Tôi cất lời: “mẹ, tối nay chúng con sẽ không về nữa, con và Phó Thắng Nam sẽ ở lại đây, thời gian sau này phải làm phiền mẹ rồi, dạo này có lẽ là đang giao mùa, chênh lệch nhiệt độ sáng tối khá nhiều, nên Tuệ Minh mới bị cảm, mỗi lần giao mùa đều như vậy, cũng không phải chuyện gì to tát” Có thể là do lúc trước sinh non, nên Tuệ Minh cứ hễ giao mùa đều sẽ đồ bệnh, khoảng vài ngày sẽ khỏi.
Lâm Uyên gật đầu, nhẹ nhàng đáp, “ Mẹ cũng nghĩ là do đổi mùa, nhưng mấy ngày gần đây nó hình như cứ sốt mãi, uống thuốc hạ sốt rồi mấy hôm sau lại vẫn như vậy, bác sĩ trong nhà có đến khám mấy lần, kê đơn thuốc, Xuân Hinh à, ngày mai con có bận không? Hay là đưa Tuệ Minh đi viện khám, mẹ thấy hơi bất an” Tôi gật đầu, “ Vâng, vậy sáng mai con sẽ sang sớm, đưa nó đi bệnh viện xem sao” Trẻ nhỏ bị sốt là bình thường, nhưng đứa bé cứ sốt mãi khiến hai người lớn rất lo lắng.
Trò chuyện vài câu xong, tôi cúp điện thoại.
Phó Thắng Nam hình như ngủ rồi, tôi tắm xong từ phòng tắm bước ra, chuẩn bị lau chân giúp anh ấy rồi đi ngủ, không ngờ anh bỗng mỡ mắt, kéo lấy tay tôi, bộ dạng rất nghiêm túc, “Xuân Hinh, chúng ta sinh một đứa con nhé?” Tôi lúc đó chưa kịp phản ứng lại, sau khi chần chừ mấy giây, trong lòng đau nhói, chau mày nhìn anh, anh hình như là say quá rồi, mới kéo lấy tôi nói như vậy.
Nói xong, anh nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Tôi ngồi bên cạnh giường, rất lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, lúc Mạc Thanh Mây hỏi tôi lẽ nào chỉ muốn có một đứa con hay sao, thật ra tôi rất muốn nói với cậu ấy, tôi muốn có một đứa con với Phó Thắng Nam, thế nhưng, tôi không có cách nào thực hiện được, nên đành chọn việc im lặng.
Tôi cứ nghĩ Phó Thắng Nam sẽ quên đi chuyện đứa con này, nhưng không ngờ là, anh ấy trong cơn say bí tỉ lại nói ra việc muốn có con, đúng rồi, đây là chuyện cả đời, anh ấy sao có thể không muốn một đứa con của riêng mình.
Trầm tư hồi lâu, thu xếp xong hết mọi thứ, tôi nằm xuống cạnh Phó Thắng Nam, giọng hơi khàn đi, “Thắng Nam, chúng ta nhất định phải có con sao?” Anh ấy dường như nghe thấy rồi, lại giống như chưa nghe thấy gì cả, khẽ động đậy lông mi, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Chắc là uống nhiều quá rồi.
Ngày hôm sau, những tia nắng sớm bắt đầu xuyên qua lá cây đã ngả vàng, rọi xuống đất, bóng thân cây đụng đưa trên mặt đất, tôi bị Phó Thắng Nam đánh thức.
Mờ mắt ra, thấy anh ấy nằm bên cạnh, trên môi nở nụ cười.
Tôi ưỡn người một lát, mới cất giọng, “ Anh dậy rồi!” Có lẽ vì vừa mới thức dậy, nên giọng vẫn còn hơi khàn.
Anh gật đầu, cười nhẹ, “Ừ!” Trong đầu tôi bất giác nhớ lại chuyện tối qua, không kiểm được, hỏi, “Đầu anh còn đau không?” Anh lắc đầu, hơi dựa vào tôi, giọng khàn đi, “Là em giúp anh cời đồ?” Tôi không bắt kịp suy nghĩ của anh, gật đầu nói, “Sao vậy?” Nhìn theo ánh mắt của anh, tôi bất ngờ phát hiện, trên người anh có còn mỗi chiếc quần con màu xanh nhạt, những thứ khác không biết đã biến đi đâu rồi.
Cảm giác này đã âm thầm gieo rắc một ý nghĩa rất bất thường.
Tôi bất giác đỏ mặt, nói, “Anh đừng nghĩ nhiều, giữa chúng ta chưa xảy ra gì cả, em không làm gì anh hết, anh…” “Bây giờ làm?” Anh nhướng mày, hai con ngươi đen láy nhìn xuống người tôi, không chớp mắt.
