Tôi sững người, có chút không biết nên nói gì, do dự một chút, nhìn anh nói “Vợ của Phó Thắng Naml” Sắc mặt của anh tốt lên không ít, đôi môi mỏng nhếch lên “Trong tủ có quần áo để thay, em đi tắm đi, rôi ngủ sớm một chút. Cũng muộn rồi!” Tôi nhăn mặt, nhìn anh đi vê phía phòng tắm.
Đều đã là người lớn, câu trả lời của tôi có nghĩa gì, bản thân tôi không phải không biết.
Trong phòng họp, khi Trân Văn Nghĩa thông báo vê khoản bồi thường, không phải tôi không nhìn thấy sắc mặt của Linda, cô ấy còn phải nuôi con, dù cho những năm gần đây ở tập đoàn Thuận Phát cô làm việc rất tốt, nhưng mấy chục tỉ không phải con số nhỏ, dù cô ấy có bán cả gia tài cũng chưa chắc đã đủ.
Tôi cũng thế, khoản nợ hàng chục tỉ, đối với tôi mà nói, tôi cũng không có cách nào có đủ số tiên đó. Sau sự việc của Cố Diệc Hàn, tôi đã chuyển cho Phó Thăng Nam toàn bộ thu nhập của Hạ Vỹ rồi.
Cho nên, ngoài căn hộ ở thành phố Giang Ninh và căn nhà cũ ở Hoàng An, vê cơ bản tôi không còn bất kỳ tài sản nào khác nữa.
Vì vậy, tôi chỉ có thể đến tìm Phó Thắng Nam, phía cảnh sát vẫn chưa có quyết định cuối cùng, có nghĩa là vẫn có cơ hội xoay chuyển, hơn nữa, tôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Tôi ngây người ngồi trên ghế sofa một lúc, cuối cùng vẫn đứng dậy đi đến trước tủ quần áo, mở tủ quần áo, quả thật giống như lời Phó Thắng Nam nói, trong tủ có quần áo để thay, đều là hàng hiệu, có vẻ như đã có sự chuẩn bị từ trước.
Anh hiểu con người tôi đến thế Biết rằng cuối cùng tôi cũng sẽ thỏa hiệp Cửa phòng tắm bật mở, anh cuốn khăn tắm đi ra, những giọt nước vẫn còn đọng trên lông ngực màu đồng, dưới ánh đèn vàng mờ ảo trông cực kỳ gợi cảm.
Tôi kinh ngạc nhìn, cúi đầu nói “Em đi tắm đây!” Anh lấy khăn lau tóc, thờ ơ nói “Ừm!” Không phải chưa từng nhìn thấy, là vợ chồng nhiều năm, hai người chúng tôi đã tiếp xúc thân mật vô số lần, nhưng hiện tại và trước đây không giống nhau.
Cảm giác này, rất kỳ lạ, nói một cách khiêm tốn, thực ra chỉ cần tôi mở miệng, Phó Thắng Nam nhất định sẽ để tôi rời đi.
Nhưng mà thực tế không tốt đẹp như trong tưởng tượng.
Khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, anh đã sấy khô tóc rồi, dựa người trên giường, chiếc chăn bông lụa trắng tinh phủ lên phân bụng dưới của anh, lộ ra toàn bộ lông ngực vững chãi.
Nghe thấy động tĩnh, anh đưa mắt nhìn về phía tôi, không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là ngồi thẳng dậy, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh: “Lại đây!” Tôi mím môi, đi đến ngồi xuống mép giường, trong lòng vẫn đang do dự, cảm xúc lẫn lộn, anh lấy khăn tắm trong tay tôi.
Động tác dịu dàng, anh lau tóc cho tôi: “Thẩm Xuân Hinh, ngày tháng còn dài, mọi chuyện đều có thể từ từ giải quyết!” Đột nhiên nói như vậy, tôi nhất thời không biết bản thân có cảm giác gì.
Chỉ lặng lẽ mím môi, anh cũng không nói nhiều, yên lặng lau tóc cho tôi.
Hai người không ngại ngùng, cũng không nói với nhau câu nào, dường như đều lặng im.
Lau khô tóc, anh ném khăn sang một bên, mở miệng nói: “Đi ngủ thôi!” Không hiểu sao, cơ thể tôi bỗng nhiên cứng đờ, đều đã là người lớn, chuyện nam nữ cũng đã từng làm qua rồi, lúc này….
