CHƯƠNG 83: TẤT CẢ NHỮNG CHUYỆN NÀY ĐỀU LÀ DO BÀ SẮP XẾP Ư?
Diệp Ân Tuấn dùng tay sờ một cái, chất lỏng màu đỏ tươi làm cho anh cảm thấy xấu hổ.
Anh nhanh chóng đứng dậy đi vào trong phòng vệ sinh, hung hăng tắm nước lạnh một lần.
Đúng lúc này Tống Đình, đúng lúc gõ cửa đi vào.
“Diệp tổng, ở bên phía nhà họ Hoắc…”
“Ra ngoài!”
Diệp Ân Tuấn quát lạnh một tiếng, âm thanh hung bạo đó dọa tim của Tống Đình nhảy lên một phát.
“Diệp tổng?”
Hiếm khi Tống Đình nhìn thấy Diệp Ân Tuấn có dáng vẻ bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, vừa định đi vào trong phòng vệ sinh nhìn xem, liền nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Tốt nhất là bây giờ cậu lập tức cút ra ngoài ngay đi, nếu như mắt của cậu nhìn loạn lung tung, nhìn thấy cái gì không nên thấy vậy thì tôi sẽ muốn đôi mắt này của cậu đó!”
Câu nói này làm cho Tống Đình không dám đi về phía trước, anh ta rất muốn nhìn xem xung quanh có cái gì mà mình không thể nhìn, nhưng mà anh ta lại không dám, vội vàng đáp lời rồi sau đó đi ra khỏi phòng làm việc.
Nghe thấy cửa phòng làm việc đã được đóng lại, lúc này Diệp Ân Tuấn mới thở dài một hơi.
Anh không dám ở trong phòng vệ sinh quá lâu, sau khi tắm nước lạnh một phát thì liền nhanh chóng đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Thẩm Hạ Lan ở trong video đã ghé trên mặt bàn bắt đầu vẽ tranh.
Trước kia Diệp Ân Tuấn không biết là Thẩm Hạ Lan thích vẽ tranh như vậy, bây giờ anh mới phát hiện sự hiểu biết của mình đối với Thẩm Hạ Lan quá ít.
Đều nói người phụ nữ nghiêm túc là đẹp nhất.
Lúc này Thẩm Hạ Lan đang đắm chìm trong ánh đèn dịu dàng, dáng vẻ nghiêm túc làm cho con tim của Diệp Ân Tuấn đập rộn lên, hận không thể hôn một cái lên trên màn hình.
Ma xui quỷ khiến anh lại gọi điện thoại cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nghe thấy được tiếng vang của điện thoại, cô liền nhìn qua theo bản năng.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy rõ ràng lúc Thẩm Hạ Lan nhìn thấy số điện thoại của anh thì hơi nhíu mày lại.
Đó là bài xích!
Thế mà cô lại không muốn nhìn điện thoại của anh.
Xem ra không phải là cô chỉ từ chối bản thân anh, ngay cả những thứ liên quan tới anh cô đều không muốn nhìn.
Nhưng mà là tại sao vậy chứ?
Cô đã từng yêu mình như vậy, chẳng lẽ tất cả đều là giả dối?
Tâm trạng của Diệp Ân Tuấn đột nhiên rất không thoải mái.
Anh vẫn cố chấp gọi điện thoại.
Thẩm Hạ Lan nhìn điện thoại không ngừng nhấp nháy, vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Minh Triết nên cô mở yên lặng, nhưng mà màn hình vẫn không ngừng nhấp nháy, làm cho cô tâm phiền ý loạn.
Rốt cuộc là người đàn ông này muốn làm cái gì đây?
Thẩm Hạ Lan dứt khoát úp điện thoại di động lại, nhắm mắt làm ngơ.
Diệp Ân Tuấn ở bên đây nhìn thấy rõ ràng.
Lúc đầu anh cũng không phải là nhất định phải nghe thấy giọng nói của Thẩm Hạ Lan thì mới được, nhưng mà bây giờ nhìn thấy thái độ của Thẩm Hạ Lan đối với anh, một cơn lửa giận đang quanh quẩn ở trong ngực của anh, có làm như thế nào cũng không tiêu tan được.
