CHƯƠNG 92: CON KHÔNG DỖ MẸ VUI THÌ DỖ AI.
Diệp Ân Tuấn vốn dĩ muốn đến tìm Thẩm Hạ Lan, nhưng lúc anh nhìn thấy cảnh này, không thể nhấc chân lên được.
Anh còn nhớ những lời Thẩm Minh Triết nói với anh lúc anh mơ mơ màng nằm trên bàn phẫu thuật.
Mặc dù đứa nhỏ này có chút khó chịu, nhưng trong lúc quan trọng nhất lại hiến máu cho anh, điều này khiến Diệp Ân Tuấn không biết trong lòng mình có cảm giác gì.
Đây chính là con trai của anh!
Thẩm Hạ Lan không có ở trong phòng, không biết đã đi đâu.
Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường, cố gắng tách hai anh em ra, ôm Diệp Tranh lên, đặt bên cạnh Thẩm Minh Triết.
Nhưng Diệp Tranh ngủ rất xấu, vừa nằm xuống đã duỗi một chân ra, gác lên eo Thẩm Minh Triết, và cánh tay nhỏ quấn chặt lấy người Thẩm Minh Triết, lẩm bẩm nói: “Lão đại, tớ không cho cậu đi!”
Nhìn thấy dáng vẻ hồn nhiên của Diệp Tranh, đôi mắt của Diệp Ân Tuấn ôn hòa hơn rất nhiều.
Mặc dù thằng bé là con của Sở Anh Lạc, nhưng thực sự cậu bé không giống như Sở Anh Lạc, điều này khiến Diệp Ân Tuấn an ủi hơn rất nhiều.
Nếu như những lời Diêm Chấn nói là thật, vì Diệp Tranh anh không thể để Diệp Tranh quay lại Hải Thành, ít nhất bây giờ không thể.
Thẩm Minh Triết khi ngủ rất dễ bị tỉnh, cảm nhận được có người đang nhìn mình, lập tức mở mắt ra.
Ánh mắt của cậu bé trong veo, không chút mơ màng, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng lại không nói gì, nhưng đến khi cảm nhận được tư thế ngủ khó coi của Diệp Tranh, lông mày nhíu chặt lại.
Thẩm Minh Triết có chút ghét bỏ trừng mắt với Diệp Tranh, nhưng tiếc là Diệp Tranh đang ngủ rất ngon, khéo miệng còn lưu lại nụ cười.
Lông mày của cậu bé dường như nhanh chóng trở lại bình thường.
Nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Minh Triết, Diệp Ân Tuấn đột nhiên bật cười.
Đây đúng là con trai của anh, giống hệt anh năm đó.
“Nhẹ nhàng di chuyển tay chân của thằng bé ra, nếu như không di chuyển được thì nói ba đã về, thằng bé sẽ lập tức trở nên thành thực hơn.”
Diệp Ân Tuấn khẽ giọng nói.
Mặc dù Thẩm Minh Triết không muốn làm, nhưng bị giam cầm giống như một con cá bị mắc vào lưới, quả thật có chút khó chịu.
Cậu bé cố gắng muốn di chuyển tay chân của Diệp Tranh ra, nhưng cậu bé giống như quấn chặt lên người mình, khiến Thẩm Minh Triết thực sự không còn lời nào để nói.
Không có cách nào, cậu bé chỉ có thể rầu rĩ nói: “Ba đến rồi!”
Vừa nói ra câu này, Diệp Tranh lập tức giống như một con búp bê bị người khác khống chế, hoảng loạn buông Thẩm Minh Triết ra, ngoan ngoãn cuộn tròn nằm ngủ ở bên cạnh.
Mà Diệp Ân Tuấn nghe thấy câu nói lúc nãy của Thầm Minh Triết, cả người run rẩy.
“Câu lúc nãy con nói có thể nói lại một lần nữa không.”
Diệp Ân Tuấn tràn đầy mong đợi nhìn con trai.
