CHƯƠNG 86: CHÚ LÀ DADDY CỦA CHÁU
“Hạ Lan, Hạ Lan, tôi đang ở đây!”
Diệp Ân Tuấn bước nhanh về phía trước ôm thật chặt Thẩm Hạ Lan, nhưng mà cô vẫn đang kêu khóc như cũ, thậm chí còn đang đánh đá Diệp Ân Tuấn.
“Diệp Ân Tuấn, anh thật là độc ác, đây là con của chúng ta, tại sao anh lại có thể làm như vậy với tôi hả?”
Nước mắt của Thẩm Hạ Lan giống như là cơn hồng thủy tràn ra, trong nháy mắt thấm ướt quần áo của Diệp Ân Tuấn.
“Hạ Lan! Em mở to mắt ra đi, em nhìn tôi đi, em đang nằm mơ thôi, em nhanh chóng tỉnh lại đi!”
“Đừng mà, đau, đau lắm, lửa đang đốt tôi đau lắm, ai đó đến cứu tôi và con đi!”
Thẩm Hạ Lan đẩy Diệp Ân Tuấn ra, ôm chặt mình lại, nhưng mà hai tay của cô cứ che bụng theo bản năng, giống như là trận hỏa hoạn năm năm trước bốc cháy lên đến tận trời.
Trái tim của Diệp Ân Tuấn đột nhiên bị nứt toác.
Năm năm trước anh chưa từng tận mắt nhìn thấy Thẩm Hạ Lan trải qua những gì trong trận hỏa hoạn đó, nhưng mà bây giờ nhìn thấy một màn này, anh cảm thấy trái tim của mình giống như là bị xé nát từ từ.
Chẳng lẽ là năm năm trước cô đã từng vùng vẫy trong ngọn lửa, nhưng mà lại không có ai cứu cô.
Triệu Ninh đâu chứ?
Lúc đó cậu ta chính là vệ sĩ và trợ thủ đắc lực nhất của mình, cố ý cho anh ta đi bảo vệ Thẩm Hạ Lan, làm sao lại để Thẩm Hạ Lan trải qua tất cả những chuyện này?
Diệp Ân Tuấn còn muốn bước lên, lại nghe thấy một âm thanh non nớt vang lên.
“Sao chú lại ở đây vậy?”
Diệp Ân Tuấn hơi quay đầu lại liền nhìn thấy đôi mắt nhập nhèm của Minh Triết, trong nháy mắt nhìn thấy anh thì lập tức trở nên cảnh giác.
“Minh Triết, mẹ của cháu…”
Diệp Ân Tuấn còn chưa nói xong thì chỉ nhìn thấy Minh Triết nhanh chóng nhảy xuống giường, giày cũng không kịp mang, trực tiếp chạy đến bên cạnh của Thẩm Hạ Lan, nhẹ nhàng cầm lấy tay của cô, đưa tay của cô đặt lên trên mặt của mình, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con đang ở đây nè, con là Minh Triết đây, là Minh Triết con của mẹ đây. Đừng sợ, đừng sợ, lửa đã qua hết rồi, con vẫn còn sống khỏe mạnh, mẹ không sợ.”
Nói xong, Minh Triết vươn tay ra ôm thật chặt lấy Thẩm Hạ Lan.
Mặc dù là dáng người của cậu bé tương đối nhỏ, nhưng mà cánh tay nho nhỏ đó giống như là mang theo sức lực vô tận, thế mà lại làm yên lòng Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan trong sự kích động dần dần bình phục lại, nhưng mà cô vẫn không thức dậy như cũ, chỉ là ôm Minh Triết thật chặt, trong miệng không ngừng gọi tên của Minh Triết.
Minh Triết duỗi một cánh tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng của Thẩm Hạ Lan, giống như là dáng vẻ Thẩm Hạ Lan đã dỗ dành lúc Minh Triết còn bé.
Hốc mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên đỏ lên.
Từ chuyện này anh có thể nhìn ra được đây không phải là lần đầu tiên mà Minh Triết làm như vậy.
Nhìn thấy thân thể nhỏ bé của con trai mình an ủi Thẩm Hạ Lan thuần thục như vậy, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt của Diệp Ân Tuấn.
“Mấy năm nay con và mẹ vẫn luôn như thế này à?”