Tôi quay đầu, nhìn thấy anh đã nằm xuống, lông mày kiếm nổi bật, vẫn là vẻ đẹp đó, tôi lưỡng lự trong giây lát.
Sau đó leo lên giường, nửa quỳ trên giường, chủ động nằm lên người anh, kề sát môi anh, lần đầu tiên chủ động như thế, tuy rằng có chút vụng về, nhưng cũng tạm chấp nhận được.
Hôn lên đôi môi mềm mỏng của anh, anh dường như có chút giật mình, đôi mắt đen đột nhiên mở ra, kinh ngạc nhìn tôi.
Nói đến cũng thật nực cười, kết hôn nhiều năm như vậy, cô vẫn như một cô gái mười bảy, mười tám tuổi, không biết “dụ dỗ” thế nào! “Thẩm Xuân Hinh!” Anh mở miệng, giọng nói trầm khàn.
“Vâng!” Tôi trả lời, hôn nhẹ dọc theo cằm anh, có vẻ anh vừa mới cạo râu, có chút châm chích.
Nhưng mà vẫn ổn, có thể chấp nhận được! “Em đang làm gì thế?” Anh kìm chế, giọng nói khàn khàn có chút run rẩy, tôi biết, anh không dễ bị dụ chút nào, dù cho hành động của tôi thật kỳ lạ và nực cười.
Tôi không nói gì, tiếp tục hôn xuống dưới.
“Hừ!” Âm thanh cố gắng khắc chế trầm thấp của anh truyền đến.
Đôi lông mày tuấn tú của anh khế cau lại, trong đôi mắt sâu thẳm không thấy cơn giận được xoa dịu chút nào.
“Anh không thích thế này sao?” Tôi mở miệng, lời nói có chút thăm dò.
Anh nhướng mày, hỏi ngược lại: “Qua đêm nay, chúng ta là gì của nhau?” Tôi ngây người, trong khoảnh khắc, đột nhiên nới lỏng cái nóng thiêu đốt trên tay.
Hành động quá rõ ràng, anh đột nhiên cười lạnh, trực tiếp đẩy tôi ra, kéo chăn lên đắp.
Giọng nói trầm nhẫn nại: “Nếu là vì chuyện ngày hôm nay, em không cần thiết phải làm đến bước này” Tôi biết, anh ấy tức giận rồi.
Nằm bên cạnh anh một lúc, cảm thấy hơi hụt hãng, nhìn sống lưng của anh, bất giác nói: “Phó Thắng Nam, em phải làm thế nào?” Anh nói, giọng nói đầy lạnh lẽo: “Thẩm Xuân Hinh, em biết rõ thứ anh muốn là gì, nhưng em luôn giả ngốc, em không cần phải vì chuyện ngày hôm nay mà đến lấy lòng anh, em phải biết rằng anh không có giới hạn đối với em, em muốn gì, chỉ cần trực tiếp nói ra là được” Tôi ngây người, không biết trong lòng đang có cảm xúc gì.
Di chuyển cơ thể, dựa đầu vào lưng anh, đưa tay ôm lấy anh.
Cảm nhận được động tác của tôi, sự lạnh lùng của anh tiêu tan phần nào, nhưng vẫn quay lưng về phía tôi như cũ.
Im lặng một lúc, tôi nói: “Em không phải vì chuyện ngày hôm nay mới đến lấy lòng anh” Anh vẫn im lặng, tôi thở dài một hơi, nói: “Anh đừng quay lưng về phía em, anh biết mà, anh như vậy em không thể ngủ được!” Người anh có chút cứng nhắc, giọng nói trầm buồn: “Em muốn anh phải thế nào?” Trong lời nói, dường như không còn tức giận nữa rồi.
Tôi lên tiếng, có chút không kiêng nể: “Anh ôm em ngủ đi Anh ngây người, sau đó xoay người, đối diện với cô, không thể không nói, người đàn ông này thật sự quá đẹp trai, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt này thôi, cũng cảm thấy đời người thế là đủ.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt anh dường như không còn tức giận, nghĩ vậy, tôi to gan hơn một chút, tựa đầu vào lồng ngực anh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 559: Tình yêu trong những điều nhỏ nhặt (7)
Chương 559: Tình yêu trong những điều nhỏ nhặt (7)