Thẩm Minh Triết lại kiêu ngạo liếc nhìn anh, đứng dậy, đi xuống giường
“Mẹ con đâu?”
“Đi ra ngoài rồi.”
Diệp Ân Tuấn biết, bản thân sợ không nghe được câu nói kia, càng không thể nghe được Thẩm Minh Triết gọi anh là ba.
Nghĩ đến đây thật sự có chút xót xa, con trai của mình rõ ràng biết mối quan hệ của họ, nhưng lại giống như người xa lạ, sống chết không chịu nhận anh, loại cảm giác này thật sự không dễ chịu.
“Minh Triết, con có biết 5 năm trước mẹ con rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì không?”
Diệp Ân Tuấn hỏi xong lập tức cảm thấy hối hận.
Một đứa bé hơn 4 tuổi có thể biết điều gì?
Lúc đó cậu bé vẫn còn nằm trong bụng Thẩm Hạ An.
“Bỏ đi, có thể con cũng không biết, coi như ba chưa hỏi.”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền đứng dậy.
Thẩm Minh Triết hơi nhướng mày.
“Sao chú lại hỏi như vậy? Năm năm trước xảy ra chuyện gì chú cũng không biết sao?”
“Nếu như ba nói là ba không biết, con có tin không? Thậm chí ba còn không biết trận cháy lớn kia là như thế nào. Năm đó ba cử vệ sĩ bảo vệ đưa mẹ con rời khỏi thành phố Hải Thành, ba đã sắp xếp thỏa đáng, nhưng nửa đường lại nhận được tin tức mẹ con bỏ trốn cùng người đàn ông khác, và trận cháy kia đã xóa sạch mọi dấu vết. Năm năm nay ba vẫn luôn điều tra, nhưng cho dù mẹ con hay là tên vệ sĩ năm đó đều mất tích. Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chú hoàn toàn không biết gì cả.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy chắc chắn mình đã điên rồi, nếu không tại sao lại nói những điều này với một đứa trẻ hơn 4 tuổi chứ?
Thẩm Minh Triết nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, trầm tư một lúc, sau đó hỏi: “Vậy chú đã nói chuyện này với mẹ chưa?”
“Mẹ con không tin ba!”
Diệp Ân Tuấn cười khổ.
Thừa nhận sự thất bại của mình trước mặt con trai, điều này có được xem như là nhu nhược.
Nhưng anh không có cách nào trơ mắt nhìn vợ và con trai của mình cách mình ngày càng xa.
Thẩm Minh Triết không nói gì, giống như cũng đang đánh giá xem lời Diệp Ân Tuấn nói có thật không.
Có những lúc Diệp Ân Tuấn rất cảm kích Thẩm Hạ An.
Đứa nhỏ này trưởng thành ở Mỹ, rất nhiều sự giáo dục và suy nghĩ không giống với ở trong nước, đứa nhỏ sớm đã có suy nghĩ và tư duy của riêng mình, không giống như những đứa trẻ trong nước, luôn cần người lớn bảo vệ.
Trên phương diện độc lập, Diệp Tranh không bao giờ so sánh được với Thẩm Minh Triết.
Đây chính là niềm kiêu ngạo của Diệp Ân Tuấn!
Mặc dù anh tự biết mình chưa từng làm gì, nhưng sự tự hào này đến một cách rất tự nhiên, làm thế nào cũng không thể ngăn được.
Thẩm Minh Triết có chút không chịu được ánh mắt của Diệp Ân Tuấn, ho một tiếng: “Nếu như những lời chú nói đều là thật, cháu sẽ giúp chú. Nhưng nếu như để cháu biết được chú lừa cháu, cháu sẽ khiến chú phải trả giá. Chú biết đó cháu có bản lĩnh đó.”
Trên thương trường, thậm chí cả thành phố Hải Thành, có mấy người dám nói chuyện với Diệp Ân Tuấn như vậy, nhưng con trai của anh lại dám.
Diệp Ân Tuấn không những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy vô cùng tự hào.