“Xuỵt…”
Minh Triết đặt ngón trỏ ở bên miệng, ra hiệu cho Diệp Ân Tuấn đừng có nói chuyện.
Lúc mới đến đây, Diệp Ân Tuấn còn cảm thấy trong căn phòng tràn ngập ấm áp và vui vẻ, nhưng mà giờ phút này lại kiềm chế đến khó chịu, dường như bốn phương tám hướng có vô số áp lực đang vồ tới, thiếu chút nữa là đánh anh sụp đổ.
Cho đến bây giờ anh vẫn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của Thẩm Hạ Lan, bây giờ nhìn thấy thì anh lại đau lòng gần như không thể hít thở nổi.
Đây là vợ của anh, là người phụ nữ mà anh yêu!
Thế nhưng mà anh đã để cho cô phải chấp nhận đau đớn như vậy một mình, trong vòng năm năm!
Năm năm qua, người ở bên cạnh của cô lại là một đứa bé gần bốn tuổi.
Anh là người chồng gì đây chứ?
Là người ba gì đây chứ?
Diệp Ân Tuấn tự trách, Minh Triết đã hoàn toàn trấn an Thẩm Hạ Lan.
Cậu bé thở một hơi nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía Diệp Ân Tuấn, nhỏ giọng nói: “Chú có thể giúp cháu ôm mẹ lên trên giường được không ạ? Mặt đất ở đây rất ẩm ướt, cháu sợ là mẹ sẽ không chịu đựng được.”
Diệp Ân Tuấn liền vội vàng đứng dậy cẩn thận ôm Thẩm Hạ Lan lên trên giường.
Anh muốn mở đèn lên, lại bị Minh Triết ngăn cản lại.
“Mẹ sợ ánh đèn lắm, cũng sợ lửa nữa, trên cơ bản buổi tối là không đốt đèn, nếu như không phải là muốn vẽ thiết kế thì mẹ sẽ không thức khuya đâu.”
Trái tim của Diệp Ân Tuấn đau đớn lần nữa.
Chắc là người đã từng bị lửa đốt đều sợ ánh sáng và sợ lửa.
Cô đã từng là một cô gái như ánh nắng mặt trời, bây giờ lại chỉ có thể sinh hoạt trong bóng đêm.
Trong lòng của Diệp Ân Tuấn đau đớn không thôi, nhẹ nhàng kéo chăn qua đắp lên người của Thẩm Hạ Lan.
Minh Triết hiểu chuyện mang xong giày, đồng thời cũng mặc thêm quần áo.
“Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi, đừng có làm phiền mẹ nghỉ ngơi, giấc ngủ của mẹ không tốt lắm.”
Nghe Minh Triết nói như vậy, Diệp Ân Tuấn thấy cậu bé là một đứa bé rất hiểu chuyện, cởi áo khoác trên người của mình ra khoác lên trên người của Minh Triết, thuận tiện ôm lấy cậu bé.
Minh Triết cũng không vùng vẫy, mặc cho Diệp Ân Tuấn ôm cậu bé đi ra khỏi phòng, sau đó đi vào cabin của máy bay.
Nhiệt độ trong cabin rất tốt, cũng sẽ không quá lạnh.
Minh Triết để quần áo của Diệp Ân Tuấn qua một bên, nhìn anh rồi nói từng câu từng chữ: “Sao chú lại đi vào phòng của mẹ cháu vậy, mẹ của cháu vẫn luôn có thói quen khóa cửa mà.”
“Minh Triết, có một chuyện này chú nhất định phải nói rõ ràng với con.”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy con trai mình hiểu chuyện như vậy, không biết tại sao tâm lý của anh cũng chỉ có đau lòng, vốn dĩ là anh định cho Minh Triết một đoạn thời gian để bình ổn cảm xúc, nhưng mà anh không thể nhịn được.
Anh không có cách nào nhìn thấy vợ của mình và con trai của mình xem mình như là một người xa lạ.
Minh Triết giống như là biết anh muốn nói cái gì, cười lạnh nói: “Chú muốn nói cho cháu biết chú chính là daddy của cháu, đúng không?”
Diệp Ân Tuấn liền lập tức ngây ngẩn cả người.
“Con biết rồi?”
