*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên xe, Phó Thắng Nam mạnh mế kéo tôi vào lòng, ngăn chặn ánh mắt của tôi, giọng nói trầm thấp: “Nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ đi” “Em không buồn ngủ!” Tôi nâng tay đẩy tay anh ra, nhíu mày nhìn anh với ánh mắt tràn đầy nghỉ hoặc: “Anh làm gì vậy Phó Thắng Nam?” Anh vươn tay bật tấm ngăn giữa ghế trước và ghế sau lên, nói với tôi: “Nhìn còn chưa đủ?” Tôi sửng sốt, nhất thời không khỏi cười khổ, cho nên đây là anh đang ghen vì hồi nấy tôi nhìn Trần Văn Nghĩa đến thất thần sao?” “Ha… Tôi không nhịn được cười, nói với anh: “Phó Thắng Nam, trong đầu anh toàn là cái gì vậy? Em chỉ tò mò thôi mà.” Anh nhướng mày: “Tò mò cái gì?” Tôi cười nói: “Em tò mò vì sao lần nào Trần Văn Nghĩa cũng có thể đến đúng lúc như vậy? Nghỉ ngờ không biết có phải anh ta thính tai hay là có thiên lý nhãn, nếu không thì tại sao mỗi lần anh cần thì anh ta đều kịp thời xuất hiện!” “Bà chủ, tôi không có thiên lý nhãn, cúng không thính tai, là tổng giám đốc Thắng Nam nhắn tin cho tôi, cho nên tôi mới đến được.” Trần Văn Nghĩa nói, một trăm phần trăm là lời của mấy anh chàng đầu gỗ.
Phó Thắng Nam nhìn tôi, anh nhướng mày rồi nâng cằm tôi lên, mở miệng nói: “Lần sau có muốn hỏi điều gì thì cứ hỏi thẳng anh, không được nhìn chằm chằm người khác.” Tôi hơi cạn lời, chỉ có thể nói: “Phó Thắng Nam, anh có ngửi thấy mùi giấm không?” Anh khẽ nhếch miệng, sau đó nâng mặt tôi rồi hôn lên môi tôi không chút kiêng nể.
Tôi trợn tròn mắt nhìn anh, phía trước còn có người, Trần Văn Nghĩa còn đang lái xe mà, sao anh có thể không biết kiêng dè như vậy chứ! Tôi lập tức vươn tay muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh giữ lấy, đè sang hai bên, khiến tôi không thể động được.
Vốn đoạn đường không xa lắm, Trần Văn Nghĩa biết thời biết thế dừng xe ở trước cửa công trường, sau đó tự mình đi xuống xe trước.
Tôi không hỏi lại hoài nghĩ, liệu có phải Phó Thăng Nam nghiện hôn môi rồi không.
Lúc này nếu không phải ở cửa công trường, chỉ sợ anh sẽ ăn sạch tôi ngay trên xe.
Chậm rãi buông tôi ra, dường như anh rất thỏa mãi, dùng ngón tay mân mê môi tôi, con ngươi đen nhánh: “Đậu bắp quả thật có tác dụng!” Một câu bất ngờ không liên quan này khiến tôi nửa ngày cũng không hiểu ra sao, sao đột nhiên lại nhắc đến đậu bắp? Đột nhiên nhớ tới vừa rồi lúc ở nhà hàng, anh đã ăn đậu bắp, đậu bắp lại bổ thận, nghĩ đến đây, mặt tôi lập tức đỏ bừng, vội đẩy anh ra rồi bước xuống xe.
Linda đứng ở cửa công trường, thấy sắc mặt tôi khác thường, cô ta muốn nói lại thôi.
Tôi nâng tay chào hỏi, làm bộ như không có gì: “Chị ở chỗ này chờ em ạ?” Cô ta gật đầu, kéo khóe miệng nở nụ cười, thấy tôi bước vào, cô ta bèn ngăn tôi lại, vẻ mặt có phần chần chừ, sau đó giống như hạ quyết tâm mà mới nói: “Tôi đề nghị cô vẫn nên đi xử lý hình ảnh cá nhân trước đi!” Tôi sửng sốt, mặt lập tức đỏ bừng, lúng túng hỏi: Làm sao vậy?” Cô ta ho khan, cố bình tĩnh nói: “Thật ra đàn ông như Phó Thắng Nam, người ngoài nhìn cũng biết anh ta rất lợi hại, nhưng cô cũng không cần biểu hiện ra ngoài rõ ràng như vậy, dù sao tất cả cũng là người trưởng thành rồi” Tôi không khỏi lấy gương ở trong túi ra, nhìn chính mình trong gương, môi sưng đỏ, tóc có hơi hỗn loạn, cổ áo vốn hơi rộng không thể che hết cổ, lúc này càng lộ rõ dấu hôn trên da.