“Được! Nếu như ba lừa con, con cứ bắt ba sống cô độc một mình đến già.”
“Không cần. Nếu như chú sống cô độc đến già, Diệp Tranh phải làm sao?”
Thẩm Minh Triết có chút bực bội nói, sau đó mặc áo khoác lên, nói với Diệp Ân Tuấn: “Cháu đi tìm mẹ, mẹ có nấu cơm, có lẽ để trong lò vi sóng để giữ ấm, lát nữa chú gọi Diệp Tranh dậy ăn, cậu ấy hiến máu cho chú, phải cần bổ sung dinh dưỡng.”
Diệp Ân Tuấn sững sờ, anh không ngờ Diệp Tranh cũng hiến máu cho mình.
“Con cũng hiến máu, không cùng ăn sao? Con cũng cần bổ sung dinh dưỡng.”
Diệp Ân Tuấn đau lòng nhìn Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết lại không quan tâm, nói: “Cháu không sao, cháu đi tìm mẹ đây. Đúng rồi, là mẹ làm chú bị thương sao?”
“Không phải!”
Diệp Ân Tuấn vội vàng phủ nhận.
Lúc này Thẩm Minh Triết mới thở phào nhẹ nhõm.
“Như vậy là tốt nhất. Nhớ lấy, chú còn nợ cháu một mạng!”
“Ừ, ba nhớ rồi.”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười, vô cùng ôn hòa. Diệp Ân Tuấn như vậy ngược lại khiến Thẩm Minh Triết có chút không thích ứng được.
Cậu bé dường như muốn chạy khỏi căn phòng này.
Thẩm Minh Triết tìm được Thẩm Hạ An trên thao trường.
“Mẹ! Sao mẹ lại ở đây?”
Lúc Thẩm Minh Triết chạy về phía Thẩm Hạ An, giọng nói vô cùng vang.
Thẩm Hạ An nhìn thấy cậu bé chạy về phía mình, vội vàng đi về phía trước.
“Đừng chạy nhanh như vậy. Vừa mới hiến nhiều máu như vậy, con không cần mạng nữa sao?”
Cô hơi trách mắng, bế Thẩm Minh Triết lên, quay người đi về phòng.
“Cơm mẹ nấu con cũng chưa ăn đúng không? Nhìn con đi, chạy đến mức trên trán đều là mồ hôi, không sợ bị cảm sao?”
“Không sợ, có mẹ ở đây, Minh Triết không sợ gì cả!”
Thẩm Minh Triết giống như làm nũng, dùng cánh tay nhỏ của mình ôm lấy cổ Thẩm Hạ An, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên trên.
Hành động thân mật này của con trai khiến trái tim của Thẩm Hạ An gần như bị hòa tan.
“Tiểu tử thối, ngày nào cũng biết dỗ mẹ vui.”
“Mẹ là mẹ của con, con không dỗ mẹ vui thì dỗ dai?”
Cái miệng của Thẩm Minh Triết ngày càng ngọt.
Khóe miệng của Thẩm Hạ An hơi cong lên, ôm Thẩm Minh Triết về phòng.
Lúc cô mở cửa phòng ra, đúng lúc Diệp Ân Tuấn gọi Diệp Tranh dậy, đúng lúc Diệp Tranh đã rửa mặt xong, đang định ăn cơm.
Cả người Thẩm Hạ An đều sững sờ.
Cô cứ nghĩ là sau khi ở Hậu Hải ồn ào với Diệp Ân Tuấn thành như vậy, lúc này cho dù Diệp Ân Tuấn không rời hỏi căn cứ, chắc chắn cũng sẽ không đến đây, dù sao anh cũng là một người đàn ông rất cao ngạo.
Nhưng không ngờ anh không chỉ đến đây, hơn nữa còn giống như một người chồng tốt, dọn cơm, bưng đồ ăn lên cho Diệp Tranh, dáng vẻ kia thực sự khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ.