“Sao có thể không biết được, mặc dù là mẹ không muốn để cho cháu biết, mặc dù bà nuôi cũng không muốn để cho cháu biết, nhưng mà kể từ khi cháu bắt đầu hiểu chuyện thì mẹ đã tìm kiếm tin tức của chú, ngày nào cũng chú ý đến động thái của chú, hơn nữa dáng dấp của chú với cháu lại giống nhau như vậy, muốn nói giữa hai người chúng ta không có quan hệ gì, ai mà tin được chứ?”
Minh Triết giống như là ông cụ non ngồi ở chỗ đó, ánh mắt lại nháy lên sự thông minh không thuộc về độ tuổi của cậu bé.
Sau khi Diệp Ân Tuấn thấy kinh ngạc, đột nhiên lại thoải mái cười.
Đây là con của anh!
Di truyền gen của anh!
Cũng là một thiên tài!
Cho nên có rất nhiều lời anh cũng không cần phải nói rõ ràng có đúng không?
“Con cũng đã biết rồi, vậy thì chuyện ở nhà vệ sinh trong sân bay…”
“Là do cháu cố ý, chú đã làm cho mẹ của cháu phải đau khổ lâu như vậy, dựa vào cái gì mà chú có thể sống thuận buồm xuôi gió như thế, video đó cũng là do cháu đã đăng lên, năm năm trước lúc mẹ đang ở trong biển lửa thì chú đang ở đâu hả? Lúc mà mẹ bị người khác nói xấu ở trên mạng là bỏ trốn với người khác thì chú có từng đứng ra làm sáng tỏ sự việc không? Lúc mà mẹ của cháu mang thai, chú có nhớ rõ mẹ chính là vợ của chú, cháu chính là con của chú hay không? Nếu năm năm trước chú đã vô tình vô nghĩa vứt bỏ bọn cháu như vậy rồi, vậy thì dựa vào cái gì mà bây giờ chú nói muốn nhận cháu và mẹ trở về, dựa vào cái gì mà bây giờ chú nói muốn nhận cháu thì mẹ phải nghe lời của chú, chú cho rằng chú là ai hả?”
Giọng nói của Minh Triết không lớn không nhỏ, nhưng mà từng câu từng chữ đều được xuất phát từ tận tim.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy hận thù và phẫn nộ trong đáy mắt con trai mình, đột nhiên anh cảm thấy hình như là mình đã bỏ sót cái gì đó.
“Minh Triết, con vẫn còn nhỏ, chuyện năm năm trước không phải giống như con đã nghĩ đâu.”
“Vậy thì đó là cái gì chứ, chẳng lẽ chú không phải là bởi vì những người phụ nữ khác mà muốn đưa mẹ đi? Chẳng lẽ là lúc chú đưa mẹ đi thì chú không biết mẹ đang mang thai? Chẳng lẽ là chú dám nói chú để người phụ nữ khác vào ở nhà họ Diệp, đứa con ở trong bụng của người phụ nữ đó không phải là của nhà họ Diệp?”
Minh Triết hỏi trực tiếp ba câu làm cho Diệp Ân Tuấn không thể phản bác được.
“Đúng vậy, nhưng mà lúc đó ba cũng chỉ là vì muốn tách mẹ với Sở Anh Lạc ra, ba sợ là bọn họ sẽ xảy ra xung đột, ba là vì muốn tốt cho mẹ của con.”
“Ít nói lời hay cho mình đi, mặc dù là mẹ chưa từng nhắc về chú với cháu, nhưng mà vào thời điểm chú quyết định vứt bỏ cháu và mẹ, vậy thì chú đã chết trong lòng cháu rồi. Cháu tên là Minh Triết, chỉ là con của một mình Thẩm Hạ Lan! Nếu như mẹ không tha thứ cho chú thì chú vĩnh viễn cũng đừng mong cháu sẽ nhận chú, hơn nữa nếu như chú dám bắt nạt mẹ, cháu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chú, cho dù là chú muốn đưa cháu vào trong nhà tù, cháu cũng sẽ không thỏa hiệp.”
Minh Triết nói xong từng câu từng chữ, trực tiếp nhảy xuống cái ghế đi ra bên ngoài cabin.
Diệp Ân Tuấn bắt lấy cánh tay của cậu bé.
“Con trai…”
Minh Triết hơi dừng chân lại, đôi mắt giống với Diệp Ân Tuấn như đúc bỗng phát sáng một chút, giống như là có chất lỏng óng ánh lóe lên.
Cậu bé vội vàng ngẩng đầu lên, hất tay của Diệp Ân Tuấn ra, nhanh chân chạy ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn muốn đuổi theo, nhưng mà cuối cùng lại dừng lại.
Ngay cả con trai cũng không chịu tha thứ cho anh, vậy có phải là Thẩm Hạ Lan cũng đang oán hận anh không.
Oán hận anh năm đó không biết rõ là cô mang thai, vậy mà còn muốn đưa cô đi?
Trong lòng của Diệp Ân Tuấn khó chịu không chịu nổi, giống như là có một ngọn núi to lớn đang chặn ở đó, lên không lên xuống cũng không xuống.
Anh đi ra khỏi cabin, nhìn Minh Triết đi về phòng của Thẩm Hạ Lan, đồng thời cũng khóa cửa phòng lại, anh biết là tối ngày hôm nay mình không còn cơ hội để trở về căn phòng đó nữa rồi, không thể nhìn con trai của mình.
Diệp Ân Tuấn ngồi ở trên băng ghế đá, tâm trạng vô cùng bực bội, lấy thuốc lá ra, vừa mới nhóm lửa lại không biết là Diêm Chấn chạy đến từ lúc nào giật điếu thuốc đi.
“Diệp tổng, phổi của cậu không tốt, đừng có hút.”
Diệp Ân Tuấn cười khổ.
Trước kia đều là Thẩm Hạ Lan ở bên cạnh của anh nhắc nhở anh đừng uống rượu quá nhiều, phải chú ý thân thể cái gì đó, bây giờ người phụ nữ này làm gì còn quan tâm anh như vậy nữa đâu?
Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi rồi nói: “Diêm Chấn, tình cảm của cậu với vợ của cậu vẫn còn tốt chứ?”
Diêm Chấn hơi bất ngờ, cười khổ nói: “Chúng tôi ly hôn rồi.”
“Ly hôn? Tại sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn chưa từng nghe Diêm Chấn nói đến chuyện ở trong nhà, anh vẫn cảm thấy anh ta sống rất hạnh phúc, đột ngột lại nghe thấy anh ta nói ly hôn, không khỏi kinh ngạc.
Diêm Chấn cười khổ nói: “Ở cùng với một người đàn ông ngày nào cũng không có nhà, là phụ nữ thì ai cũng chịu không được thôi. Cô ấy nói là cô ấy chịu không được loại cô đơn đó, kêu tôi thả cho cô ấy một con đường sống, tôi đã đồng ý, ly hôn nhiều năm như vậy rồi, con đi theo cô ấy, cho dù nói như thế nào thì con đi cùng với mẹ vẫn tốt hơn một chút. Tôi cũng từng nghĩ tới muốn giành quyền nuôi dưỡng con, nhưng mà tôi đã làm gì cho con mình đâu chứ? Lúc vợ tôi nâng cao bụng một đường đi đến phòng sinh thì tôi lại đang chấp hành nhiệm vụ ở quân đội, chờ đến khi tôi trở về thì con gái của tôi cũng đã ba tuổi rồi, căn bản cũng không biết có người ba này, mà tất cả những chuyện này đều là do một mình vợ tôi gánh vác. Nếu như con đã là toàn bộ của cô ấy, vậy thì tôi cũng sẽ thành toàn cho cô ấy thôi. Phụ nữ ấy à, có đôi khi còn khổ hơn cả đàn ông nữa, chúng ta chỉ cần tận trung với quốc gia là tốt rồi, nhưng mà phụ nữ phải chăm sóc tốt một ngôi nhà, so với chúng ta thì cần nỗ lực nhiều lắm.”
Nghe Diêm Chấn nói như vậy, trong lòng của Diệp Ân Tuấn càng không biết có mùi vị gì.
Diêm Chấn là bởi vì ở quân đội cho nên ly hôn với vợ, còn anh thì sao chứ? Sau khi anh rời khỏi quân đội rồi thì mới cưới được Thẩm Hạ Lan, rốt cuộc là ba năm đó anh đã làm được cái gì cho Thẩm Hạ Lan?
Diệp Ân Tuấn đột nhiên không thể nhớ nổi có bất cứ chuyện gì để cho mình có đầy đủ dũng khí để đứng trước mặt của Thẩm Hạ Lan mà giành quyền nuôi dưỡng con cái.