Không nghĩ nhiều, tôi vội vàng đi đến nhà vệ sinh của công trường để xử lý vẻ ngoài của mình.
Linda đi theo sau tôi, ý cười trên mặt không giảm chút nào: “Thật ra cô cũng không phải ngượng ngùng, nam nữ ở với nhau thì đều có chuyện này, không cần xấu hổi” Tôi cứng họng: “Không xấu hổ vậy hồi nãy sao chị còn nhìn em với ánh mắt kỳ quái như vậy!” Cô ta buồn cười: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô thôi, nếu không lát nữa cô đi vào, công trường nhiều người, lại toàn là đàn ông, thế kia không phải vừa nhìn một cái là biết trước đó cô đã làm gì à, lúc đó càng xấu hổ hơn!” Tôi dùng phấn nền che dấu hôn trên cổ, bôi thế nào cũng không che hết, tôi có phần nóng nảy: “Linda, chị mau giúp em nghĩ cách đi, phấn nền cũng không che được cái này.” Cô ta lục tìm trong túi, sau đó đưa cho tôi một hộp phấn nước: “Cô dùng cái này thử xem, tôi thường xuyên thức đêm, cơ bản đều là dùng cái này để che khuyết điểm, hiệu quả không tồi.” Tôi lấy một ít, quả nhiên có thể cho được, nhìn đôi môi sưng đỏ trong gương, vẫn suy sụp nói: “Miệng làm sao bây giờ? Em không thể che được!” Cô ta đề nghị: “Mang khẩu trang thì thế nào?” Đó là một cách tốt: ‘Nhưng ở đây là công trường, làm sao tìm được khẩu trang?” Cô ta cười ha ha một tiếng, sau đó lấy khẩu trang từ trong túi ra đưa cho tôi: “Này, cho cô mượn dùng một ngày.” “Cám ơn cám ơn” Đúng là giang hồ cấp cứu! Ra khỏi nhà vệ sinh, thật trùng hợp, chúng tôi gặp gỡ Chu Nhiên An, cô ta mặc một bộ đồ màu nhìn, nhìn rất ngầu, trang điểm cũng già dặn hơn vài phần.
Hơn nữa lúc nhìn thấy tôi, đôi mắt lạnh lùng của cô ta đều là ý khinh thường, nhìn càng thêm lãnh diễm.
Gặp thoáng qua, cô ta châm chọc khiêu khích: “Ngoài miệng nói không cần, sau lưng lại chủ động đưa tới cửa, đúng là thể hiện sự không biết xấu hổ tới hết cỡ, cũng khó có được” Lời này, thật châm chọc.
Linda đương nhiên biết cô ta đang nói tôi, hơi nhíu nhíu mày, Linda nói: “Được kéo vào yêu thương cũng muốn thoát ra, có một số người lại cởi hết đưa đến chỉ sợ tổng giám đốc Thắng Nam cũng không thèm liếc nhìn một cái.” “Cô nói ai đấy hả?” Lời này có lẽ chọc đến trúng chỗ đau của Chu Nhiên An rồi, cô ta không thèm giả vờ nữa.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, đến khi hai người la hét chói tai, âm lượng không ngừng gia tăng, tôi mới chợt giật mình, không biết có nên tham gia hay không.
Thấy Linda bị Chu Nhiên An đẩy ngã xuống đất, cô ta nắm lấy tóc Linda vừa mắng vừa đánh, tôi nhất thời xúc động, không hề suy nghĩ, tôi lập tức bước tới nắm lấy tóc cô ta, sau đó cào loạn lên người cô ta.
Cô ta cũng không ngồi yên, sử dụng cả tay chân, vừa đá vừa mắng.
Người phụ nữ này miệng đầy thô tục, không phải mắng bố mẹ thì lại mắng đến cá nhân, lời thô tục gì cũng đều tuôn ra.
Tôi không biết mắng chửi người, chỉ biết nói một câu: “Chu Nhiên An, cô là đồ trà xanh!” Trong trí nhớ của tôi, Âu Dương Noãn từng phân tích hành vi trà xanh của Chu Nhiên An rồi.
Cho nên dù Chu Nhiên An đã lôi mười tám đời tổ tông của tôi ra mắng, tôi cũng chỉ biết nói một câu: “Chu Nhiên An, cô là đồ lẳng lơi” Thế cho nên đến cuối cùng, chính Linda cũng không nhịn được mà mắng tôi: “Thẩm Xuân Hinh, cô thật ngu xuẩn!” Tôi cũng không biết vì sao mình lại như thế, dù sao quay đi quẩn lại cũng chỉ có một câu kia.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 563: Tình yêu trong những điều nhỏ nhất 1)
Chương 563: Tình yêu trong những điều nhỏ nhất 1)