Diệp Ân Tuấn thấy cô sững sờ, cười nói: “Mau kêu Minh Triết đi rửa tay đi, cùng nhau ăn cơm.”
Động tác này, giọng điệu này giống như bọn họ là người một nhà vậy.
Thẩm Hạ An đột nhiên cảm thấy trái tim mình rất khó chịu.
“Tôi không ăn đâu, Minh Triết, con đi rửa tay đi, sau đó ăn cơm cùng với Diệp Tranh.”
Nói xong, Thẩm Hạ An đặt Thẩm Minh Triết xuống, lúc này cô không muốn ngồi cùng một bàn, cùng ăn cơm với Diệp Ân Tuấn, nhưng lúc cô nhấc chân rời đi, Thẩm Minh Triết kéo tay cô lại.
“Mẹ, con muốn mẹ ăn cơm cùng với con, lâu lắm rồi mẹ không ăn cơm cùng với con.”
Thẩm Minh Triết nói một cách rất đáng thương, thậm chí trong đôi mắt phượng kia còn ầng ậc nước mắt.
Nói xong, cậu bé nháy mắt với Diệp Tranh.
Diệp Tranh nhanh chóng hiểu ra, vội vàng đi xuống, cũng kéo tay của Thẩm Hạ An nói: “Dì à, cơm mà dì nấu chắc chắn rất ngon, dì ở lại ăn cùng với bọn con có được không? Dì nhìn đi, sau khi hai anh em bọn con hiến máu cho ba đều rất yếu, ba con cũng là một bệnh nhân, dì thật sự muốn đến ba người già gì đó ở đây ăn cơm sao? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
Thẩm Minh Triết thật sự không thể chịu đựng được câu thành ngữ của Diệp Tranh.
“Là già nua yếu ớt.”
“Ồ, đúng rồi! Già nua yếu ớt! Này? Lão đại, cậu thật sự lớn lên ở Mỹ sao? Tại sao cậu nói tiếng mẹ đẻ còn giỏi hơn tớ?”
Diệp Tranh sờ gáy, có chút không hiểu hỏi Thẩm Minh Triết.
Đối với một câu hỏi ngu ngốc như vậy, Thẩm Minh Triết lựa chọn trực tiếp bỏ qua.
Cậu bé nhìn Thẩm Hạ An, cầu xin nói: “Mẹ, một lần này có được không? Ở lại ăn cơm cùng với con đi mà.”
Rất ít khi Thẩm Minh Triết cầu xin Thẩm Hạ An chuyện gì.
Từ lúc cậu bé hiểu chuyện, đứa bé này vẫn luôn tự lực gánh sinh, khiến Thẩm Hạ An vô cùng đau lòng, bây giờ Thẩm Minh Triết cầu xin cô như vậy, Thẩm Hạ An cảm thấy nếu như mình thật sự xoay người rời đi, có thể sẽ làm tổn thương Thẩm Minh Triết.
Hơn nữa Thẩm Minh Triết cũng không biết ân oán giữa cô và Diệp Ân Tuấn, cô không thể giận cá chém thớt lên con trai của mình.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ An thở dài nói: “Được rồi, nể mặt hai đứa, mẹ sẽ miễn cưỡng ăn một chút.”
“Yep! Muôn năm!”
Diệp Tranh vui mừng đến mức nhảy cẫng lên.
Mặc dù Thẩm Minh Triết không thể hiện quá rõ ràng, nhưng khóe miệng vẫn cong lên, rõ ràng tâm trạng rất tốt.
Diệp Ân Tuấn nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến việc Thẩm Minh Triết sẽ giúp mình giữ Thẩm Hạ An lại.
Như này có phải là con trai đã quyết định đứng cùng một chiến tuyến với anh, muốn giúp anh theo đuổi lại Thẩm Hạ An?
Diệp Ân Tuấn tươi cười nhìn Thẩm Hạ An, Thẩm Hạ An lại tự động bỏ qua ánh mắt của anh, dẫn con trai đi rửa tay, nhưng lúc này lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng.