Tôi ngồi trên giường bệnh, nhìn anh thu dọn quần áo. Tôi không kiêm chế được, mà nói: “Phó Thắng Nam, tương lai nếu anh già đi, mà có hết tiền, anh nên đi làm quản gia” Anh cất quần áo, gấp vào vali và nhìn tôi, “Em nghĩ anh không có tiền à?” Tôi không khỏi sững người một lúc, rồi lắc đầu, “Không!” Với khả năng của anh, dù không có tiền, thì mọi chuyện cũng sẽ đâu vào đấy.
Tôi thấy anh ấy gom tất cả đồ vệ sinh cá nhân vào một cái chậu. Đó là chậu mới, tôi mua khi nằm viện vì không cử động được nhiều nên cần một cái chậu rửa mặt tại chỗ.
“Anh muốn mang cái này về?” Tôi thấy thứ này gần không cần thiết khi trở về biệt thự.
Anh nói, đồ dùng vệ sinh trong chậu đều là đồ mới, hầu như mới sử dụng vài lần, nếu như để ở đây, chắc chắn sẽ mất ngay.
Tôi khó hiểu, đó đúng là lãng phí, nhưng những thứ này không cần thiết mang về nhà. Hơn nữa, anh ấy vốn không như vậy, không phải người bận tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Người quét dọn gõ cửa, tiến vào bên trong tươi cười chào hỏi, sau đó bắt đầu thu dọn.
Tôi đã nhìn thấy bà ấy vài lần. Bà hình như bị câm, thường mỉm cười khi thấy người khác, chỉ có điều không thể nói được gì.
Phó Thẳng Nam đi đến chỗ của bà, đặt cái chậu lên giá dọn dẹp của bà, rồi làm vài động tác ra hiệu.
Người quét dọn cảm ơn. Tôi nhìn theo, không nói lời nào.
Tại bãi đỗ xe.
Khi lên xe, tôi không khỏi nhìn Phó Thắng Nam nói: “Anh Thắng Nam, em thấy anh càng lúc càng thấu cảm đấy” Anh mỉm cười, thắt dây an toàn cho tôi: “Nếu không thấu cảm, làm sao cảm nhận đủ đầy tình yêu của vợ. Anh chủ yếu là vì cái sau, cái trước thì sao cũng được” Xe nổ máy, anh lái xe, kéo tôi vào lòng bằng một tay. Tôi không thể không nhắc nhở, “Này, nguy hiểm lắm!” Anh nhướng mày, “Không tin vào tay lái của chồng sao?” Tôi mỉm cười và ngừng nói.
Khi tôi khỏe hơn, tự nhiên sẽ trở lại với công việc. Phó Thắng Nam đã bí mật kiếm tra vụ tai nạn. Tôi không tham gia nên cũng không thể kiểm tra tình hình.
Dự án làng Hòa An khởi công. Với tư cách trưởng dự án, đương nhiên tôi phải đến đó.
Sau một ngày nghỉ ngơi trong biệt thự, tôi thu dọn đồ đạc và đi thẳng đến làng Hòa An.
Âu Dương Noãn vốn không có việc gì làm. Cô ấy không đi theo Mục Dĩ Thâm cả ngày, thì cũng là tìm tôi nói chuyện.
Dự án bắt đầu, mọi người trở nên bận rộn, cô bị cuốn vào, nên cũng túi bụi với nó.
Buổi tối trở lại khách sạn, Âu Dương Noãn mệt đến mức nằm ở trên giường than thở, “Cậu nghĩ mình rốt cuộc đang làm gì? Đi từ sáng đến tối, không có lương, không có phòng riêng. Nghĩ đến lại buồn!” Tôi cười, “Hay mai cậu gửi đơn ứng tuyển cho Chủ tịch Mục, để cậu chính thức gia nhập Tập đoàn Thuận Phát, trở thành nhân viên của Thuận Phát là sẽ có lương?” Cô ngây người ra nhìn tôi. “Nhìn mình giống muốn làm à? Mình đang rảnh rỗi, bây giờ chỉ muốn làm chủ, không muốn làm nhân viên, cũng không thiếu tiền!” Tôi nhún vai, không nói nhiều, cô nhìn tôi như cũng xong việc rồi nhỉ?” Tôi nhướng mày, “Chắc sắp xong rồi” Cô lập tức đi vào phòng tắm, tiện thể với tay lấy cái khăn, nói: “Cậu không cần để cửa cho mình, tối nay mình không về đâu!” Tất cả những người trưởng thành đều hiểu ý cô, tôi nhún vai, không nói nhiều.
Phó Thảng Nam gọi. Tôi giật mình, chợt nhận ra, tôi ra ngoài vào buổi sáng, mà quên không nói với anh ấy sẽ ở lại làng Hòa An.