Tôi hồi hộp trong lòng, không đợi phản ứng, anh áp sát lên người tôi như tôi suy tính, bàn tay to lớn sau đó ôm lấy eo tôi…..
Tinh lực buổi sáng của Phó Thắng Nam, dường như còn mãnh liệt hơn những gì tôi tưởng tượng.
Lúc tỉnh dậy sau khi xong việc, anh từ phòng tắm bước ra, tâm trạng vô cùng thoải mái, nhìn tôi, “Lát nữa cùng anh đến công ty chứ?” Tôi nằm trên giường, có chút hờn dỗi nhìn anh, “Không được, lát nữa em phải đưa Tuệ Minh đi bệnh viện, mẹ em bảo nó gần đây cứ sốt mãi, cũng không biết vì sao không thấy đỡ!” Anh hơi nghiêm mặt lại, “Anh đi cùng eml” “Không cần đâu, chỉ là đưa nó đi bệnh viện làm xét nghiệm, không phải chuyện gì to tát, anh đến công ty đi, ở đấy còn rất nhiều việc đang đợi anh, đừng phân tâm bên này nữa” Thật vậy, chuyện của Phó Thiên còn chưa lắng xuống, tôi luôn cảm giác vẫn còn chuyện lớn hơn nữa đang đợi anh ấy, luôn thấy bất an trong lòng.
Có vẻ như thấy tôi nói có lý, anh cũng không nói nữa, đồng ý với những gì tôi nói.
“Được, vậy….’ anh còn chưa nói dứt lời thì nhạc chuông điện thoại đã vang lên.
Tôi ngỏ ý cho anh nghe điện thoại, anh gật đầu, hôn trên trán tôi một cái sau đó cầm điện thoại ra ngoài ban công, tôi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, vẫn còn quần áo anh vừa tắm xong thay ra, tôi tắm xong tiện tay lấy cả đồ của anh đi đến phòng giặt, nghe thấy tiếng va của hộp gì đó bên trong, tôi sờ vào túi quần, bất giác lấy ra một hộp nhìn có vẻ giống hộp vitamin.
Cẩn thận xem kỹ lại, hình như đều là vitamin A, tôi hơi chau mày, gần đây anh ấy thấy không khỏe trong người sao? Sao lại uống vitamin A? Không nghĩ nhiều, quay lại phòng ngủ, thấy anh vội vàng mặc quần áo ra ngoài, tôi nhẹ hàng hỏi, “Sao thế? Có chuyện gì à?” Anh nhìn tôi, cười nhạt, “Không có gì, chuyện của công ty, đừng bận tâm!” Nói xong, anh liền chuẩn bị rời đi, chưa đi được mấy bước lại quay đầu nhìn tôi cười, “Tối anh sẽ về ăn cơm, đợi anh!” Nhìn anh vội vã đi như vậy, tôi quả thực không yên tâm, liền gọi điện cho Trần Văn Nghĩa, muốn hỏi thăm tình hình, nhưng gọi mấy lần đều không liên lạc được.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi chuẩn bị gọi cho Chu Nhiên An, nhưng điện thoại còn chưa gọi đi thì đã có cuộc gọi khác đến, là của Mạc Thanh Mây.
Vừa nhấc máy, cậu ấy đã thờ gấp, “Cậu không sao chứ? Bây giờ cậu đang ở đâu?” Tôi hơi hoảng, cất lời, “Tớ vẫn đang ở nhà, sao thế? Lại xảy ra chuyện gì à?” Cậu ấy gần như sắp kêu lên, “Trời, cậu đều không xem điện thoại à? Vì chuyện của Phó Thiên mà trên mạng đang rầm rầm lên rồi, cậu vẫn bình thản vậy sao?” Tôi không hề xem điện thoại, vì thế hoàn toàn không rõ rốt cuộc là chuyện gì.
Nghe cậu ấy nói vậy, liền bất giác mờ điện thoại lên, xem lướt ra vài tin hot.
“Công ty công bố vi phạm, đối diện với thế lực của Phó Thiên, pháp luật làm thế nào để xử lý nghiêm minh?” Nhìn thấy dòng tiêu để này, tôi có chút hoảng, liền bấm vào đọc nội dung thì phát hiện, thì ra là phát sinh từ hạng mục làng Lan Khê, vốn dĩ Phó Thiên muốn dùng để làm triển lãm công nghệ AI, không biết vì sao trong lúc nóng hổi này lại bị lộ những công nghệ mà 1 tháng trước đã phát biểu ở quốc gia Tây Âu nào đó rồi, chỉ là khi đó công ty đó ở Tây Âu chưa nổi tiếng, vì vậy chưa nhận được sự quan tâm của công chúng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 630: Tràn đầy dịu dàng và cưng chiều (10)
Chương 630: Tràn đầy dịu dàng và cưng chiều (10)