TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 761: Tôi sẽ cố gắng hoàn thành mọi việc (2)

Tôi lo một khi Đoàn Thanh Lan tiết lộ tin tức cho Mục Dĩ Thâm biết thì có khi cuối cùng tôi còn chưa kịp thuyết phục Vương Bảo Kỳ thì Vương Bảo Kỳ đã chết không rõ nguyên nhân trong tù mất rồi.

Điều tra tin tức về Đoàn Thanh Lan cũng khá là đơn giản, mọi người trong giới đều biết nhau cả nên một khi đã muốn thì đi nghe ngóng hỏi thăm là biết hết cả, nhà ở khuôn viên Nam An là khu dân cư mới được xây dựng, nhà mới giao cho chủ sở hữu được mấy ngày thì giá một mét vuông nhà đã lên đến bảy mươi triệu, căn nhà một trăm năm mươi mét vuông có giảm giá cách mấy cũng phải đâu đó tâm mười tỷ hơn.

Đoàn Thanh Lan không có công việc ổn định trong tay, cũng chẳng có lương bổng gì đáng nói nên lúc tôi đột nhiên có rất nhiều tiền trong tay nhưng chẳng làm ăn gì lại khiến Dương Ánh Tuyết và Bảo Lâm lại cảm thấy khó hiểu và không dám tin.

Đoàn Thanh Lan là cô gái từ thôn quê mới lên lại mua được nhà, được xe trong khoảng thời gian mấy tháng ngắn ngủi như thế.

Chắc là Mục Dĩ Thâm đã cho cô ta rất nhiều tiên, Mục Dĩ Thâm cần cô ta làm những việc gì mà lại chu cấp cho cô ta nhiều tiên như thế?

Mục Dĩ Thâm không phải là một người vung tiên như rác, nhớ tới lần trước anh ta ra nước ngoài tôi lại thấy khó hiểu, chẳng lẽ Đoàn Thanh Lan đã tham gia vào rất nhiều vụ giao dịch ngâm với Mục Dĩ Thâm?

Tôi không thể vào được khu dân cư của khuôn viên Nam An, nơi đó được bảo vệ cực kì nghiêm ngặt nên người ngoài sẽ không được vào nếu như không có chủ sở hữu nhà dẫn. Vì thế, tôi chỉ có thể đứng ngoài cổng khu dân cư để quan sát tình hình.

Đó là cách ngu ngốc nhất trên đời, may là chờ đợi cả buổi chiều thì đến đâu đó khoảng bốn giờ chiều thì xe của Đoàn Thanh Lan xuất hiện trước cổng, đó là chiếc Mercedes-Benz màu đen với mức giá khoảng ba tỷ rưỡi.



Thấy chiếc xe đi thẳng xuống hầm ngầm, tôi nghĩ nghĩ rồi gọi điện thoại cho Bảo Lâm để nhờ cô ấy gọi điện thoại hẹn Đoàn Thanh Lan ra đây, không ngờ tôi còn chưa kịp gọi đi thì điện thoại của Phó Thắng Nam đã gọi tới.

Tôi nhận điện thoại, chưa kịp lên tiếng nói gì thì đầu dây bên kia đã nói trước: “Sao em lại ngồi ở ngoài đường cả ngày trời thế? Em xảy ra chuyện gì hả?”

Tôi chợt sững người rồi mới chợt nhớ ra anh ấy đã sắp xếp vệ sĩ đi theo bảo vệ tôi từ xa, tôi lại bật cười thành tiếng trả lời anh ấy: ‘Không có chuyện gì cả, em muốn điều tra vê Đoạn Thanh Lan nên mới đứng chờ trước cổng khu dân cư nhà cô ta thôi. Khu này được bảo vệ cực kì nghiêm ngặt, em không vào trong được nên đành phải đứng ngoài chờ.

Đầu dây bên kia chợt im lặng một lát rồi lại bất đắc dĩ nói: “Thẩm Xuân Hinh, khi nào em mới chịu nhớ ra rằng chông em không phải một kẻ nghèo hèn rách nát không xu dính túi vậy?”

Tôi bỗng ngơ ngác, đầu dây bên kia điện thoại lại tiếp tục nói: “Trước đây bên đầu tư khai thác và xây dựng khuôn viên Nam An có tặng cho anh mấy căn nhà ở đó, lát nữa anh tìm người đưa chìa khóa tới đó cho em. Nhưng mà khi không em lại điều tra Đoàn Thanh Lan để làm gì?”