Diệp Ân Tuấn lại không ngại ngùng gì mà tiếp tục gọi điện thoại cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan thật sự cảm thấy phiền phức vô cùng, lúc này mới nhận điện thoại.
“Diệp tổng, rất muộn rồi, có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại cho em được hả? Hay là nói em không muốn nhận điện thoại của tôi, tôi đã giải quyết mớ hỗn độn giúp cho em, vậy mà em lại đối xử với tôi như thế?”
Diệp Ân Tuấn cũng không phải là muốn để Thẩm Hạ Lan cảm kích mình cái gì, nhưng mà bây giờ nhìn thấy cô xa cách mình như vậy, tâm lý của anh chính là không thoải mái, mà anh đã không thoải mái rồi thì anh sẽ cũng để cho Thẩm Hạ Lan không dễ chịu.
Người phụ nữ này đã từng xem anh là trời, yêu anh hơn tất cả, bây giờ lại tránh xa anh như là tránh tà, hận không thể trốn xa chừng nào thì tốt chừng ấy.
Loại đãi ngộ khác biệt như ngày với đêm này, Diệp Ân Tuấn không chấp nhận được.
Anh không nói như vậy thì vẫn còn may, lúc nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười lạnh.
“Diệp tổng đây là tự lấy tư cách của ân nhân ra có đúng không, nhưng mà tôi nhớ là tôi cũng đâu có cầu xin Diệp tổng giải quyết vấn đề thay cho tôi đâu, nếu không là chỉ cần Diệp tổng nói một câu, ngày mai tôi sẽ tự mình trở về xử lý, không cần Diệp tổng phải phí công làm gì.”
Nói xong Thẩm Hạ Lan trực tiếp cúp điện thoại.
Vốn dĩ không có tình cảm gì đối với anh, bây giờ bởi vì chuyện của bà cụ Hoắc, cô càng chán ghét Diệp Ân Tuấn đến cực điểm.
Người đàn ông dối trá này!
Sau khi Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại thì không hề che giấu cảm xúc của mình đối với Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy được nét xem thường của Thẩm Hạ Lan ở trên màn hình, trong nháy mắt lông mày liền nhíu lại.
Anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Thái độ của Thẩm Hạ Lan đối với anh không hề giống với thái độ lúc chuyện vừa mới xảy ra.
Xảy ra vấn đề gì rồi à?
Thắc mắc của Diệp Ân Tuấn không có cách giải.
Anh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan trực tiếp ném giấy vẽ qua một bên, oán hận đạp bàn một cái, nhưng đúng lúc này Minh Triết cựa mình đá chăn mền ra.
Biểu cảm của Thẩm Hạ Lan lập tức trở thành người mẹ hiền, ánh mắt dịu dàng đó quả thật làm cho tất cả mọi người trên đời đều phải ghen tị.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình thật sự điên rồi.
Anh thế mà lại ghen tị với con của mình!
Nhưng mà Thẩm Hạ Lan đối xử với Minh Triết thật sự rất tốt.
Cô nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhẹ nhàng đắc kính chăn cho Minh Triết một lần nữa, sau đó hôn một cái ở trên trái của Minh Triết, ánh mắt dịu dàng như nước đó quả thật làm cho người ta phải chết chìm.
Diệp Ân Tuấn liền dâng lên một loại khát vọng.
Anh muốn được gặp Thẩm Hạ Lan!
Mặc kệ là cô thích nhìn thấy mình hay không, mặc kệ cô có thái độ gì, anh nhớ cô.
Anh chỉ là muốn thật sự cảm nhận được cảm giác Thẩm Hạ Lan ở bên cạnh của mình.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên đứng dậy, tắt video, nhấc chân đi ra ngoài phòng làm việc.
Tống Đình vẫn luôn chờ đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi ra thì vội vàng lên đón.
“Diệp tổng, bà cụ Hoắc tỉnh rồi, anh có muốn đi xem một chút không?”
Bước chân của Diệp Ân Tuấn lập tức dừng lại.
Sao lại trùng hợp như vậy chứ?
Anh vừa mới muốn đi gặp Thẩm Hạ Lan thì bà cụ Hoắc lại tỉnh dậy.
Tống Đình không ngờ đến Diệp Ân Tuấn lại đột nhiên dừng bước, thắng lại không kịp, trực tiếp đụng phải lưng của Diệp Ân Tuấn, cái mũi bị đụng đau nhức, lại không để ý tới mà lui về phía sau một bước rồi nói: “Xin lỗi Diệp tổng.”
