn thấy tôi thì hơi sững sờ, vẫn lịch sự chào hỏi: “Xin chào, tôi muốn tìm Tổng giám đốc Phó.”
Tôi cười nhạt trả lời: “Anh ấy đang ở trong phòng họp, chắc phải một lúc nữa mới ra”
Cô ta gật đầu, ánh mắt rơi vào người tôi, cô ta lặng lẽ không dấu vết quan sát tôi một lượt từ đầu đến chân, sau đó lại trả lời bằng thái độ lịch sự như trước: “Vậy sao, cảm ơn côi!”
Nói xong thì bước ra ngoài.
Tôi nhìn cuốn tạp chí, không khỏi mím môi cười nhạt một tiếng, sức quyến rũ của Phó Thắng Nam đúng là không hề nhỏ.
Trần Văn Nghĩa bước vào đưa tài liệu, thấy tôi đang xem tạp chí thì nói: “Cô chủ, tôi bảo nhân viên mang nước trái cây cho cô nhé.”
Tôi cười hờ hững: “Cảm ơn!”
Nhìn anh ta mang nước trái cây vào, tôi khép cuốn tạp chí lại, nhìn về phía anh ta rồi nói: “Tập đoàn Phó Thiên cũng có kế hoạch phát triển kỹ thuật AI sao?”
“Đúng thế, trước mắt thì xu hướng thị trường quốc tế đang là vậy, bây giờ Tập đoàn Phó Thiên có công trình và khoa học kỹ thuật để chống đỡ, nhưng sau này càng ngày càng phát triển mạnh mẽ, có là ai cũng không dám chắc những đồ vật trông có vẻ sẽ không bị thay thế, sẽ đột ngột bị thay thế, toàn bộ Tập đoàn Phó Thiên cũng đầu tư một phần tài chính vào AI để đề phòng trường hợp bất ngờ”
Tôi gật đầu, dừng một chút rồi nói: “Hiện tại ai đang phụ trách những đầu việc liên quan đến đầu tư Al? Trước kia tôi có tiếp xúc với Tập đoàn Cố Nghĩa một thời gian, cũng từng quen biết với Vương Thông của Hoàng Hiên, hiểu rõ một chút”
Trần Văn Nghĩa đặt cốc nước trái cây trước mặt tôi, trả lời: “Là một sinh viên xuất sắc vừa trở về từ nước anh, từng có nghiên cứu sâu sắc trong lĩnh vực AI, cũng coi là nhân tài trong giới nghiên cứu khoa học kỹ thuật chuyên nghiệp”
Tôi cầm cốc nước lên, nhấp một ngụm rồi nói: “Vậy chắc là sinh viên xuất sắc này còn khá trẻ tuổi nhỉ, tương lai xán lạn đầy hứa hẹn”
Trần Văn Nghĩa gật đầu: “Ừm, là một cô gái mới hai mươi lăm tuổi, năng lực làm việc và thái độ đều không tệ, cô ấy là người được đích thân Tổng giám đốc Phó đến nước Anh mời về, cũng từng gặp mặt vài lần, tôi thấy cô ấy là một người làm việc rất có kinh nghiệm, tài năng nổi bật”
Người phụ nữ có thể nhận được những lời khen không ngớt của Trần Văn Nghĩa, thật sự không tệ đâu.
Tôi không nhịn được hỏi một câu: “Giỏi giang như vậy, tên là gì?”
“Chu Nhiên An, một người Mỹ gốc Trung Quốc”
Nói chuyện quá nhiều sẽ lộ ra cố ý hỏi thăm, tôi cười nhạt nhìn anh ta: “Ừm, vậy anh đi đi
tôi đọc tạp chí được rồi” Chu Nhiên An.
Lúc Phó Thẳng Nam bước ra từ phòng họp đã là một tiếng đồng hồ sau.
Tôi thấy hơi buôn ngủ.
Nhận ra trên người có thứ gì vừa trùm lên, tôi hơi ngạc nhiên mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau.
Anh nhếch môi cười khẽ: “Bây giờ đã ngủ, đến tối có ngủ được nữa không?”
Tôi ngồi thẳng người dậy, thuận tiện ghé vào bả vai anh rồi nhắm mắt lại, mở mắt ra: “Được chứ sao không!”
Bên tai vang lên tiếng cười nhẹ nhàng của anh: “Thích ngủ như thế cũng không tốt đâu”
Vào đọc tại nhé Tôi lại ậm à ậm ừ, dựa
vào người anh không dứt.
Anh cũng ngồi im không động đậy, để tôi điều chỉnh một tư thế thoải mái dễ chịu hơn rồi ngủ tiếp. “Cốc cốc!” Có người gõ cửa.
Tiếng Phó Thắng Nam giảm thấp âm lượng vang lên bên tai: “Vào đi!”
Có tiếng giày cao gót truyền vào tai, ngay sau đó là giọng phụ nữ trong veo: “Tổng giám đốc Phó, sản phẩm mới thảo luận đã được thiết kế, mời anh xem qua một chút, có vấn đề gì thì bên tôi sẽ tiếp tục sửa chữa”
Động tác của Phó Thắng Nam rất nhẹ nhàng, gần như tôi không hề cảm nhận được anh đang chuyển động, vậy mà đã có tiếng lật giở giấy tờ vang lên, hiển nhiên là anh đang xem tài liệu.
“Không có vấn đề gì lớn, có thể để vài kỹ sư khác xem rồi thảo luận trao đổi thêm, mọi người cứ bàn bạc kỹ lần nữa, xong sẽ có thể bắt tay vào xử lý”
Giọng nói của Phó Thắng Nam rất nhỏ, rõ ràng anh đang sợ cuộc trò chuyện sẽ khiến tôi
thức giấc. “Ừm, vậy tôi xin phép đi trước” Giọng người phụ nữ kia.
Tiếng giày cao gót dần biến mất, tôi dựa vào vai Phó Thắng Nam vẫn không nhúc nhích.
Nhưng người đàn ông lại cẩn thận cất giọng từ tính trâm thấp: “Người ta đã đi rồi, không định tỉnh dậy sao?”
Tôi…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 410: Chúng ta đều biết mình muốn gì (2)
Chương 410: Chúng ta đều biết mình muốn gì (2)