“Cô ta nhận nuôi con của Bảo Lâm nhận nuôi con Vương Bảo Kỳ, em muốn đến đó xem thử liệu mình có tìm được gì để thuyết phục Vương Bảo Kỳ không” Chắc hẳn là bằng chứng từ tay Vương Bảo Kỳ sẽ có tác dụng lớn hơn một chút khi đối phó với Mục Dĩ Thâm.

Đâu dây bên kia thoáng im lặng rồi lại lên tiếng: “Thẩm Xuân Hinh, em đừng nhúng tay thêm vào chuyện này nữa vì anh đã có kế hoạch hết rồi.Em cứ ở kinh thành nghỉ ngơi cho khỏe đi, nếu em thấy thủ đô nhàm chán quá thì cứ sang Macao chơi cho đỡ buồn.”

Tôi cứ cảm thấy những lời anh ấy nói vân còn ân ý gì đó đăng sau nữa, anh ấy chăng chịu nói với ti bất kì chuyện gì cả khiến tôi thấy hơi phiền và khó chịu bèn nói: “Em muốn ở lại thành phố Tân Châu. Từ đâu đến cuối Mục Dĩ Thâm luôn năm mũi em xoay như xong chóng, nếu em không đích thân tiên anh ta đi thì em sẽ thấy cực kì khó chịu.

Đầu dây bên kia bất đắc dĩ cười nhạt nói: “Vân chưa đến thời điểm thích hợp nên em đừng nóng vội, chuyện gì cũng có chồng em ở đây giải quyết hết cả mà”.

Tôi mím môi, càng ngày tôi càng thấy Phó Thăng Nam đổi xử với tôi chăng khác gì một đứa trẻ chưa lớn, nghĩ tới đó tôi lại thấy bực dọc và khó chịu hơn bao giờ hết.

Cúp điện thoại xong thì chẳng mấy chốc đã có người tới đưa cho tôi chìa khóa của khuôn viên Nam An, tôi cầm chìa khóa nhưng chăng còn tí †âm trạng nào để vào trong đó xem.



Tỏi dứt khoát xoay người quay trở về biệt thự.

Năm trên giường, tôi bắt đầu nghĩ đến tất cả những chuyện xảy ra trong thời gian gân đây, hình như tôi đã sống quá lười nhác và vô dụng, đã thế còn bị người ta đẩy vào hết cái hố này đến cái hố khác khiên tôi cực kì khó chịu.

Hồ Diệp gọi điện thoại tới nhắc nhở tôi phải đến thủ đô tham gia lẽ cưới của cô ấy, gần đảy bận rộn quá nên tôi đã suýt quên mất chuyện này.

Tôi trả lời cô ấy là tỏi nhất định sẽ góp mặt Nhấm tính thời gian thì nó cũng năm trong mấy ngày säp tới đây thôi.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tồi van quyết định quay về thủ đô trước để tham gia le cưới của Hồ Diệp rồi mới quay lại đây để điều tra chuyện về Đoàn Thanh Lan, sau đó tôi nhanh chúng đặt vé máy bay về thủ đô.

Hai ngày sau.

Tiệc cuối của Hồ Diệp được tổ chức ở quê nhà của Hoàng Chính, tuy gọi là quê nhưng nó cũng năm khá gần thành phố, chỉ là ở ngoài bìa chút thôi nên đường di chuyển cũng ngắn.

Có điều tôi không quen với phong tục tập quán của vùng này nên phải nhân tin hỏi bạn bè này nọ trước để nhỡ có phong tục phá động phòng gì đó †hì cũng không đến noi đứng đó nghệt mặt ra vì cháng hiểu mô tê gì thì không hay.