“Chuẩn bị xe đi bệnh viện.”
Mặc dù là lúc này anh rất muốn gặp Thẩm Hạ Lan, nhưng mà ở bên phía bà cụ Hoắc cũng không thể qua loa được, sau khi cân nhắc, Diệp Ân Tuấn vẫn quyết định đi đến bệnh viện trước một chuyến.
Tống Đình không dám trì hoãn, lập tức đi chuẩn bị xe.
Lúc Diệp Ân Tuấn chạy đến bệnh viện thì người nhà Hoắc đã đến rồi.
Hoắc Chấn Đình, người duy nhất còn lại ở trong nhà Hoắc, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì ánh mắt hơi nheo lại.
“Diệp tổng, anh đã đến rồi?”
“Anh Hoắc, tôi đây để thăm bà cụ.”
Đối với Hoắc Chấn Đình, Diệp Ân Tuấn thật sự rất bội phục, dù sao thì liệt sĩ hi sinh vì nước được người người kính nể, mà ba đời nhà họ Hoắc đều là anh hùng, Hoắc Chấn Đình lại càng không liên lụy đến quốc gia cho nên tự động yêu cầu chuyển nghề.
Trên người của Hoắc Chấn Đình có lửa, đương nhiên là nói chuyện không khách phí.
“Đến để xem mẹ của tôi đã chết chưa à? Tôi nghe nói là người phụ nữ kia là bạn gái của cậu Tống, nhưng mà lại là nhà thiết kế của công ty cậu, đồng thời cũng vào ở nhà họ Diệp của cậu. Nhà họ Diệp vẫn luôn cho con dâu của họ Diệp ở, cho nên Diệp tổng có thể giải thích với tôi một chút không, rốt cuộc chuyện này là chuyện gì xảy ra?”
Lúc Diệp Ân Tuấn nghe thấy Hoắc Chấn Đình nói Thẩm Hạ Lan là bạn gái của Tống Dật Hiên, lông mày nhíu lại.
“Ai nói cô ấy là bạn gái của Tống Dật Hiên?”
“Tống Dật Hiên tự mình nói đó, cũng đã lên báo chí rồi, như thế nào? Diệp tổng không biết à?”
Hoắc Chấn Đình lại không nghĩ đến là Diệp Ân Tuấn lại quan tâm tới vấn đề này.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Tống Đình.
Tống Đình có chút oan ức nói: “Lúc nãy tôi đã muốn nói cùng với anh rồi, là anh kêu tôi cút ra đi.”
Lồng ngực Diệp Ân Tuấn phập phồng kịch liệt.
Anh nhìn Hoắc Chấn Đình, nói từng câu từng chữ: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, là con dâu của nhà họ Diệp chúng tôi.”
“Vậy nói cách khác là Diệp tổng không có ý định trốn tránh chuyện này có đúng không?”
Hoắc Chấn Đình từng bước ép sát.
Diệp Ân Tuấn trịnh trọng nói: “Rốt cuộc là chuyện này có chuyện gì xảy ra, tôi nghĩ là bà Hoắc rõ ràng nhất, không bằng chúng ta đi vào hỏi bà Hoắc đi?”
“Cũng được thôi, nếu như quả thật có liên quan đến người phụ nữ Lisa này, vậy tôi hi vọng là Diệp tổng sẽ không ngăn cản tôi. Anh biết rồi đó, nhà họ Hoắc luôn có thù báo thù, có oán báo oán.”
Hoắc Chấn Đình cũng rất sảng khoái.
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Tất cả những chuyện của cô ấy, tôi đều chịu trách nhiệm.”
“Vậy à? Tôi sợ là ngay cả Diệp tổng cũng không thể chịu nổi đâu, nghe nói là nhà họ Diệp cũng chỉ còn lại một mình Diệp tổng là con cháu, nếu như tôi muốn mạng của cô ta thì sao đây? Diệp tổng cũng cho à?”
Hoắc Chấn Đình hùng hổ dạ người.