Trả lời điện thoại, tôi nói nhỏ: “Chồng, anh về chưa?” Tiếng cười từ tính của Phó Thắng Nam theo dòng điện, gợi cảm mà quyến rũ, “Sắảp về, em ăn chưa?” Tôi ậm ừ, bắt đầu suy nghĩ phải mở lời với anh thế nào về việc tôi ở làng Hòa An, “Anh ăn chưa?” “Đã ăn!” Tôi cười nói: “Anh thật giỏi, biết chăm sóc bản thân. Nhân tiện, sáng nay em đã đến làng Hòa An, dự án nhiều việc, tối nay em sẽ ở đây” Anh dường như ậm ừ, giọng nói không còn vui vẻ, lại có chút bất bình: “Anh có nói tối nay muốn ở một mình sao?” Cái con người này…
Tôi vẫn tươi cười, “Thế thì ban ngày vẫn có người quanh anh. Em hỏi anh đây, ban ngày anh đi đâu, đi với ai?” Được rồi, tôi phải thừa nhận rằng, cách chuyển chủ đề của tôi thực sự không ổn lắm.
Anh mở miệng, thành thật nói: “Cùng Cảnh Thần, ngày mai em có về không? Cùng nhau ăn cơm tối?” Tôi đã nghĩ đền điều này, những có quá nhiều việc, đây là chuyện bất khả thi, đành nói, “Chắc là không được, có chuyện gì sao? Anh không sao chứ?” Anh ậm ừ, “Anh phải trở về Hà Nội, công ty có một số việc gấp, cần giải quyết.” Nên như thế, anh ấy đã ở thành phố A gần hai tháng, còn rất nhiều việc tồn đọng ở Hà Nội. Tất cả đều bị trì hoãn đến bây giờ, tôi không biết đã thiệt hại bao nhiêu.
“Khi nào anh đi?” Những ngày này tôi rất nhiều việc, chỉ có thể dành toàn bộ thời gian để giải quyết việc riêng của mình.
“Ngày mai” Tôi gật đầu, vô thức đảo mắt.
Thế nào mà tầm nhìn lại rơi vào Âu Dương Noãn đang bước ra khỏi phòng tắm, chỉ quấn cái khăn quanh người, “Này cậu, cậu cứ rải thức ăn cho chó này, có định nể mặt tình nghĩa chị em chúng mình không?” Tôi mỉm cười, cúp điện thoại với Phó Thẳng Nam, nhìn cô ấy đang mặc quần áo, nói: “Cậu định ăn mặc thế kia mà đi à?” Vào tháng 9, cô ấy mặc chiếc váy ngản hai dây màu đen. Chiếc váy rất ngản, chỉ đến đùi, trông thật gợi cảm và xinh đẹp, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ rất lạnh với thời tiết như thế này.
Cô mỉm cười, nhìn về phía tôi, “Đừng bàn chuyện lạnh hay không, quan trọng là mình có muốn hay không?” Tôi gật đầu, cô sấy khô mái tóc dài, uốn xoăn, trang điểm nhẹ rồi tìm một cái áo khoác lông chồn trong tủ quần áo. Bây giờ trông cô thật thời trang và gợi cảm, đã thế lại thêm đôi giày cao gót tôn dáng nữa.
Cô nhìn tôi, hỏi: “Thế nào, đẹp không?” Tôi đoán cô ăn mặc quyến rũ thế với mục đích gì, chỉ gật đầu, nhìn cô nói: “Chú ý biện pháp an toàn!” chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Cô ta cười tủm tỉm: “Đừng lo lắng, Mục Thần đã đến tuổi có con. Nếu có thai, bọn mình cưới là được” Tôi nhìn cô một cách trống rỗng, “Tùy hứng không xấu, nhưng cuộc đời vẫn tốt hơn nếu có kế hoạch, cẩn thận từng bước một, nhất là với con gái. Yêu, kết hôn, sau đó mới tính đến con. Từng giai đoạn đều có những điều tốt đẹp để hưởng thụ, không nên vội có con. Mà mình và cậu thì biết nhà họ Mục thế nào mà” Cô sững sờ, chắc không ngờ tôi đột nhiên nghiêm túc vậy, khẽ gật đầu nói: “Mình biết, mình sẽ tự bảo vệ bản thân” Thấy cô ăn mặc đẹp đế, bước ra khỏi phòng, tôi cũng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi ngủ.
Ngày hôm sau.
Phó Thẳng Nam trở về Hà Nội, chỉ kịp nhắn cho tôi vài tin rồi lên máy bay.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 588: Tai họa bất ngờ (7)
Chương 588: Tai họa bất ngờ (7)