Trong quán cà phê ở trung tâm thành phố, nụ cười trên môi Hồ Diệp cực kì rực rỡ. Trồng thầy tôi đến, Hồ Diệp vui vẻ rồi lại nhìn tôi với ánh mặt trách móc nói: “Sao cậu đến thành phố Tân Châu rồi ở lại đó lâu thế? Mấy ngày gần đây tôi sắp bị Hoàng Chính làm phiên chết đến nơi rồi ấy, muốn tranh thủ thời gian ra ngoài dạo phố cũng không được luôn”

Tôi buồn cười bảo: “Người ta ở bên cạnh cậu môi ngày rồi còn chưa chịu nữa hả? Có cái gì đâu mà phiền?” €ô ấy bu môi đứng dậy xoay tròn một vòng trước mặt tôi khiến rất nhiều người trong quán quay sang đây nhìn mới xấu hồ ngượng ngùng ngồi xuống nhìn tôi nói: “Cậu có thấy không? Bây giờ tôi béo thành con gì rôi? Tôi nghi ngờ Hoàng Chính đang nuôi tôi với chế độ dinh dưỡng của loài heo đấy”



Tôi không nhịn được nên bật cười, tôi lại còn nhìn cô ấy và nói với vẻ nghiêm túc: ‘Cậu không biết là trông cậu thế này mới xinh xăn de thương hả? Hoạt bát sôi nổi đầy sức sống, tôi là con gái mà cũng phải tròn mặt chảy nước miếng khi nhìn thấy cậu đấy”

Cô ấy lại liếc xéo tôi, tức giận nói: ‘Cậu cứ ở đó móc mía tôi đi, tôi là cô gái sắp gả sang nhà chồng rồi còn bị nuôi cho ăn thành heo thế này thì không biết lúc tôi mặc váy cưới vào có vừa nổi không? Nhỡ đâu thử váy hết rồi tới lúc cưới nó lại không vừa thì phải làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ tôi phải bắt mẹ anh ấy phải sửa lại cho vừa người hà? Đây là gấm Thục đó chứ có phải là hàng chợ đâu, đất đỏ biết là bao nhiêu! Nghĩ tới tôi lại thấy bức, bây giờ tôi muốn chuyển ra ngoài ở riêng, nhất định phải giảm đi số mỡ vừa tăng đó chứ không thì toang mất!”

Nghe cô ẩy than thở oán trách nhưng nụ cười trên môi van giữ nguyên vẹn từ khi tôi bước vào đến tận lúc này tôi lại cười xòa nghĩ nếu như sau này tất cả mọi người đều thế này, ai cũng được sống cuộc sống thật hạnh phúc và vui vẻ thì tốt biết là bao nhiêu, thật tốt Lải nhải cả buổi trời như thế, Hoàng Chính lại gọi điện thoại tới cho cô ấy, Hồ Diệp nhấc máy lên xong lại bắt đầu bài ca con cá lúc nấy nhưng dường như ở đầu dây bên kia van cực kì kiên nhẫn nghe hết lời cô ấy nói.

Chẳng hiểu tại sao tôi lại phải ngôi đây cho người ta nhồi nhét cơm cún, tôi nhàm chán chống căm nhìn xung quanh thì bất ngờ trông thấy một bóng người quá đôi quen thuộc nên thoáng sững sờ.

Vì cận thị nên tôi cũng không dám chắc rằng đó có phải người tôi đang nghĩ tới trong đầu không, tôi híp mất lại nhìn nhưng vân không dám xác nhận bèn giơ tay kéo lấy áo Hồ Diệp, chí về phía người đó đề cô ấy nhìn sang Hồ Diệp im lặng quay sang hướng tôi đang chỉ để xem thử rồi sững sờ trong nháy mắt sau đó nói vào điện thoại với Hoàng Chính: ‘Hoàng Chính, em gặp được người quen nên cúp máy trước nha”

Cúp điện thoại xong cô ấy bèn kéo tay tôi ra khỏi quán cà phê và lên tiếng: “Người phụ nữ đó là Mạc Hạnh Nguyên đúng không? Tôi gật đầu rồi lại lác đầu, tôi cũng không chắc nữa.

Ra khỏi quán cà phê, chúng tôi không bước sang đó mà đứng nhìn từ xa xa Thủ đô là một nơi phát triển cực kì sâm uất và phồn hoa, vì thế nên nhịp sống của tất cả những người dân nơi đây cũng bị cuốn theo đó, xã hội này bóng chốc xoay vần theo nhịp độ ấy nên chẳng có ai để ý tới một người phụ nữ đang kéo lấy tay một người đàn ông và đánh mất hết cả liêm sỉ để đòi tiền.

| Tải iWin