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta rồi nói: “Trước mắt chuyện này vẫn còn chưa có kết luận, nếu sự thật chứng minh có liên quan đến Lisa, vậy thì cho dù phải như thế nào thì Diệp Ân Tuấn tôi cũng sẽ gánh chịu, đàn ông nhà họ Diệp chúng tôi luôn luôn bảo vệ phụ nữ!”
“Đúng không?”
Hoắc Chấn Đình ý vị thâm trường cười cười, sau đó đẩy xe lăn đi vào trong phòng bệnh.
Bà cụ Hoắc đang được nối với thiết bị hô hấp, nhìn hết sức yếu ớt.
Vào khoảnh khắc Hoắc Chấn Đình nhìn thấy bà cụ Hoắc, tất cả củ ấu đều thu vào, vội vàng đi đến cầm tay của bà cụ Hoắc rồi nói: “Mẹ, con xin lỗi, con trai bất hiếu, để mẹ phải chịu khổ.”
Bà cụ Hoắc muốn nói cái gì đó, nhưng mà không đủ sức lực.
Hoắc Chấn Đình cúi người xuống, sau đó liền nghe thấy bà cụ Hoắc nói: “Con đi ra ngoài đi, mẹ có lời muốn nói riêng với Diệp Ân Tuấn.”
“Mẹ, con không thể để một mình mẹ ở lại đây được, cho dù mẹ có muốn nói gì, con có ở bên cạnh cũng không có gì đáng ngại.”
Hiện tại Hoắc Chấn Đình phòng bị Diệp Ân Tuấn rất chặt, cứ như bọn họ là kẻ thù của nhau, nhưng mà Diệp Ân Tuấn cũng không biết mình đắc tội với nhà họ Hoắc từ hồi nào.
Bà Hoắc lại rất kiên trì.
Hoắc Chấn Đình nhìn thấy dáng vẻ của bà cụ kiên trì như vậy cũng không đành lòng, đành phải đồng ý, nhưng mà lúc đi ngang qua người của Diệp Ân Tuấn anh ta thấp giọng nói: “Anh nói chuyện tốt nhất là nên chú ý một chút, nếu như mẹ tôi có chuyện gì không hay xảy ra, cho dù có phải bỏ toàn bộ nhà họ Hoắc ra thì tôi sẽ không tha cho nhà họ Diệp và nhà họ Tống của các người!”
Diệp Ân Tuấn khẽ gật đầu.
“Yên tâm đi, tôi với nhà họ Hoắc của các người không có thù với nhau, lại không hề có liên quan gì đến bà cụ, tôi còn muốn để cho người phụ nữ của tôi trong sạch nữa.”
“Tốt nhất là như thế này!”
Sau khi Hoắc Chấn Đình cảnh cáo xong thì mới rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi Diệp Ân Tuấn đóng cửa lại, vừa quay đầu lại bà cụ Hoắc nào có dáng vẻ yếu ớt không còn sức lực như lúc nãy nữa.
Bà ta trực tiếp ngồi dậy, đưa tay lấy máy hô hấp xuống, hình ảnh bệnh tật lúc nãy hoàn toàn quét sạch.
Nếu như không phải là Diệp Ân Tuấn biết bác sĩ trưởng của bệnh viện này sẽ không lừa gạt anh, có lẽ từ đầu đến cuối anh sẽ cảm thấy tất cả những chuyện này đều là một âm mưu.
Diệp Ân Tuấn đi đến trước mặt của bà cụ Hoắc cung kính chào một tiếng.
“Chào bà Hoắc.”
“Xin chào.”
Bà cụ Hoắc cười nhạt, trong cặp mắt đục ngầu kia lại có ánh sáng bắn ra bốn phía, như khác hẳn với một bà lão chạm vào liền ngã.
Diệp Ân Tuấn ngồi đối diện với bà cụ Hoắc, thấp giọng hỏi: “Bà Hoắc, có thể hỏi một câu được không, tất cả chuyện này đều là do bà sắp xếp ư?”
Đến lúc này Diệp Ân Tuấn không thể đoán là cái gì nữa, giống như là anh lăn lộn nhiều năm như vậy cũng vô ích rồi.
Bà cụ Hoắc nhìn Diệp Ân Tuấn với đôi mắt sáng tỏ, cười nói: “Diệp tổng là người thông minh, cảm thấy một bà lão như tôi tại sao lại muốn làm như vậy?”